Edit: Wattpad Phượng Vô Song
___________________
Lưu Trưng đi ra khỏi cửa, miệng nói nhỏ: "Lần sau nhớ đánh thêm một cái chìa khóa cửa, anh làm biếng đi mở cửa quá."
Nói xong, thuận tiện giúp Tần Hải Tuấn mang đồ vào nhà, không nhiều không ít, chỉ có một cái vali.
"Cũng khá nặng, em mang theo gì vậy?"
"Quần áo."
Mở vali của Tần Hải Tuấn ra, bận rộn giúp cậu sắp xếp, Lưu Trưng mới phát hiện gương mặt Tần Hải Tuấn đang mất tập trung.
"Tần Hải Tuấn, mơ mộng ở đâu vậy?" Lưu Trưng đi tới, kéo ghế nhìn cậu. Đôi mắt tràn ngập cảm giác vô tội, thật ra trong lòng đang siêu cấp buồn nôn, bởi vì Lưu Trưng biết chắc chắn Tần Hải Tuấn đang nhớ về Tưởng Hinh.
Ha ha, chắc lúc nãy đang về thì đụng trúng, tâm tư bắt đầu bối rối rồi.
Khinh, đúng là động vật sống bằng nửa thân dưới, đến chết mà vẫn ngu mụi.
Lưu Trưng sờ một cái về phía đũng quần Tần Hải Tuấn, xem thử có cứng không.
"Này!" Tần Hải Tuấn sợ kinh người, tức giận lườm Lưu Trưng.
"Mẹ kiếp, cứng thật rồi..." Lưu Trưng lộ ra biểu cảm buồn nôn sắp chết, đứng lên rửa tay.
"..." Tần Hải Tuấn mơ màng, quên mất phải nổi nóng, trong đầu cậu đều là biểu cảm chán ghét vừa nãy của Lưu Trưng.
Cậu không hiểu, đây không phải lần đầu cậu cứng trước mặt Lưu Trưng, thậm chí đã sờ qua mấy lần rồi.
Chỉ là cứng thôi mà, tại sao Lưu Trưng lại ghét bỏ như vậy...
"Oẹ..." Lưu Trưng ở trong phòng tắm ói ra.
"..." Tần Hải Tuấn tái mặt, cảm giác trong người như phát sốt, có hơi run, cực kỳ tức giận.
Cậu đứng lên đi tới cửa phòng tắm, muốn đi vào hỏi Lưu Trưng đang có ý gì. Chân vừa nâng lên một bước lập tức lùi trở về, do dự không quyết định, cuối cùng trở về ngồi lên giường, như một đứa không biết gì nhưng đẫm phải mịn.
"Lưu Trưng!" Qua một phút, Tần Hải Tuấn không nhịn được la một tiếng.
Trong phòng tắm phát ra tiếng nước xào xào, Lưu Trưng tiều tụy đi ra, mẹ nó, tởm chết ông đây rồi.
"Anh có ý gì?" Tần Hải Tuấn ném một cái gối tới.
Lưu Trưng chụp lấy gối nói: "Có ý gì là sao?" Tiện thể rót một ly nước, uống vài ly nước ấm mới bình tĩnh được một chút.
"Tại sao anh lại nôn?" Tần Hải Tuấn gươm mắt nhìn anh.
"Mắc ói." Lưu Trưng thành thật nói, dưới nách kẹp gối còn tay thì vỗ ngực một cái.
"Tôi làm anh mắc ói làm à?" Muốn nhịn xuống nhưng nhịn không được, Tần Hải Tuấn trực tiếp hỏi.
"..." Lưu Trưng trầm mặc, chần chờ nói: "năm mươi năm mươi."
Tần Hải Tuấn đen mặt, lại hỏi: "Cái gì mà năm mươi năm mươi, anh nói cho rõ xem."
Lưu Trưng nói: "Không thể nói rõ." Tâm tình cũng không quá tốt, trực tiếp mặt lạnh không muốn trả lời, đồng thời ném gối lại lên giường.
Không giúp Tần Hải Tuấn sắp xếp đồ đạc nữa mà ngồi trước giá vẽ cầm bút lên vẽ tranh.
Thái độ thay đổi rất rõ ràng, làm sao Tần Hải Tuấn không cảm nhận được, cậu nói thêm câu nữa: "Lưu Trưng, nói chuyện đàng hoàng, đừng có mà buồn vui thất thường."
Lưu Trưng không muốn nói mà cũng chẳng giải thích được ở phương diện này, nên quay đầu cười qua loa với cậu.
Như vậy đã được chưa.
"Anh giải thích một chút." Tần Hải Tuấn bướng bỉnh lên cũng rất đáng sợ, ánh mắt làm người khác sợ hãi nhìn chằm chằm Lưu Trưng.
"Không có gì để giải thích." Lưu Trưng nhanh chóng đổi một tờ giấy vẽ khác, tay quẹt tới quẹt lui vẽ một người trông rất xấu xí.
Nếu không phải Tần Hải Tuấn đang nhìn, anh đã viết hai chữ 'Tưởng Hinh' thật lớn.
Trầm mặc chốc lát, Tần Hải Tuấn đến tủ quần áo thu dọn đồ của mình, lấy hết những món vừa nãy Lưu Trưng mới xếp, lần thứ hai cất vào vali.
Lưu Trưng không phải không thấy, nhưng anh thờ ơ lạnh nhạt.
"Tôi không ở nữa." Tần Hải Tuấn nói.
"Xì!" Trong lòng Lưu Trưng không được thoải mái, mặt lạnh nói: "Thích thì ở, không được thì cứ đi."
Tần Hải Tuấn từ lúc sinh ra đến nay chưa từng ấm ức như vậy bao giờ, là cảm giác tức giận nhưng không làm gì được nên sinh ra ấm ức.
Cậu hận mong sao chưa từng tới chỗ này, hận không thể lập tức biến mất trước mắt Lưu Trưng.
Đây chính là trẻ tuổi, khí thịnh.
"Rắc." Vali khép lại, ánh mắt Lưu Trưng bắt đầu thay đổi.
Tần Hải Tuấn nhấc vali lên, còn chưa kịp mở cửa phòng, cảnh tay lập tức bị Lưu Trưng nắm lấy, kéo trở về, thuận tiện đoạt lấy vali của cậu: "Thích gì làm nấy, em nghĩ mình là con nít hả?"
Lưu Trưng thả vali thả xuống, vươn tay kéo Tần Hải Tuấn lên giường.
Tự mình đứng bên mép giường, ánh mắt nặng nề nhìn cậu.
Tần Hải Tuấn ngã ngồi xuống giường, nửa người nằm lên đống đệm chăn, không phải đau mà là ấm ức.
"Lưu Trưng, anh dựa vào cái gì?"
Cậu đang nghĩ, Lưu Trưng dựa vào cái gì mà đối xử với cậu như thế?
Tần Hải Tuấn sống trên đời này, tuy rằng không được mấy người để ý, nhưng cũng không phải chịu oan ức như vậy!
"Gì mà dựa vào cái gì? Em cũng nhỏ nhen quá đó, mới nói em vài câu là bắt đầu thu dọn đồ đạc." Lưu Trưng nói: "Có phải là lần này đi rồi thì sau đó không bao giờ gặp mặt nữa?"
"Là anh buồn vui thất thường trước." Tần Hải Tuấn càng nghe càng cảm thấy được ấm ức, cậu rất khó chịu, cái gì cũng do mình nhỏ nhen, ngược lại Lưu Trưng một chỗ sai cũng không có.
"Đúng thì thế nào, tâm tình ai mà không có lúc lên lúc xuống? Tôi buồn vui thất thường là em không ở nữa? Thế sau này ai ở sống được với em?" Lưu Trưng dùng hết sức lực giảng dạy cho cậu: "Tần Hải Tuấn, đừng tưởng là cả thế giới này đều xoay quanh em, con mẹ nó em cũng phải để ý một chút đến cảm thụ của người khác chứ."
Tần Hải Tuấn nói: "Ngày hôm nay tôi làm cái gì? Tôi có trêu chọc anh hả? Tâm tình anh không tốt ăn thua gì đến tôi!"
Cậu đứng lên muốn lấy vali của mình.
Lưu Trưng giữ eo cậu, đẩy cậu quay lại giường: "Muốn đi đâu? Muốn đi cũng không có cửa, tôi không cho em đi."
"Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi đi?" Tần Hải Tuấn lôi kéo anh.
"Em đi rồi anh biết tìm ở đâu?" Lưu Trưng đè cậu áp dưới thân mình, nghiêm túc nói: "Em bình tĩnh một chút, nửa tiếng sau tụi mình nói tiếp. Anh sai rồi anh xin lỗi em, em cũng sai em phải xin lỗi anh."
Tần Hải Tuấn nghe vậy, dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn anh chằm chằm: "Ai quyết định đúng sai?"
"Tất nhiên là anh." Lưu Trưng nói, sau một giây đồng hồ khôi phục lại nụ cười hòa nhã thường ngày, cứ như người vừa mới làm ầm lên khi nãy không phải anh.
______________________
* Chương này mình có thay đổi xưng hô của Lưu Trưng, lúc tức giận là "tôi" còn lúc hòa hoãn là "anh".
* Nếu mọi người cảm thấy khó đọc thì mình sẽ đổi hết lại thành "anh".