Cha Konstantinou rất lo sợ. Từ lúc đọc báo tường thuật về cái chết của Frederick Stavros bị một lái xe ô tô đâm và bỏ chạy trên báo, người đã bị ám ảnh bởi câu chuyện đó. Vị linh mục này đã được nghe hàng ngàn lời thú tội kể từ khi người được phong sắc, nhưng lời thú tội thê thảm của Frederick lại theo sau đó là cái chết của ông, đã để lại một ấn tượng không thể phai mờ trong trí người.
Hề, điều gì làm cha phiền muộn vậy?
Cha Konstantinou quay nhìn người con trai trẻ khỏe đang nằm trần truồng trên giường gần người.
- Chẳng có gì, con yêu của ta!
- Thế con không làm cha hạnh phúc à?
- Cha biết con đã làm vậy, Georgios.
- Rồi, có vấn đề gì? Cha cứ làm như con không có mặt ở đây lạy chúa!
- Không nên ăn nói báng bổ như thế.
- Con không thích bị cha lờ đi như vậy!
- Cha xin lỗi, con yêu quý. Đó chỉ là việc… một trong những người được cha rửa tội đã bị giết trong một tai nạn - Tất cả chúng ta cũng phải chết một lúc nào đó?
- Ừ, tất nhiên, Nhưng đây lại là một con người rất phức tạp!
- Ý cha muốn nói, ông ta đau đầu chứ gì?
- Không. Ông có một điều bí mật khủng khiếp, và nó là gánh nặng quá lớn đối với ông ta.
- Bí mật gì hở cha?
Vị linh mục đập vào đùi vị thanh niên.
- Con nên hiểu, cha không thể trao đổi điều đó được. Người ta đã nói với cha trong khi thú tội.
- Con nghĩ chúng ta chẳng có gì bí mật đối với nhau cả.
- Chúng ta không có gì bí mật, Georgios, nhưng…
- Gamoto! Hoặc là có, hoặc là không có. Bằng cách nào đó thì…
- Cha nói lão ấy đã chết. Bây giờ có khác gì nữa đâu?
- Không có gì, Cha cho rằng như vậy, nhưng…
Georgios Lato quàng hai tay vòng người cùng nằm giường với anh và thì thầm vào tai ông.
- Con tò mò đấy.
- Con đang cù vào tai ta đấy hả?
Lato bắt đầu xoa khắp thân hình Cha Konstantinou.
- Ồ đừng thôi nhé… - Được Cha cho rằng điều đó thực ra cũng chẳng hại gì bây giờ nữa… - Georgios Lato đã xuất hiện trong thế giới này. Nó sinh ra trong khu nghèo khổ của Anthens, và khi được mười hai tuổi nó đã trở thành một thằng điếm đực. Thoạt đầu, Lato lê chân qua các phố, nhặt được vài đô la do đã hầu những tên uống rượu trong cái ngõ hẻm và ở khách du lịch tại buồng ở khách sạn của họ. Nó được trời phú cho một vẻ đẹp tuy hơi tối nước một chút, nhưng có một thân hình chắc, khỏe.
Khi nó mười sáu tuổi, một tên ma cô nói với nó:
- Mày là một Poulaki, Georgios. Mày bỏ việc ấy đi. Tao có thể gây dựng cho mày để kiếm được nhiều tiền nhé! - và hắn giữ lời hứa. Từ đó trở đi Georgios Lato chỉ phục hầu những người đàn ông quan trọng, giàu có và nó được thưởng khá hậu hĩnh.
Khi Lato gặp được Nikos Ventos, trợ lý riêng của tướng công vĩ đại Spyros Lambrous, cuộc đời Lato đã thay đổi.
- Tao đâm ra yêu mày, - Nikos Veritos nói với thằng bé trẻ tuổi. Tao muốn mày thôi không làm đĩ đực nữa. Bây giờ mày là thuộc về tao.
- Chắc chắn rồi, Niki. Tôi cũng yêu ông.
Veritos đã thường xuyên mua chuộc thằng bé bằng những quà tặng. Ông đã mua cho nó quần áo mặc, trả tiền thuê một căn hộ nhỏ cho nó và còn dạy nó biết cách tiêu tiền. Nhưng ông cũng rất ghét khi nó xa ông, không biết nó làm gì.
Để giải quyết vấn đề đó, một hôm Veritos đã tuyên bố:
- Tao kiếm cho mày một việc ở công ty của Spyros Lambrous nơi tao làm.
- Như vậy để ông lúc nào cũng theo dõi em? Em không muốn đâu…
- Tất nhiên không phải thế đâu, cưng ạ. Tao chỉ muốn mày gần tao thôi.
Georgios lúc đầu cũng không chống lại nhưng cuối cùng lại thôi. Nó thấy rằng hiện nó lại thích làm việc ở công ty.
Nó làm ở văn phòng văn thư, và làm một thằng giao thư từ, và như vậy nó lại được tự do kiếm tiền thêm bên ngoài của các khách hàng có giá như Cha Konstantinou.
Georgios Lato, chiều hôm đó, rời khỏi giường của Cha Konstantinou, đầu óc nó cứ như cuồng lên. Bí mật mà vị linh mục đã cho nó biết là một mẩu tin hấp dẫn, và Georgios Lato có ngay ý định làm sao nó có thể kiếm được tiền từ cái tin đó. Nó có thể trao tin đó cho Nikos Veritos, nhưng nó lại nghĩ ra kế to hơn. Ta đi thẳng trước hết với thủ trưởng cao nhất hãy, Lato tự mình bảo mình. Đó là nơi có thể thanh toán sòng phẳng.
Sáng hôm sau, Lato đến văn phòng giao dịch của Spyros Lambrous.
Người thư ký ngồi sau bàn ngước nhìn lên.
- Ồ, hôm nay có thư sớm thế, Georgios.
Georgios Lato lắc đầu.
- Không, thưa bà. Tôi phải gặp ông Lambrous.
Bà cười.
- Thực à? Cậu muốn gặp ông ta làm gì? Cậu có đề nghị buôn bán gì với ông ta?
Lato nói nghiêm chỉnh:
- Không, không phải như vậy. Tôi vừa được nhắn tin mẹ tôi sắp chết, và tôi… phải về nhà. Tôi muốn cám ơn ông Lambrous đã cho tôi việc làm ở đây. Chỉ mất một phút thôi, nhưng nếu ông ta quá bận…
Nó bắt đầu quay đi.
- Đợi tý! Tôi tin chắc ông ta chẳng quan tâm đâu?
Mươi phút sau, Georgios Lato đứng trong phòng làm việc của Spyros Lambrous. Nó chưa bao giờ được được vào trong phòng này trước đây nên vẻ xa hoa đây làm nó phát ngợp.
- Được, cậu thanh niên ạ. Tôi rất tiếc khi nghe mẹ cậu sắp chết. Có thể có một khoản tiền thưởng nhỏ sẽ…
- Rất cám ơn, thưa ngài. Nhưng cái đó thực không phải lý do mà tôi đến đây.
Lambrous cau mày nhìn nó.
- Tôi không hiểu.
- Ông Lambrous, có một số thông tin quan trọng mà tôi nghĩ có giá trị đối với ông.
Nó có thể thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lambrous.
- Ồ thực à? Tôi e rằng tôi bận quá, nên nếu cậu…
- Đó là về Constantin Denmiris. - Những từ cứ thế mà phát ra. - Em có một người bạn làm linh mục. Ông ấy đã nghe được một người trong buổi thú tội, đã bị giết chết ngay sau đó vì một tai nạn xe cộ, và người đó đã nói với ông về Constantin Denmiris. Ông Denmiris làm một việc độc ác. Thực là độc ác, ông ấy phải đi tù mới phải. Nhưng nếu ông chú ý…
Spyros Lambrous đột nhiên cảm thấy rất muốn biết.
- Ngồi xuống đi… tên cậu là gì?
- Lato, ông ạ. Georgios Lato!
- Được Lato. Cứ coi như cậu nói bắt đầu từ đầu…
Sự kết hôn của Constantin và Melina đã bị tan vỡ từ nhiều năm, nhưng vẫn chưa xảy ra va chạm thân thể như gần đây.
Điều đó bắt đầu trong một cuộc tranh cãi nóng nảy về việc tằng tịu của Constantin Denmiris vơi một người bạn thân của Melina.
- Anh thì đối với đàn bà nào cũng làm đĩ đực được, - cô đay nghiến anh. - Cái gì anh mó vào cũng thành bẩn thỉu!
- Skasch! câm cái mồm độc ác của cô đi!
- Anh không thể cấm được tôi! - Melina chống lại. - Tôi sẽ đi nói với toàn thế giới anh là một thằng bỉ ổi. Anh tôi nói đúng. Anh là một con quái vật.
Denmiris tát Melina một cái rất mạnh. Cô chạy ra khỏi buồng.
Tuần sau lại cãi nhau lần nữa và Constantin lại đánh cô. Melina gói đồ cho vào túi xách và đáp máy bay đi Atticos, cái đảo riêng do anh cô làm chủ. Cô đã để mất chồng và cô bắt đầu thấy hối hận về những việc cô đã làm.
Đó là lỗi của ta, Melina nghĩ. Ta không thể giận Costa. Và anh ấy không muốn đánh ta. Anh ấy mất bình tĩnh và không còn biết làm gì nữa. Nếu Costa không quan tâm ta nhiều thì anh ấy lại chẳng đánh ta, phải thế không?
Nhưng rồi cuối cùng, Melina biết chỉ cần những lời xin lỗi là xong, bởi cô không thể nào huỷ bỏ hôn nhân với anh ấy được Chủ nhật sau đó, cô quay về nhà.
Denmiris đang ở phòng đọc sách.
- Ông ngước nhìn lên khi Melina vào. - Thế là em đã quyết định trở về.
- Đây là nhà em, Costa. Anh là chồng em, và em yêu anh. Những em muốn nói với anh một điều. Nếu anh còn xúc phạm em nữa, em sẽ giết anh.
Ông nhìn vào mắt vợ và biết nàng nói thật.
Về một khía cạnh khác, quan hệ của họ có vể được cải thiện sau những lần bị kích động ấy. Sau đó một thời gian dài, Constantin cũng rất thận trọng không để mất bình tĩnh với Melina. Ông tiếp tục đi tằng tịu, và Melina thì quá tự kiêu không cần van xin ông thôi. Rồi có một hôm, Anh ta quá mệt vì các con, Melina nghĩ và anh đã nhận ra rằng anh chỉ cần mình ta.
Một tối thứ bảy, Constantin Denmiris đang chuẩn bị đóng bộ đi ăn tối. Melina vào buồng:
- Anh sắp đi đâu đấy?
- Anh có việc.
- Anh quên rồi sao? Chúng ta phải đi ăn tối ở nhà Spyros tối nay.
- Anh không quên. Nhưng có việc quan trọng hơn phải làm.
Melina đứng đó nhìn anh, tức giận.
- Tôi biết đó là việc gì rồi! Việc đĩ đực của anh! Và anh sắp đến một trong những con đĩ của anh để thoả mãn nó chứ gì?
- Em nên ăn nói cẩn thận. Em sắp thành con mẹ hàng tôm hàng cá đó, Melina!
Denmiris ngắm mình trong gương.
- Tôi không muốn anh làm điều đó!
Những điều ông làm đối với vợ cũng quá xấu, nhưng mà với người anh của vợ còn tàn nhẫn hơn, những việc như đã xảy ra trước đây thật là quá đáng. Cô phải tìm cách làm anh đau khổ và chỉ có một cách có thể làm được.
- Tối nay cả hai phải ở nhà! - Melina nói.
- Ồ, thực thế à? - Anh hỏi một cách thản nhiên. - Và sao lại thế?
- Anh có biết hôm nay là ngày gì? - Cô đay nghiến anh.
- Không!
- Là ngày kỉ niệm tôi đã giết con anh, Costa. Tôi đã bị sẩy thai ấy!
Anh đứng ngây như tượng gỗ, và cô có thể thấy hai đồng tử trong đôi mắt anh tối sầm lại.
- Em nói với các bác sĩ thắt lại để không bao giờ có con khác với anh, - cô nói dối.
Anh hoàn toàn không còn tự chủ được nữa.
- Skasch! và anh đấm vào mặt cô, nổi giận.
Melina kêu la, quay lại và chạy xuống phòng lớn.
Constantin vẫn ở đàng sau cô.
Anh ta nắm được cô ở đầu cầu thang.
- Tao sẽ trị mày về cái tội ấy, - anh gầm lên.
Khi anh lại đánh cô lần nữa, Melina không còn đứng vững được nữa, cô ngã và nằm sóng soài dọc cầu thang.
Cô nằm đó, rên rỉ vì đau.
- Ôi, trời ơi, giúp tôi. Tôi bị gãy xương hay sao rồi.
Denmiris vẫn đứng đó, nhìn xuống, đôi mắt lạnh lùng.
- Ta phải kêu một người hầu cho gọi bác sĩ. Ta không muốn bị muộn với công việc đã hẹn.
Điện thoại réo ngay trước giờ ăn trưa.
- Ông Lambrous? Đây là bác sĩ Metaxi. Em gái ông yêu cầu tôi gọi ông. Bà ấy đang ở bệnh viện tư của tôi. Tôi e bà ta bị một tai nạn…
Khi Spyros Lambrous vào buồng Melina đang nằm, ông đi ngay đến giường của cô, và nhìn xuống cô gọi.
Melina bị gãy tay và bị chấn thương sọ não, mặt cô thì bị sưng to lên.
Spyros Lambrous nói có một tiếng:
- Constantin.
Giọng ông run lên vì tức giận.
Đôi mắt của Melina đầm đìa nước mắt.
- Anh ấy không muốn thế! - nàng thì thầm.
- Tao sẽ phải tiêu diệt nó. Tao thề!
Spyros Lambrous chưa bao giờ cảm thấy hung dữ như vậy. Ông không chịu nổi những ý nghĩ về những điều Constantin Denmiris đã làm đối với Melina. Có điều phải làm là chặn hắn lại, nhưng phải làm sao? Ông như đang bị mất trí. Ông cần lời khuyên. Như trong quá khứ thường ông cũng bị vậy, Spyros Lambrous quyết định hỏi bà Piris. Có cách nào đó bà ấy có thể giúp ông.
Trên đường đến gặp bà, Lambrous suy nghĩ loạn trí, bạn bè của ta sẽ cười ta nếu họ nghĩ ta đã đi xem bói.
Nhưng có một việc trong quá khứ, Bà Piris đã nói với anh những điều phi thường mà sắp xảy ra. Bây giờ bà ấy phải giúp ta.
Họ đã ngồi vào bàn ở một góc tối của quán cà phê thắp đèn lờ mờ. Bà ta trông già hơn khi ông gặp lần trước. Bà ngồi đó đôi mắt gắn chặt vào ông.
- Tôi cần bà giúp, Bà Piris ạ! - ông Lambrous nói.
Bà gật đầu.
- Bắt đầu từ đâu?
- Có một vụ giết người cách đây một năm rưỡi rồi. Một phụ nữ tên là Catherine Douglas đã…
Những biểu hiện trên mặt bà Piris thay đổi.
- Không! - Bà kêu thé lên một tiếng, đứng dậy. - Không! Các thánh nói với tôi cô ấy sẽ chết?
Spyros Lambrous chẳng hiểu sao cả.
- Cô ấy đã chết - ông nói. - Cô ấy bị… giết…?
- Cô ấy còn sống.
Ông hoàn toàn bị rối trí.
- Cô ấy không thể còn sống.
- Cô ấy đang ở đây. Cô ấy đã gặp tôi trước đây ba tháng. Họ giữ cô ấy trong tu viện!
Ông nhìn chăm chăm vào bà, ngây người ra và đột nhiên mọi chi tiết sắp xếp được đâu vào đó. Họ giữ cô ở tu viện. Một trong những hành động từ thiện ưa thích của Denmiris là cho tu viện ở Isanina, thành phố mà Catherine Douglas được giả thiết là đã bị giết chết. Thông tin mà Spyros đã nhận được từ Georgios Lato hoàn toàn khớp. Denmiris đã đưa hai người vô tội đến cái chết vì bị buộc tội là đã giết Catherine trong khi Catherine còn đang sống, được các bà sơ giấu đi.
Và Lambrous biết làm cách nào để tiêu diệt Constantin.