Vơ-ni-dơ là một trang sử oanh liệt và rực rỡ của lịch sử thời Trung Cổ, một thành phố nổi kỳ lạ, với những con sông đào và một trăm hai mươi đảo nhỏ, nối với nhau chằng chịt bởi bốn trăm cái cầu. Alan và Catherine Hamilton đã đáp xuống sân bay Vơ-ni-dơ Masco Polo, gần Mestre, đi tiếp một đoạn xe tới ga tầu điện Piazza San Marco và thuê buồng khách sạn Royal Danieli, một khách sạn kiểu cổ, rất đẹp gần Quảng trường Doges.
Buồng ngủ đặc biệt của họ thật tuyệt diệu, rất nhiều đồ đạc cổ kính, đáng yêu và nhìn thẳng ra sông Đào lớn.
Em muốn làm gì trước nào? Alan hỏi.
Catherine đi đến ông và vòng cánh tay của nàng ôm ông.
- Anh đoán thử đi.
Sau đó, họ cởi quần áo.
Vơ-ni-dơ là một thang thuốc lành bệnh một thứ dầu thơm làm cho Catherine quên đi những cơn ác mộng và những khinh hoàng đã qua, Nàng và Alan đi nghiên cứu các di tích. Quảng trường St. Mark về khoảng cách chỉ cách khách sạn của họ mấy trăm yards nhưng đã tồn tại hàng trăm thế kỷ nay về thời gian. Nhà thờ St. Mark là cả một phòng trưng bày nghệ thuật và là một nhà thờ mà các bức tường và trần nhà nối với nhau bằng các bức tranh vẽ trên kính và trên tường lộng lẫy.
Họ đi vào trong Cung điện Doges có nhiều buồng thời xưa giàu có, và rồi đứng trên cầu than thở, mà ở đây, hàng trăm thế kỷ trước các tù nhân đã bị buộc vào cây thánh giá treo cho đến chết.
Họ đến thăm các bảo tàng, các nhà thờ và một số đảo lân cận họ dừng chân tại Murano để xem người ta thổi thuỷ tinh, và tại cả Burano xem những người đàn bà làm vòng đeo cổ. Họ đi xuồng máy tới Torcello ăn tối ở Loeanda Cipram trong vườn đầy hoa xinh đẹp.
Catherine lại nhớ lại vườn ở tu viện, và nàng còn nhớ lại lúc đó nàng mất trí như thế nào. Nàng nhìn Alan ngồi bên kia bàn và nghĩ. Cám ơn người, thượng đế.
Mercene là phố buôn bán chính, và họ đã thấy những cửa hàng lớn: Rubelh bán vải sợi, Casella bán giấy, và Giocondo Cassini bán đồ cổ. Họ đi ăn tối tại nhà hàng Quadri và Algvaspodeva và Harvy's Bav. Họ dạo chơi trên cả con thuyền Gondolas và những con thuyền nhỏ Sandoli.
Hôm thứ sáu, gần đến ngày về, ở đây đột nhiên có một cơn giông điện rất mạnh.
Catherine và Alan phải chạy vội về trú tại khách sạn.
Họ nhìn qua cửa sổ trong cơn giông.
- Xin lỗi bà Hamilton vì trời mưa, - Alan nói. - Đó là niềm hứa hẹn mặt trời chiếu sáng.
Catherine cười.
- Mưa gì cơ? Em hạnh phúc lắm, anh yêu ạ!
Những vệt sáng lóe trên bầu trời và những tiếng nổ khác còn đang vang vọng trong tâm trí nàng: tiếng nổ của nồi hơi.
Nàng quay sang Alan.
- Hôm nay có phải là ngày mà toà án buộc tội?
- Ông do dự.
- Ừ. Anh không nhớ lắm ư… -
Em còn nhớ. Em muốn biết.
Ông nhìn vẻ mặt nàng lúc này, rồi gật đầu.
- Phải!
Catherine nhìn theo khi Alan đi đến máy thu thanh ở góc buồng và mở nghe. Ông điều chỉnh máy đến khi nghe được đài BBC đang truyền chương trình tin tức.
"… và thủ tướng trước khi từ chức vẫn điều hành công việc hôm nay. Thủ tướng nỗ lực thành lập một chính phủ mới". Đài thu thì loẹt xoẹt và tiếng nói thì lúc to lúc nhỏ.
- Có phải đó là vì cơn giông chết tiệt đó không em! - Alan nói.
Âm lại nghe rõ được.
"Ở Anthens, vụ xử Constantin Denmiris cuối cùng đã kết thúc và toà án đã phán quyết kết tội mấy phút trước đây. Trước sự sửng sốt của mọi người, tội…"
Máy thu lại tịt.
Catherine quay lại Alan:
- Sao, anh cho rằng lời buộc tội cuối cùng là thế nào?
Ông ôm nàng.
- Điều đó phụ thuộc vào em có trí và sự kết thúc hạnh phúc hay không.