Mấy phút trước 6 giờ, Evenlyn và các nhân viên khác đang chuẩn bị ra về.
Evenlyn đi vào phòng làm việc của Catherine.
"Điều kỳ lạ ở phố ba mươi tư" đang diễn ở rạp Critirion. Vở này đã được khen nhiều lắm. Cô có thích đi xem tối nay không?
- Tôi không đi được, - Catherine nói, - Cám ơn Evenlyn.
- Tôi đã hứa với Jelly Haley, tối đi xem hát với anh ta!
- Họ làm cô bận suốt thôi, có phải thế không? Thôi vậy.
- Chúc đi vui nhé!
Catherine nghe thấy các người khác đang rục rịch ra về Cuối cùng, yên lặng. Nàng nhìn lần cuối bàn làm việc, chắc chắn là mọi thứ ngăn nắp cả, mặc thêm áo khoác, xách cái túi của nàng và đi ra hành lang. Nàng vừa tới cửa ngoài thì điện thoại réo. Catherine lưỡng lự, đấu tranh tư tưởng không biết có nên trả lời không.
Nàng nhìn đồng hồ đeo tay; nàng sắp bị muộn. Điện thoại lại réo. Nàng chạy về buồng làm việc và nhấc ống nghe:
- Hello!
- Catherine. - Đó là tiếng Alan Hamilton. Ông vừa nói vừa thở.
- Cám ơn chúa, tôi gặp được em.
- Có gì hở anh?
- Em đang bị nguy hiểm lắm. Anh có tin kẻ nào đang định giết em!
Nàng kêu khẽ lên. Cơn ác mộng xấu xa nhất sắp thành sự thật. Đột nhiên nàng thấy sợ hãi.
- Ai?
- Anh không biết. Nhưng anh muốn em đang ở đâu thì cứ ở đó. Đừng, rời văn phòng làm việc. Không được nói với ai. Anh sẽ đến với em ngay đấy!
- Alan, em…
- Đừng lo. Anh lên đường đây. Khoá trái cửa lại. Mọi việc sẽ ổn thôi.
Đường dây nói ngắt.
Catherine từ từ bỏ ống nghe xuống.
- Ôi, Trời ơi!
Atanas xuất hiện ở đường đi ngoài cửa. Nó nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Catherine và chạy vội đến bên nàng.
- Có điều gì xấu đấy cô?
Nàng quay lại với nó.
- Có một người… nào đó cố tình muốn giết cô.
Nó nói lấp liếm với nàng.
- Sao? Ai… ai muốn làm thế?
- Cô không rõ!
Họ nghe thấy tiếng gõ cửa ra vào.
Atanas nhìn Catherine.
- Có lẽ cháu…
- Không, - nàng nói vội. - Không để ai vào cả. Bác sĩ Hamilton đang trên đường đến đây.
Tiếng gõ cửa lại lặp lại, to hơn.
- Cô nên trốn xuống tầng hầm, - Atanas thì thầm. - Ở đấy an toàn hơn.
Cô gật đầu.
- Được.
Họ luồn qua phía sau hành lang, tới cửa dẫn tới tầng hầm.
- Khi bác sĩ Hamilton đến, nói với ông cô ở đấy nhé.
- Cô ở dưới đó không sợ đâu?
Atanas bật đèn, và dẫn nàng xuống cầu thang tầng hầm.
- Không ai tóm được cô ở đây, - Atanas bảo đảm với cô như vậy.
- Cô có biết ai muốn giết cô không?
Nàng nghĩ đến Constantin Denmiris và những giấc mơ của nàng.
- Ông ấy sắp giết cô. Nhưng đó chỉ là mơ.
- Cháu không chắc. - Atanas nhìn cô và thì thầm, - Cháu nghĩ cháu biết.
Catherine nhìn chằm chằm vào nó.
- Ai?
- Cháu.
Bất ngờ trong tay nó có một lưỡi dao bật ra và đang dí vào họng nàng.
- Atanas, đây không phải là lúc đùa…
- Cô có bao giờ đọc "Cuộc hẹn hò ở Sainara" không hở Catherine? Được, bây giờ thì quá muộn rồi, phải không? Có phải ai cũng muốn thoát được cái chết. Nó đến Samara và cái chết đang đợi nó ở đó! Đây là Samara của mi, Catherine!
Thật không ngờ, những tiếng khinh khủng đó lại thoát ra từ miệng một đứa bé trông rất ngây thơ.
- Atanas, cô xin. Em không thể…
Nó ép cô rất mạnh vào mặt.
- Ta không thể làm điều đó vì ta là một thằng trẻ con, ư? Ta làm mi ngạc nhiên sao? Ta là một diễn viên tài ba. Ta đã ba mươi tuổi rồi, Catherine ạ. Mi có biết vì sao ta trông như một thằng trẻ con? Bởi vì khi ta nhớn lên, ta chưa bao giờ đủ ăn. Ta sống ở nơi xó xỉnh, ban đêm đi ăn trộm những đồ hộp bỏ đi.
Nó vẫn giữ chặt con dao ấn vào họng nàng, dựa lưng vào tường.
- Khi ta là thằng trẻ con, ta đã nhìn thấy những thằng lính hiếp mẹ tao và hại cha tao, tới khi cả hai đều chết, và rồi chúng đánh đập tao và để tao phải chết. - Nó ấn lưng nàng xuống sâu vào trong hầm.
- Atanas, tôi, tôi không làm điều gì hại em. Tôi…
Nó cười với cái cười trẻ con.
- Đây không có tý gì là riêng tư cả. Đây là công việc. Mi giá trị năm mươi nhăm ngàn đô la với tao khi phải chết.
Như có một bức màn hạ xuống trong mắt nàng, và nàng chỉ thấy mọi vật là một màu đỏ lờ mờ. Một phần của con người những đã ở bên kia, đang đợi những điều sắp xảy ra.
- Ta có một kế hoạch tuyệt vời cho mi. Nhưng cấp trên đang vội, ta phải làm nhanh thôi, chúng ta không muốn ư?
Catherine có cảm giác mũi con dao ấn mạnh sâu vào cổ nàng. Nó ngoáy con dao và còn mở áo ngực cho nàng.
- Đẹp quá, nó nói - Rất đẹp. Ta đang chuẩn bị cho ta một bữa tiệc trước đã, nhưng vì tay bác sĩ bạn mi đang đến, ta không có thời gian, ta có làm không? Đối với mi, tội quá. Ta là một người tình vĩ đại.
Catherine nằm đó ngột ngạt chỉ còn cố thở gấp.
Atanas tay với cái áo móc ra một cái chai đo đỏ ở túi. Đó là một chất lỏng màu đỏ hồng nhàn nhạt.
- Mi có bao giờ uống rượu mạnh không. Ta sẽ uống vì tai nạn của mi, hừ? Nó vứt con dao đi và mở cái chai, một lát, Catherine định chạy trốn.
- Đi đi, - Atanas nói nhẹ - Thử xem, xin mời!
Catherine liếm môi.
- Tôi… trả tiền cậu. Tôi sẽ…
- Cố mà thở đi. - Atanas uống một ngụm lớn và đưa cái chai cho nàng. - Uống!
- Không. Tôi không…
- Uống!
Catherine cầm cái chai và nhấp một ngụm nhỏ. Mùi cay gắt của rượu brandy làm cháy cổ nàng. Atanas lấy cái chai lại và uống một ngụm lớn nữa.
- Ai lộ cho bác sĩ của mi là có người sắp giết mi?
- Tôi không biết! - Dù sao cũng chẳng cần nữa.
Atanas chỉ vào một cái cột bằng gỗ to đỡ trần nhà:
- Ra đó đi.
Mắt Catherine liếc ra cửa vào. Nàng cảm giác thấy lưỡi dao thép lại ấn vào cổ nàng.
- Đừng để ta nói với mi nữa.
Catherine còn đi được tới gần cái cột gỗ.
- Một cô gái tốt đó, - Atanas nói. - Ngồi xuống. - Hắn quay đi một lát. Lúc đó, Catherine nghỉ được một chút.
Nàng bắt đầu chạy ra cầu thang, tim như muốn vỡ. Nàng phải chạy thoát thân. Tới bậc thứ nhất rồi bậc thứ hai, và, khi nàng sắp leo lên, nàng cảm thấy chân cuộc đời bị cái gì tóm chặt và kéo xuống. Nó khỏe quá.
- Đồ chó cái!
Nó tóm tóc nàng và kéo mặt nàng tới gần mặt nó.
- Mi lại thử nữa à, và ta sẽ bẻ nốt cả hai cẳng mi.
Nàng lại cảm thấy lưỡi dao dưới hai bả vai.
- Đi đi?
Atanas kéo lưng nàng tới cột gỗ và đẩy nàng ngồi xuống đất.
- Nằm đó!
Catherine nhìn thấy Atanas đi đến đống hộp các tông buộc bằng các sợi dây rất to. Nó cắt hai sợi dây dài và mang về chỗ nàng.
- Để hai tay quặt ra sau cái cột kia.
- Không, Atanas. Tôi…
Nó tát mạnh cả nắm tay vào một bên mặt nàng, và cái buồng tự nhiên nhoà đi trong mắt nàng. Atanas ghé lại gần và thì thào.
- Đừng có bao giờ nói không với ta. Hãy làm cái gì mà ta đã bảo trước khi ta cho cổ mi đi tong đấy.
Catherine để hai tay ra đàng sau cái cột và lát sau, nàng thấy cái dây nghiêng vào cổ tay vì Atanas đã buộc chặt hai tay nàng lại. Nàng cảm thấy rõ máu không lưu thông được.
- Xin làm ơn - nàng nói - Chặt quá.
- Tốt - nó nhe răng cười. Nó lấy sợi dây thứ hai và buộc hai chân lại với nhau ở mắt cá. Rồi nó đứng lên - Đấy thế đó! Đẹp rồi và dễ chịu nhé! - Nó uống một ngụm nữa.
- Mi có muốn uống tý nữa không?
Catherine lắc đầu.
Nó nhún vai.
- Ô kê.
Nàng nhìn thấy nó đưa chai lên môi lần nữa. Có thể nó sẽ bị say và buồn ngủ, Catherine nghĩ tuyệt vọng.
- Ta đã từng uống suốt cả buổi, - Atanas còn khoác lại. Nó đặt chai rỗng lên sàn xi măng. - Xong, đến giờ đi làm việc.
- Sao - mày sắp làm cái gì nữa?
- Ta sắp gây ra một vụ tai nạn nhỏ. Sắp đến chỗ kiệt tác.
- Ta phải bắt Denmiris trả gấp đôi tiền!
Denmiris? Thật không phải là mơ nữa. Ông ta đứng đằng sau việc này. Nhưng vì sao?
Catherine nhìn thấy Atanas đi qua buồng tới cái nồi hơi to tướng. Nó nhấc cái mắp ngoài nhìn vào đèn báo và tám tấm dẫn nhiệt nghĩa là các tấm này đốt nóng cả cái nồi. Van an toàn gắn kín vào khung bảo vệ kim loại.
Atanas nhặt một mảnh gỗ nhỏ và nhét mảnh gỗ và khung gỗ để cho van an toàn không làm việc. Đồng hồ hiện số khống chế nhiệt độ được đặt ở 150 độ. Thấy Catherine để ý nhìn, Atanas quay đồng hồ ở mức tối đa.
Thoả mãn, nó đi lại chỗ Catherine.
- Mi có biết chúng tao phải vất vả như thế nào với cái nồi hơi này không? - Atanas hỏi. - Được, ta sợ rằng cuối cùng người ta mở nồi ra. Nó xích lại gần Catherine hơn.
Khi cái đồng hồ này báo tới bốn trăm độ, nồi hơi này sẽ nổ.
Mi có biết điều gì sẽ xảy ra? Các ống dẫn khí sẽ bị vỡ toác ra và các tấm đốt sẽ đốt cháy tuốt. Cả toà nhà sẽ bị phá huỷ như bị một quả bom.
- Mày điên rồi à! Còn bao nhiêu người vô tôi ở đây, họ mà…
- Không có người vô tội nào cả. Người Mỹ các người tin vào sự kết liễu hạnh phúc. - Nó lại đi xuống và thở sợi dây buộc lại tay Catherine vào cái cột. Cổ tay đã rướm máu. Sợi dây đã cứa vào da thịt nàng và cái nút rất chặt.
Atanas từ từ xoa tay lên bộ ngực nàng.
- Tệ quá, tao không có nhiều thời gian. Mi sẽ không bao giờ biết mi bị mất tích như thế nào? - Nó lại tóm tóc nàng và hôn lên môi nàng. Hơi thở của nó sặc mùi rượu.
- Chào, Catherine! - Nó đứng dậy.
- Đừng bỏ ta, - Catherine khẩn nài. - Hãy nói chuyện với ta và…
- Ta phải đi cho kịp tàu bay. Ta sẽ từ giã Anthens.
Nàng nhìn theo nó bắt đầu đi tới cầu thang.
- Ta sẽ để đèn cho mi để mi nhìn mọi việc xảy ra.
Một lát sau, Catherine nghe thấy cửa hầm đóng lại và tiếng cái chốt bên ngoài, rồi yên lặng. Nàng ngước nhìn cái đồng hồ nồi hơi. Nó chạy nhanh quá. Khi nàng thấy, nó đã 160 độ và nó quay đến 170 độ, nó còn tiếp tục quay. Nàng chiến đấu một cách tuyệt vọng để cởi trói hai tay, nhưng càng cố rút, dây buộc càng chặt hơn.
Nàng lại ngước nhìn lên. Đồng hồ đã chỉ tới 180 độ và đang còn leo lên nữa. Không có cách nào nữa rồi.
Alan Hamilton phóng xe xuống phố Wimpole như một thằng điên, vượt ngang và chạy qua mũi mọi xe khác, không để ý tiếng la hét và tiếng còi rú của các lái xe khác. Đường phía trước lại bị nghẽn. Ông quay xe về bên trái và lao về quảng trường Portland nhắm hướng rạp xiếc Oxford.
Xe cộ đông nghịt ở đây làm chậm xe ông.
Trong hầm ngôi nhà số 217 phố Bond, kim trên nồi hơi đã lên tới 200 độ. Căn phòng càng nóng hơn.
Xe cộ gần như đứng một chỗ, Người thì về nhà, người thì đi ăn tối hay đi xem hát. Alan Hamilton ngồi đàng sau vô lăng xe, đầu óc rối bời. Ta có nên gọi cảnh sát? Nhưng làm thế có tốt không? Một bệnh nhân tâm thần của tôi nghĩ rằng có kẻ nào đó sắp giết cô ấy? Cảnh sát họ sẽ cười. Không, ta phải đến gặp nàng ngay. Xe bắt đầu chuyển banh được rồi.
Trong căn hầm, kim đồng hồ đã chỉ tới 300. Hầm nóng không chịu nổi. Nàng lại cố cởi trói tay lần nữa và hai cố tay lại bị cọ xát mạnh nhưng dây vẫn xiết chặt mạnh.
Ông quay vào phố Oxford, tăng tốc độ vượt qua đường đi bộ khi đó có hai người phụ nữ đang qua đường. Đằng sau ông, ông nghe thấy một tiếng còi cảnh sát trong giây lát ông định dừng lại và đề nghị cảnh sát giúp. Nhưng không còn thời gian để giải thích. Ông lại lao xe đi.
Ở ngã tư giao nhau một xe tải lớn lao ra, chắn hết cả đường. Alan Hamilton rú còi rất sốt ruột. Ông ló đầu ra cửa sổ.
- Đi đi chứ!
Người lái xe nhìn ông.
- Thế này là thế nào, ông bạn, ông đi chữa cháy hay sao đấy?
Đường đi lại chật cứng các xe con, Alan Hamilton phóng thẳng về phố Bond. Đoạn đường thường chỉ đi trong mười phút bây giờ mất gần nửa giờ.
Ở căn hầm, kim đã leo tới 400 độ.
Cuối cùng, nhờ chúa phù hộ, ngôi nhà đã ở trước mặt rồi.
Alan Hamilton cho xe vượt qua đường cong góc phố và phanh khi ông bắt đầu chạy lên ngôi nhà, ông dừng lại sợ hãi. Đất rung lên vì toàn bộ ngôi nhà nổ tung như một quả bom, khổng lồ, khói và các mảnh vỡ bay tung lên không.
Và chết chóc.