Edit: Wattpad Phượng Vô Song
___________________
Nhìn ra phía ngoài cửa xe, Tưởng Hinh vẫn như cũ đứng ở chỗ đó, có lẽ đang chờ Tần Hải Tuấn.
Lưu Trưng lập tức hiểu tối nay Tần Hải Tuấn sẽ không theo mình về nhà, anh nói: "Làm gì đó, nhanh lên xe đi."
Đứng bên ngoài xe trầm mặc chốc lát, Tần Hải Tuấn nói với anh: "Em đi ăn cơm cùng với trưởng bối, tối em sẽ về."
"Trưởng bối, trưởng bối nào?" Lưu Trưng làm bộ tò mò nói: "Người lần trước anh gặp cũng là cô ấy à? Có hơi quen mắt."
"Đúng..." Tần Hải Tuấn không trả lời là đó trưởng bối nào, một lần nữa nói tối nay sẽ trở lại sau đó lui về phía sau hai bước, nhường Lưu Trưng đi trước.
Lưu Trưng bĩu môi, anh cũng không muốn nhìn mấy người bọn họ anh anh em em, anh muốn rời đi lắm rồi.
Lúc gần đi lại cho thêm một cơ hội: "Tần Hải Tuấn, em thật sự không trở về với anh hả?"
Đợi khoảng năm, sáu giây trôi qua không chờ được câu trả lời từ Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng không chút do dự lái xe rời đi.
Lái xe phóng nhanh như hoả tiễn, nhanh đến mức làm Tần Hải Tuấn cảm thấy khó mà không hoang mang.
Mắt cậu nhìn một đường về phía Lưu Trưng rời đi rồi ngẩn người.
"Tiểu Tuấn." Mãi đến khi Tưởng Hinh gọi cậu, cậu mới hoàn hồn lại.
"Dì đặt phòng ăn ở chỗ nào vậy?" Cậu nói với Tưởng Hinh.
Hai người đơn độc đi ăn cơm tối là chuyện không thường xảy ra. Tần Hải Tuấn đoán được, chắc là Tưởng Hinh lại bị Tần Thiên làm tổn thương, tâm trạng không được tốt lắm.
Trong lúc ăn cơm, Tần Hải Tuấn nhiều lần muốn mở miệng khuyên Tưởng Hinh nên rời khỏi Tần Thiên, Tần Thiên vốn dĩ không quý trọng Tưởng Hinh.
Nhưng mà lời đến bên miệng, trước sau vẫn không nói ra được.
Bởi vì mình không có lập trường gì để nói cả, dù có thì Tưởng Hinh cũng sẽ không nghe.
Tần Hải Tuấn hút thuốc nghĩ, tình cảm của mình cứ như chuyện cười, không ai để ý.
Không thể tránh được trong lúc nghe Tưởng Hinh nói hết, loại tình cảm thương tiếc đó sẽ bay lên rồi từ từ khuếch đại.
Đặc biệt là vào buổi tối luôn tràn ngập mê hoặc.
"Tiểu Tuấn." Tưởng Hinh rót đầy ly rượu cho cậu, trên mặt tịch mịch nói: "Tối nay uống rượu nên không về nhà, có về thì trong nhà cũng chẳng có ai."
Đến lúc rời đi, ngón tay chạm phải bàn tay Tần Hải Tuấn đặt trên bàn, hai người đều cứng đờ.
"Dì uống rượu nên đừng lái xe, đến khách sạn thuê phòng là được." Tần Hải Tuấn phản ứng trước thả bàn tay xuống nói.
"Ừm, vậy còn con?" Tưởng Hinh nhìn cậu, ánh mắt say say càng thêm quyến rũ.
"Con gọi bạn tới đón con." Tần Hải Tuấn nói, mi mắt khẽ rũ xuống.
Nhìn gạt tàn đầy bã thuốc lá, Tối nay liên tục hút thêm vài điếu thuốc.
Tưởng Hinh không lên tiếng, trầm mặc uống rượu cùng với Tần Hải Tuấn.
Khoảng 11 giờ, Tần Hải Tuấn đưa Tưởng Hinh say hoàn toàn đến khách sạn, đặt cho cô một phòng tốt rồi dẫn lên.
Say như vậy rồi, nếu để cô ấy ở lại chỗ này một mình cũng không được thỏa đáng.
Tần Hải Tuấn do dự cầm điện thoại đợi cuộc gọi chuyển tiếp, không biết nên bảo Lưu Trưng không cần chờ mình hay là kêu anh ấy tới đây.
"Alo, Tần Hải Tuấn, em đang ở đâu?" Giọng Lưu Trưng trước sau như một vẫn long trẻo, ngả ngớn nhưng bên trong tràn đầy ấm áp.
"Khách sạn." Tần Hải Tuấn quay đầu lại nhìn Tưởng Hinh đang nằm trên giường, cô mặc váy để lộ đôi chân trắng như tuyết.
"Thân ái, gửi địa chỉ cụ thể anh tới đón em." Âm thanh của Lưu Trưng tràn ngập khả năng xuyên thấu mê hoặc tai Tần Hải Tuấn.
Giọng nói mong manh yếu mềm làm Tần Hải Tuấn phải xoa xoa bên lỗ tai còn lại, đi tới một trong góc nói chuyện: "Đường Bình Minh, khách sạn Lệ Phong, anh mau tới."
"Được." Lưu Trưng lập tức cúp điện thoại, phóng xe tới đó.
Tần Hải Tuấn đứng trước cửa chờ anh, trong tay cầm thẻ mở phòng.
Sau khi Lưu Trưng lái xe tới đây, tìm thấy cậu, cũng phát hiện trong tay cậu cầm thẻ mở phòng. Vì vậy lông mày nhướn lên: "Uống nhiều lắm à?"
"Ừm." Tần Hải Tuấn gật gật đầu, thế nào cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Trưng: "Say nặng lắm, không thể để dì ấy một mình ở khách sạn được."
Lưu Trưng nói: "Cho nên em không muốn về, muốn ở lại?" Anh liền nở nụ cười: "Vậy em gọi anh tới đây làm gì?"
Tần Hải Tuấn trầm mặc nói: "Muốn anh tới đây ở với em."
"Ha!" Trên mặt Lưu Trưng tỏ vẻ buồn cười nhưng trong lòng tức muốn ói máu, cưng đúng là rất biết hưởng thụ, trái ôm phải ấp. Cưng muốn ở bên người phụ nữ mình yêu, sau đó cưng còn muốn người đàn ông thương cưng đến ở với mình nữa, mịa nó.
"Em đi thuê phòng." Tần Hải Tuấn bỏ qua ánh mắt bên cạnh, tiện thể kéo tay Lưu Trưng dẫn anh tới trước quầy lễ tân mướn phòng.
Lưu Trưng đi với cậu cùng gương mặt khó chịu, trong lúc chờ không ngừng nhắc bản thân không nên so đo tính toán, khuyên mình bình tĩnh lại một chút một chút thôi.
Trước mắt thì Tần Hải Tuấn có thể làm được như vậy, đúng là không dễ dàng gì, ít ra cũng không đem mình ném ra sau đầu.
"Anh không vui hả?" Tần Hải Tuấn nhận được thẻ mở phòng, cẩn thận nhìn lén sắc mặt Lưu Trưng.
"Không có, chỉ hơi đói bụng thôi. Tối nay em không về làm anh ăn không ngon." Lưu Trưng xoa xoa lồng ngực của mình để Tần Hải Tuấn biết lòng ngực mình đang khó chịu.
"Anh cũng đâu phải con nít nữa đâu." Tần Hải Tuấn không còn gì để nói, lập tức gọi cho khách chuẩn bị ăn khuya.
Bọn họ mở cửa phòng, Tưởng Hinh nằm sát vách. Sau khi dẫn Lưu Trưng lên Tần Hải Tuấn lập tức chạy qua chăm sóc Tưởng Hinh.
"Này, nếu em không ở trong phòng vậy em kêu anh đến để làm gì?" Lưu Trưng nói: "Nếu em muốn chăm sóc cô ấy, cứ ở chung một phòng với cô ấy là được rồi."
"Em chỉ qua nhìn một cái thôi, xem thử dì ấy có ói hay không thôi." Tần Hải Tuấn nhanh chóng chạy qua, liền rất nhanh sẽ quay lại.
Lưu Trưng khinh bỉ cậu vô số lần nhưng đều ráng nhịn xuống.
Tức giận bỏ đi tắm rửa, anh thề với lòng bắt đầu từ bây giờ sẽ không nói một câu nào với Tần Hải Tuấn nữa, nói được làm được.
"..."
Vì thế mà trong phòng xuất hiện hai người câm, không ai chịu nói chuyện.
Đây là chuyện không có khoa học, Tần Hải Tuấn cảm nhận hết sức rõ ràng, thỉnh thoảng cậu ngó đôi mắt nhìn sang Lưu Trưng, tại sao lại không nói chuyện.
Lưu Trưng ăn khuya, ăn xong rửa mặt súc miệng, súc miệng xong lên giường đi ngủ.
"..."
Tần Hải Tuấn thở dài một hơi, đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Trước khi ngủ, đi sang sát vách nhìn Tưởng Hinh thêm một lần cuối. Sau khi quay lại thấy trong phòng không có ai, mà áo ngủ của Lưu Trưng cũng tùy tiện ném lên giường.
Tần Hải Tuấn cảm thấy có chút hít thở không thông, kêu lên một tiếng, vội vã gọi điện thoại cho Lưu Trưng.
Lưu Trưng đang lái xe, không cần nhìn cũng biết ai gọi tới, trực tiếp nhấn nút từ chối không tiếp.
"..." Tần Hải Tuấn đặt mông ngồi lên giường, buồn bực thở phì phì, chỉ cảm thấy không hô hấp nổi, cả người vừa tức vừa khó thở!
Cậu rất muốn trở về căn phòng cho thuê của Lưu Trưng, nhưng mới làm một trận với anh ấy, muốn lắm lại không đi được.
Tối hôm đó, Tần Hải Tuấn mang theo tâm trạng phiền muộn khó có thể dùng lời miêu tả, cả đêm ngủ không ngon.
Ngày hôm sau, sáng sớm gọi Tưởng Hinh thức dậy, sau đó tự mình bắt taxi đi học.
Nếu như nói ngày hôm qua Tần Hải Tuấn là học sinh mẫu mực học tập rất nghiêm túc thì hôm nay cậu rất buồn ngủ, cả buổi trên lớp chỉ có hai kiểu trạng thái theo thứ tự là lạc vào cõi thần tiên và mệt rã rời.
Đối với biểu hiện so với ngày hôm qua như hai người khác nhau của Tần Hải Tuấn, Vệ Thanh Phong lười chẳng thèm hỏi, dạo gần đây Tần Hải Tuấn cũng không được bình thường như vậy.
Vừa tan học Tần Hải Tuấn ngay lập tức gọi điện thoại cho Lưu Trưng, điện cả buổi mới được nhận cuộc gọi, cậu cố gắng nín giận ôn tồn nói: "Em tan học rồi, tới đón em."
Lưu Trưng đổ ập xuống nói: "Cậu tan học thì liên quan gì đến tôi, không biết tự mình đón xe để về à."
Tần Hải Tuấn nghe một chút thì đen mặt, từ trước tới nay chưa bao giờ chịu đựng cảm giác khó chịu như vậy: "Lưu Trưng, anh có ý gì?" Từ tối hôm qua đến giờ cứ quái gở giống hệt như lần trước!
Hay là đang ghen, rõ ràng đã nói cho anh biết Tưởng Hinh là trưởng bối, vậy anh ta còn ghen cái gì.
"Biết tại sao đến bây giờ tôi mới nhận điện thoại không, bởi vì tôi sợ sáng sớm nhận điện thoại của cậu, tôi sẽ không nhịn được chạy qua đánh cậu." Lưu Trưng nói rõ từng chữ, hoàn toàn không kiêng dè tâm tình của Tần Hải Tuấn.
"Tôi đã làm gì anh?" Tần Hải Tuấn ngớ người, cũng rất khó chịu, cậu không chịu được loại người thái độ lúc lạnh lúc nóng như Lưu Trưng. Lúc thì bắt người ta làm cái này, một hồi lại bắt người ta làm cái khác, ai chịu nổi?
"Cậu không làm gì tôi, cậu chỉ làm tôi thấy buồn nôn." Lưu Trưng nói.
"Anh được lắm, Lưu Trưng!" Tần Hải Tuấn nhớ đến những lần từng trải, cảm giác hệt như bị mắc xương nghẹn ở cổ họng.
"Đủ rồi, vậy nên cậu tạm thời đừng đến làm phiền tôi nữa, để tôi tự mình tỉnh táo lại." Lưu Trưng cúp điện thoại, ném qua một bên, trầm mặt tiếp tục vẽ tranh.
Vệ Thanh Phong yên lặng đứng bên cạnh Tần Hải Tuấn, cực kỳ khó có thể tiêu hóa được cách thức ở chung của bọn họ: "Hai người sao lại như vậy?" Nếu như không đến nơi thì cũng không cần chỗ nữa.
"Ai mà biết anh ta, chắc bị bệnh rồi!" Tần Hải Tuấn nói, oán hận cầm điện thoại nhét vào trong túi, không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Nếu không tao chở mày về nhà." Vệ Thanh Phong nói, vừa nãy cũng nghe thấy vài câu, cậu cảm thấy Lưu Trưng làm hơi quá, không để Tần Hải Tuấn trong lòng.
Hơn nữa theo tính khí của Tần Hải Tuấn, chắc phải sớm làm ầm lên với Lưu Trưng rồi mới đúng.
"Không cần đâu, tao tự bắt taxi về." Tần Hải Tuấn không phải không nhìn thấy Vệ Thanh Phong đang khó hiểu, cậu chật vật né tránh ánh mắt, trong lòng cũng cảm thấy được bản thân có hơi ti tiện.
"Vậy được rồi, tao sẽ không phát biểu ý kiến gì cả nhưng mày đừng để bản thân chịu thiệt."
"Ừm."
Nhìn xe Vệ Thanh Phong rời đi, Tần Hải Tuấn đứng ở ven đường bắt một chiếc xe đến chỗ phòng trọ.
Đã có sẵn chìa khóa phòng và chìa khóa cửa lớn, chỉ cần trực tiếp đi lên mở cửa là xong.
Tần Hải Tuấn mở cửa phòng, nhìn thấy bóng lưng Lưu Trưng đang vẽ tranh. Lưu Trưng chắc chắn biết có người đi vào thế nhưng không thèm quay đầu lại nhìn.
Thấy người ta cố tình không để ý tới mình vậy nên Tần Hải Tuấn cũng không thèm nói chuyện, cậu trầm mặc đi vào, ngồi xuống thay giày. Mang dép lê vào để balo xuống, làm bài tập trên mặt bàn nhỏ.
Lưu Trưng không cẩn thận liếc mắt qua nhìn thấy những hình ảnh này, cười nhạo.
Thả xuống bút bi xuống, cuối cùng Tần Hải Tuấn không thể nhịn được nữa, bị đối phương chọc đến tức, cậu kêu tên Lưu Trưng: "Đến cuối cùng là anh muốn cái gì? Tại sao tự nhiên lại như vậy?"
Không phải tức giận nên mới chất vấn, mà chỉ muốn biết rõ là tại sao như vậy.
Sợ lại ầm ĩ lên với Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn cố gắng hạ thấp giọng nói.
"Không có gì cả, là do tôi bị động kinh." Lưu Trưng nói, thứ mình hiểu rõ nhất chính là bản thân nên đương nhiên anh biết Tần Hải Tuấn đang yếu thế.
Thật ra cũng không giận Tần Hải Tuấn đến mức đó, tức giận với bản thân bởi vì quá yêu chính mình, mong cho bản thân trải qua một cuộc sống thật tốt.
"Anh cứ luôn như vậy, tôi không muốn ở với anh nữa." Tần Hải Tuấn nói thật lòng, bị Lưu Trưng đối xử như thế thật sự quá khó để chấp nhận.
Cảm xúc giống như tàu lượn siêu tốc vậy, cho dù đúng là kích thích, nhưng không thể nào chịu nổi nếu chơi quá nhiều.
"Muốn tôi không như vậy cũng rất là đơn giản, em chỉ cần nghe lời tôi là được."
Lưu Trưng cười tự giễu nói, sau khi suy nghĩ rất nhiều liên quan về em ấy và Tưởng Hinh, kiếp trước và kiếp này luôn cảm thấy có quá nhiều phức tạp, mình hơi khó có thể chịu đựng được, đối mặt với những gút mắc đó, uể oải đến mức có lúc muốn bứt hết ra rồi rời đi: "Ai..." Bộ dạng hiện tại của Lưu Trưng chẳng dễ chịu so với Tần Hải Tuấn chút nào.
"..." Tần Hải Tuấn nhìn thấy tất cả, không tỏ vẻ gì.
"Có lúc, tôi cũng không muốn quản em nữa..." Đây là lời nói thật lòng, nếu như có thể từ bỏ thì Lưu Trưng sẽ là Lưu Trưng sau đó những ngày tháng tốt đẹp sẽ chờ anh đi qua.
Đến lúc đó Tần Hải Tuấn là ai, có quan hệ gì với anh sao?
Về sau em ấy trải qua thế nào, là chuyện của em ấy.
Đau khổ đi chăng nữa, cho dù không tốt, cũng do người tên là Tần Hải Tuấn tự mình chịu trách nhiệm.
Nhưng Lưu Trưng vẫn đến, quản những điều Tần Hải Tuấn làm bởi vì tình cảm, mặc kệ có phải bổn phận hay không.
Từ trước tới giờ Tần Hải Tuấn chưa từng gặp phải tình huống như thế, cậu bám lên trái tim, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Lúc Lưu Trưng nói không muốn quản mình, tự dưng cảm xúc bi thương cứ vậy mà sinh sôi.
Cứ nghĩ cái người Lưu Trưng khác biệt so với những người khác đột nhiên xuất hiện, Tần Hải Tuấn cho rằng anh là người cứu rỗi mình.
Đến khi bi thương cúi đầu, Tần Hải Tuấn nghe thấy Lưu Trưng nói: "Nhưng tôi không thể không quản em, tôi so với bất cứ ai càng hi vọng em sẽ sống thật tốt, thật sự."
Tình cảm trong giọng nói của anh như nhấn chìm đi những lời muốn nói, không thể biểu đạt ra được bởi vì chỗ tình cảm nặng nề đó.
"Tại sao?" Tần Hải Tuấn chống tay lên trán mình, gương mặt bởi vì cảm xúc chập trùng quá nhiều mà có hơi nóng lên.
"Bởi vì hi vọng em sống thật tốt, bên tôi thật lâu, đến lúc cần nói cho em biết tôi sẽ nói cho em." Lưu Trưng nói, vươn tay vẽ xong nét cuối cùng, rồi thả bức tranh xuống.
Anh không đưa cho Tần Hải Tuấn nhìn, mà đem bức tranh cất vào một chỗ.
"Nhưng anh vẫn chưa giải thích rõ, đến cùng là tại sao anh bị động kinh?" Tần Hải Tuấn nhắm mắt, quay về chuyện cũ lúc nãy.
Lưu Trưng suy nghĩ rất lâu, nói với cậu: "Có lẽ là bởi vì trọng lượng của tôi trong lòng em không đủ nặng, không bằng những người khác."
Sau khi sống lại một lần nữa, nhìn thấy bản thân hồ đồ, dù thế nào cũng không thể mặc kệ.
Lưu Trưng coi Tần Hải Tuấn như bảo bối dạy dỗ bảo vệ, còn Tần Hải Tuấn lại cái gì cũng không biết. Mặc dù cậu có cảm giác yêu thích đối với Lưu Trưng, nhưng trọng lượng vẫn không đủ nặng.
Nếu như đủ nặng, Lưu Trưng sẽ lập tức nói với cậu, em phải cố gắng học hành, em đừng tiếp tục say mê Tưởng Hinh, em không được phạm pháp, em không nên tự huỷ hoại chính mình...
Nói chung, Lưu Trưng hi vọng cậu sẽ sống thật tốt.
_____________________
Ủng hộ 1⭐ để mình có thêm động lực nha😍 Thank kiu mọi người