Trời đất chứng giám, nàng chỉ muốn hỏi hắn vài vấn đề phần cứng của Tử Thần Phủ mà thôi.
“Ngươi khỏe không?” Đản Hoàng Tô ngồi trong lòng Tử Phủ Đế Quân vấn an.
Tử Tam lắc đầu theo bản năng: “Ta không khỏe!”
Đản Hoàng Tô giật mình, bạn này cũng thật thà quá trời, nàng chỉ khách sáo hỏi theo phép lịch sự mà thôi.
Nhưng mà nhìn người Tử Tam đầy gà đầy dầu mỡ như thế kia, Đản Hoàng Tô hiểu ra: “Đúng là ngươi nhìn hơi tệ, có muốn quay về tắm rửa cho sạch sẽ rồi đến không?”
Quá chi là tình cảm. Tử Tam vui vẻ, đang muốn chuồn thì Tử Phủ Đế Quân lại nhìn Đản Hoàng Tô lên tiếng, giọng không lấy gì là vui vẻ: “Nàng đang đau lòng nó hay là ghét bỏ nó?”
Tử Tam rùng mình, âm thầm cầu nguyện Đản Hoàng Tô lựa chọn đáp án thứ hai.
Nhưng sao Đản Hoàng Tô có thể bất lịch sự như vậy!
Đản Hoàng Tô vội vàng nói: “Đương nhiên không phải ghét bỏ gì.”
Thì phải là đau lòng…Tử Phủ Đế Quân nheo mắt, Tử Tam hoảng sợ cắn cắn ngón tay.
“Đương nhiên cũng không phải đau lòng.” Đản Hoàng Tô tuyệt đối không tự đẩy mình vào tình huống mờ ám không rõ ràng như vậy —— cái từ đau lòng kia quả thật là đen tối mà!
“Vậy thì tại sao?” Tử Phủ Đế Quân không hiểu.
“Chỉ đơn giản là bàn chuyện thôi.” Đản Hoàng Tô nói chuyện thực tế.
Đáp án này…cũng có thể chấp nhận được.
Tử Phủ Đế Quân khai ân, giơ ngón tay một cái, rốt cuộc Tử Tam cũng sạch sẽ thoải mái.
Tử Tam cẩn thận lui ra phía sau từng bước, giữ khoảng cách thích hợp với Đản Hoàng Tô, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, hỏi: “Không biết ngài có vấn đề gì?”
Đản Hoàng Tô nhìn hắn, Đản Hoàng Tô thực sự không thích cách gọi ‘ngài’ này chút nào.
Đản Hoàng Tô nhăn cái mặt nhăn cái mũi: “Không nên không nên, ngươi cứ gọi ta như bình thường đi, hoặc trực tiếp gọi Đản Hoàng Tô là được.”
Tử Tam tiếp tục cúi đầu: “Không dám, ngài là người của sư phụ, sao Tử Tam có thể bất kính gọi thẳng tên ngài được.”
Câu ‘ngài là người của sư phụ’ vừa vặn vỗ trúng mông ngựa của Tử Phủ Đế Quân, Tử Phủ Đế Quân thích, hắn ôn hòa vuốt vuốt lông Đản Hoàng Tô: “Khách sáo với nó làm gì, nàng hỏi đi.”
Cũng phải, xem ra Tử Phủ Đế Quân thật sự không muốn gặp Tử Tam, tốc chiến tốc thắng cho xong.
Đản Hoàng Tô hỏi: “Ngươi sống ở trần gian rồi đúng không?”
“Vâng.” Tử Tam đáp ngắn gọn.
Đản Hoàng Tô gật gật đầu: “Vậy điện, internet, tín hiệu di động gì đó ngươi đều biết hết đúng không?”
“Có biết một hai.” Tử Tam khiêm tốn.
Đản Hoàng Tô nhíu mày: “Một hai là bao nhiêu?”
Đản Hoàng Tô không rõ hắn đang khiêm tốn hay là thật sự không biết nhiều lắm, dù sao cũng là thần tiên mà, tuy mặc đồ tây vầy đó nhưng chỉ biết tên mấy cái kia chứ chắc không rành cách sử dụng. Nói vậy xem ra kế hoạch của nàng vẫn còn khó khăn lắm.
“Chỉ là biết sử dụng thiết bị đầu cuối, phần cứng phần mềm linh tinh thôi ạ.” Tử Tam tiếp tục khiêm tốn.
Thì ra là khiêm tốn!
Đản Hoàng Tô cảm thấy thắng chắc, rốt cuộc hỏi tới trọng điểm: “Thế chuyện điện đóm, tín hiệu internet của Tử thần Phủ ngươi có biết hay không?”
Hóa ra là vấn đề công việc, Tử tam thả lỏng cảnh giác, từ từ nói: “Vị trí Tử Thần Phủ cũng giống như nhà thuộc dãy núi Côn Lôn dưới trần gian, hẻo lánh, dân cư thưa thớt, giống như vùng sâu vùng xa, không có khả năng bắt tín hiệu di động, bởi vậy internet hay truyền hình cũng không nối tới dược, mà trên căn bản dây internet có liên quan tới dây điện thoại, mà muốn kéo đường dây điện thoại đến Tử Thần Phủ thì coi như mơ tưởng hão huyền. Cũng bởi Tử Thần Phủ là nơi thần tiên ở, không có vấn đề về ánh sáng, cũng không có đồ điện, cho nên dù điện rất thông dụng ở trần gian nhưng đối với Tử Thần Phủ lại chẳng quan trọng gì.”
“Thế có nghĩa là cái gì cũng không có?” Đản Hoàng Tô nhíu mày: “Nếu ta muốn kéo hệ thống điện đến Tử Thần Phủ thì được không?”
Nói xong Đản Hoàng Tô giải thích: “Ta thấy Tử Thần Phủ quá xa cách với phàm trần, thiếu sót ngàn năm lịch sử cùng tri thức khoa học kỹ thuật, ta nghĩ cần phải điện hóa các thiết bị dạy học để phổ cập kiến thức rộng rãi hơn.”
“Ngươi nói phải.” Tử Tam sờ cằm cảm thán: “Nhìn Tử Thần Phủ ta cứ nghĩ đến nước Mãn Thanh bế quan tỏa cảng, bảo thủ bao năm, cuối cùng lọt vào hang hùm miệng cọp của các cường quốc khác.”
Chuyện này…cũng quá hơi quá đi!
Khóe mõm Đản Hoàng Tô giật giật: “Ta chỉ cảm thấy sống như vậy không tiện lắm, ít nhất cũng có thể loại bỏ vài trở ngại là được.”
“Tri kỷ! Bây giờ ta không có bao nhiêu tiếng nói chung với sư huynh sư đệ ở đây, may là còn có ngươi, nhưng ngươi đến từ đâu, sao ngươi lại…” Giọng Tử Tam càng lúc càng nhỏ, rốt cuộc tắc nghẹn ở cổ họng không thốt thành lời.
Mấy chữ ‘tri kỷ’, ‘may còn có ngươi’ hắn nhất thời nói ra hiển nhiên đã chạm phải vảy ngược của Tử Phủ Đế Quân. Giờ phút này ánh mắt Tử Phủ Đế Quân nguy hiểm đến đáng sợ, nếu không phải Đản Hoàng Tô còn có vấn đề muốn hỏi thì hắn đã bị Tử Phủ Đế Quân ném đến không gian dị thứ nguyên mất rồi!
“Ngài còn vấn đề gì nữa cứ hỏi ạ.” Tử Tam khôi phục lại trạng thái mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực.
Đản Hoàng Tô thở dài: “Nếu không thể kéo hệ thống điện thì cũng có thể mở lưới điện cũng được.”
“Ta đây đi…” Tử Tam vừa định chuồn, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Tử Phủ Đế Quân lập tức nuốt mấy chữ còn lại xuống.
Trong mắt Tử Phủ Đế Quân viết mấy chữ vô cùng rõ ràng: Ta mong đáp án của ngươi không khiến Đản Hoàng Tô thất vọng!
PC trong não Tử Tam lại khởi động, nhanh chóng giải toán giải toán, phân tích phân tích, rốt cuộc đã tìm được đáp án: “Thật ra cũng không phải không có cách.”
“Cách nào?” Mắt Đản Hoàng Tô sáng lên.
“Có vài thứ có thể thay thế được, tỷ như, ở Tử Thần Phủ không thể kéo điện từ nhân gian lên đây nhưng chúng ta có thể nhờ Điện mẫu giúp.” Tử Tam đáp.
“Thiên Lôi điện mẫu!” Đản Hoàng Tô giật mình, hưng phấn cào cào chân: “Đúng là có cách mà!”
Không có điện thì có thể nhờ Điện mẫu thêm pháp lực vào!
Không có dây điện hay dây điện thoại thì có thể nhờ các Chức Nữ dệt sợi thay thế!
Không có thiết bị đầu cuối thì có thể để đệ tử Tử Thần Phủ xuống nhân gian sao chép là xong!
Không có tín hiệu —— có thiết bị đầu cuối hết rồi thì làm sao không có tín hiệu được!
Đương nhiên đây chỉ là cách Tử Tam đưa ra, còn chưa thực hiện được.
Nhưng chỉ cần có cách là có hy vọng!
Đột nhiên Đản Hoàng Tô nhận ra sự tồn tại của Tử Tam thiệt tuyệt vời biết bao, tuy rằng ngay từ đầu nàng không muốn ngồi gần hay kề cận hắn, nhưng không có hắn nàng sẽ không thấy hy vọng ngày hôm nay!
“Tử Tam…” Nước mắt ngấn mi, Đản Hoàng Tô nhoài người ra khỏi lòng Tử Phủ Đế Quân: “Ngươi chính là cầu nối giữa cổ đại và hiện đại đó!”
Tử Phủ Đế Quân rất vui mừng khi Đản Hoàng Tô vui mừng, nhưng Tử Phủ Đế Quân cũng rất ghen tị việc Đản Hoàng Tô coi trọng Tử Tam.
“Khụ khụ…” Tử Phủ Đế Quân đằng hắng.
Nhưng mà Đản Hoàng Tô rất kích động, Đản Hoàng Tô không hề nghe ám chỉ của Tử Phủ Đế Quân, Đản Hoàng Tô tiếp tục rơi nước mắt mà nói: “Tử Tam, không có ngươi thì ta biết làm sao bây giờ!”
Tử Tam giật mình một cái…bị quăng vào không gian dị thứ nguyên…
Đản Hoàng Tô nghi hoặc xoa xoa mắt: “Tử Tam đâu rồi?”
“Về ngủ.” Tử Phủ Đế Quân làm như không có việc gì trả lời.
Đản Hoàng Tô quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tiếc nuối nói: “Đã trễ thế này rồi à, ta còn tưởng hôm nay có thể làm xong.”
“Nàng có ta là có thể.” Tử Phủ Đế Quân xoay đầu Đản Hoàng Tô về phía mình.
“Tự túc là hạnh phúc đó,” Đản Hoàng Tô khó hiểu hỏi: “Đây xem như là lạc thú nuôi vật cưng hay sao?”
Đản Hoàng Tô nhớ rất rõ ràng, lúc trước Tử Phủ Đế Quân thấy nàng thú vị nên mới nuôi nàng.
Nhưng ước nguyện ban đầu đã chệch sang con đường khác, càng lúc càng xa. Tử Phủ Đế Quân nhướng mày, nhấn mạnh: “Nàng là của ta!”
…Được rồi, Đản Hoàng Tô gật đầu, phấn khởi đề nghị: “Vậy chúng ta đi luôn chớ?”
“Uống sữa trước đã.” Tử Phủ Đế Quân tỉ mỉ săn sóc, lấy sữa tươi cùng một cái bát ngọc lưu ly trong giới tử ra rót cho Đản Hoàng Tô một bát.
Tiếp theo, Tử Phủ Đế Quân lấy ra một đống quần áo, giày, kim quan, đồ linh tinh, còn có…một cái gương lớn.
Thì ra hắn giấu gương ở chỗ này!
Đản Hoàng Tô vừa uống sữa vừa trố mắt nhìn Tử Phủ Đế Quân chọn chọn lựa lựa một đống lớn quần áo kia rồi đi đến trước gương ngắm nghía.
Phô trương, thật sự quá phô trương!
Ngoại bào mạ vàng với hoa văn màu tím đậm, áo khoác màu xanh nhạt, đai lưng bạch ngọc viền vàng, sợi kim tuyến bằng chỉ bạc đeo ngọc bội Cửu Long, cộng thêm kim quan đính ngọc trai, dưới chân mang giày đế vàng —— một tiếng đồng hồ sau rốt cuộc Tử Phủ Đế Quân cũng cảm thấy hài lòng mang Đản Hoàng Tô đằng vân giá vũ.
“Sao lại không thuấn di?” Đang ngược gió nhưng Đản Hoàng Tô vẫn cố hỏi.
Lần này chọt đúng vết thương lòng của Tử Phủ Đế Quân.
“Kết giới.” Tử Phủ Đế Quân hừ một cái: “Lão Vô Thượng bất hòa với ta, bày kết giới trên thiên đình, nên ta chỉ có thể đằng vân hoặc dùng giá thú.”
Thì ra quan hệ giữa ba mình và hắn căng thẳng như vậy!
Đản Hoàng Tô im lặng, cuối cùng cũng thành khẩn đề nghị: “Hay là thêm một cái kính chắn gió đi!”
Tử Phủ Đế Quân mím môi, nhét Đản Hoàng Tô vào lòng.
Vì thế…Tử Phủ Đế Quân thành kính chắn gió của nàng? Đản Hoàng Tô thấy là lạ.