Đản Hoàng Tô dựng ‘lông’ gáy, hoảng sợ nhìn chằm chằm Tử Phủ Đế Quân, không biết hắn lại nghĩ ra cái trò quái gở nào mà chỉnh người.
May mà Tử Phủ Đế Quân chỉ nói: “Ăn no, vậy nên đi ngủ.”
Đản Hoàng Tô nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu ảo tưởng về cái thảm nhung tuyết mềm mịn êm ái kia.
Nhưng giây tiếp theo nàng biết mình yên tâm quá sớm.
Đản Hoàng Tô nhấp nhổm nhìn con tuấn mã trước mắt, xác định đây là một cái chuồng ngựa, lạc quan mơ tưởng có lẽ Tử Phủ Đế Quân đang muốn cho nàng ngủ trên lưng con ngựa này đi dạo tiêu thực.
Một con hồ ly cưỡi ngựa…Tuy Đản Hoàng Tô vô cùng chờ mong việc cưỡi ngựa, nhưng giờ phút này nàng vẫn không thể tưởng tượng được.
“Lưu Thương Thanh Quân mượn A Hắc rồi, ngươi ngủ chỗ nó đi.” Tử Phủ Đế Quân tình cảm nhạt nhòa nói.
Nani?!
(Tiếng Nhật, nghĩa: cái gì.)
Suýt chút nữa Đản Hoàng Tô rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Để cho một hồ ly đáng yêu xinh đẹp mê người như nàng cùng chung mái hiên với anh ngựa cao to lực lưỡng kia ư?
Đản Hoàng Tô nhìn về phía Tử Phủ Đế Quân: Ta muốn đến Hiệp hội bảo vệ động vật tố cáo ngươi!
Tử Phủ Đế Quân nhíu mày: “Sao, không muốn? Nó là thiên mã, dù không hiếm bằng ngươi nhưng cũng coi như cao quý.”
Cho dù là Aoilos của chòm sao Nhân mã cũng không được! Đản Hoàng Tô kiên quyết phản đối, lông toàn thân dựng thẳng đứng.
(Hình như Đản Đản thích đọc manga Nhật thì phải =)) Aoilos là nhân vật trong bộ truyện “Saint Seiya”, xuất bản ở Việt Nam dưới tên “Áo giáp vàng”.)
“Vậy thì…” Tử Phủ Đế Quân lại thuấn di, Đản Hoàng Tô phát hiện mình đang ở trong một cái lồng chim thật lớn, bên trong có con phượng hoàng đủ màu, sắc mặt không tốt nhìn về phía nàng.
“Đây là A Thái, trong phượng hòa cũng chỉ có Vô Thượng Đế phi mới có thể sánh cùng với nó. Ngươi ngủ chung với nó cũng không tính là bôi nhọ ngươi.” Tử Phủ Đế Quân tốt tính giới thiệu.
Trong lồng chim có nhiều lông không đếm xuể, nhìn rất mềm mại thoải mái; lông chim của bạn cùng phòng lấp la lấp lánh, nhìn thực hoa lệ. Nhưng mà, ánh mắt hầm hầm kia, mỏ phượng sắc nhọn, cánh ‘gà’ mạnh mẽ…Đản Hoàng Tô nuốt nuốt nước miếng, kiên quyết lắc đầu.
Nàng không chắc mình có bị biến thành bữa ăn khuya của bạn cùng phòng hay không.
Tử Phủ Đế Quân nhăn mày: “Sao, còn không muốn? Hay ngươi muốn ở một mình?”
Đản Hoàng Tô vội vàng gật đầu.
“Vậy thì chỉ có một chỗ.” Tử Phủ Đế Quân mang nàng thuấn di đến phòng riêng của hắn.
Mắt Đản Hoàng Tô sáng lên, khẩn cấp nhảy xuống: Thảm nhung tuyết của chị, chị đến đây!
“Không phải nơi này.” Tử Phủ Đế Quân xách đuôi Đản Hoàng Tô lên, đá nàng ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ…có một ổ chó đơn sơ mộc mạc.
Phòng ngủ Tử Phủ Đế Quân xa hoa bao nhiêu thì ổ chó này mộc mạc bấy nhiêu, mộc mạc đến mức chỉ có tấm chiếu nho nhỏ. Sở dĩ vì sao biết đây là một cái ổ chó, bởi vì trên chiếu có một khúc xương.
Đản Hoàng Tô ngửa đầu nhìn miếng ngói màu xanh da trời trên đầu, chấp nhận số phận, chui đầu vào trong đuôi.
Ăn uống no nê rồi tỉnh giấc, mọi thứ đều y như cũ.
Đản Hoàng Tô ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh ánh ngọc, nham hiểm đảo đảo mắt: Để cho nàng chấp nhận số phận ư, còn lâu! Để cho nàng ăn cỏ ư, tất nhiên là không có chuyện đó!
Nghe ngóng động tĩnh một hồi, Đản Hoàng Tô chấn hưng tinh thần, mục tiêu —— nhà bếp!
Nhưng ai có thể nói cho nàng biết nhà bếp ở đâu không?
Sau khi Đản Hoàng Tô đi lòng vòng chừng hai canh giờ mới bi thảm phát hiện, nơi này quá lớn!
Hèn gì tên kia cứ hay thuấn di!
Xoa xoa bụng, Đản Hoàng Tô lần theo tiếng nước đến mép một cái ao nhỏ.
Lúc này uống được miếng nước cũng đỡ.
Đây là một cái ao nhỏ được trang trí khá đẹp, có hình dáng nửa vòng tròn, đường kính khoảng ba thước, vách ao là bạch ngọc, đáy ao đầy đá cuội, có một dòng nước như suối chảy vào, hơi nước bốc lên mờ mờ, nước lúc nào cũng đầy trong ao, không ngừng chảy ra phía ngoài, cũng không biết chảy về đâu nữa.
Bên trong ao không bày trí gì khác, chỉ phản chiếu vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, lung linh ảo diệu dưới đáy nước, hệt như một lòng đỏ trứng vịt vàng óng ánh ngon lành.
Đản Hoàng Tô nuốt nước miếng đánh ực, cúi đầu uống nước, tưởng tượng mình đang uống canh vịt hầm.
Nước trên thiên đình chắc không bị ô nhiễm…Uống xong rồi Đản Hoàng Tô mới nhớ tới vấn đề này.
“Ồ, ngươi ở đây.” Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng Tử Phủ Đế Quân.
Đản Hoàng Tô chột dạ quay đầu nhìn.
Tử Phủ Đế Quân vừa đi về phía nàng vừa cởi quần áo.
Lông Đản Hoàng Tô dựng đứng lên, đánh nàng mà còn muốn xắn tay áo sao?!
Cởi xong áo ngoài là đến trung y, cởi trung y xong là tay trần trụi, da tay oánh bạch trắng ngần, đường cong mềm nhẵn tuyệt đẹp, từ cánh tay đi lên là đầu vai tròn, cạnh đầu vai là xương quai xanh quyến rũ, dưới xương quai xanh có hai điểm đỏ sẫm, dưới điểm đỏ sẫm là sáu múi cơ bụng.
Không ngờ hắn cường tráng như vậy, Đản Hoàng Tô sợ hãi nghĩ, chả có nhẽ nàng sẽ bị hắn đập chết luôn hay không?
Bàn tay ấm áp kia cởi trung y xong dời về phía cơ bụng, không phải, là dưới vị trí của cơ bụng một chút.
Á!! Á!! Á!!
Đản Hoàng Tô mở to mắt nhìn, không thể tin được.
Hắn đang cởi quần!!!
Nhân thú…
Trong đầu Đản Hoàng Tô nhảy lên hai chữ mang theo điềm xấu kia, bắt đầu run lẩy bẩy.
Một bước, hai bước, ba bước…
Á!! Á!! Á!!
Ủa sao hắn lại đi lướt qua mình?!
Đản Hoàng Tô không tự chủ được xoay người nhìn theo Tử Phủ Đế Quân, mãi cho đến khi Tử Phủ Đế Quân ngâm mình vào trong ao nàng mới hiểu được hắn đang tắm, mà cái ao này là bể…
Nàng vừa mới uống một bụng nước tắm của tên đàn ông kia!!!
“Huệ!”
Đản Hoàng Tô dốc hết tâm can tì phế ra mà nôn.
“Phù!”
Nước trong ao bắn lên, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, trong tiếng nôn huệ ghê khiếp kia, Tử Phủ Đế Quân đã lên bờ.
Dáng người của hắn thê thảm đến vậy hay sao? Cục lông kia tự nhiên thấy đã nôn huệ!
Tử Phủ Đế Quân bi thương nhìn về phía Đản Hoàng Tô: “Dáng người của ta kém đến vậy à?”
Nani?
Dù IQ của Đản Hoàng Tô là 120 cũng sửng sốt chừng mười giây mới phản ứng lại.
Hiểu lầm lớn!
Đản Hoàng Tô rối rắm cau cau mũi —— sao nói cho hắn biết kỳ thật nàng không phải ghét dáng người của hắn bây giờ?
Nhưng mà đối với hồ ly, dáng người của Tử Phủ Đế Quân thật sự không thể nói là đẹp.
Ít ra hắn không có đuôi.
Vì thế chuyện này cũng không hẳn là hiểu lầm đúng không?
Đản Hoàng Tô bình tĩnh chùi chùi khóe mõm, không chút nào lưu luyến quay đầu bỏ đi.
Nếu lúc nãy còn diễn, thì bây giờ Tử Phủ Đế Quân bi thương thật sự.
“Cục lông ngắn ngủn kia, đứng lại đó!” Tử Phủ Đế Quân nhíu mày, giữ Đản Hoàng Tô lại.
Được rồi, trốn cũng không thoát.
Đản Hoàng Tô xoay người sang chỗ khác, hất cằm lên: Ngươi muốn uýnh thì uýnh đi!
Tử Phủ Đế Quân ngẩn cả người, đúng thật là hắn không thể uýnh Đản Hoàng Tô được.
“Ngươi đi đi.” Tử Phủ Đế Quân buồn bực quay về bể tắm.
Chỗ Đản Hoàng Tô nôn đã bị nước cuốn đi, nước bể lại sạch sẽ như trước, Tử Phủ Đế Quân nghiêm túc xoa xoa chân mình, không ngừng tự vấn —— chẳng lẽ dáng người hắn tệ hại đến vậy?
Cảm xúc này ứ nghẹn cho đến buổi sáng hôm sau.
Ăn điểm tâm xong Tử Phủ Đế Quân đi giảng bài cho đệ tử như thường lệ, nhưng tâm trạng không thể khôi phục lại cái vẻ ‘vân đạm phong khinh’ như trước, lúc giảng cứ hay quên mình đang nói đến điểm nào, nhìn chằm chằm Tử Thập Nhất đang ngồi trước mặt mình, trong đầu vẫn là câu hỏi kia —— chẳng lẽ dáng người hắn tệ hại đến vậy?
Tử Thập Nhất bị nhìn tới run người, bất an đoán: chẳng lẽ sư phụ còn đang trách mình không biết cách nhìn đồ?
“Sư phụ…” Tử Thập Nhất đánh bạo gọi một tiếng.
Tử Phủ Đế Quân nghe tiếng Tử Thập Nhất gọi, đột nhiên nảy sinh tâm kế, miệng nói: “Ừ, cởi quần áo ra.”
Gì?!
Ngày hôm qua chạy hai mươi vòng không đủ, hôm nay còn muốn cởi truồng?!
Tử Thập Nhất nghi ngờ tai mình bị gì rồi.
Đừng mà! Cho dù trên núi không có giới tính nữ, nhưng mà cởi truồng vẫn thuộc về phạm trù đồi phong bại tục đó nha! Đương nhiên đây không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là cậu sẽ bị mấy sư huynh khác cười chết.
Nghĩ như vậy, Tử Thập Nhất cầu xin: “Sư phụ, ngày hôm qua đệ tử đã về nghiên cứu tài liệu, cục lông kia nó…”
“Ta bảo con cởi quần áo, con vô nghĩa nhiều như vậy làm gì?” Tử Phủ Đế Quân khó hiểu cau mày.
Tử Thập Nhất không dám nói gì nữa, khuất nhục cởi quần áo ra.
Nếu so với Tử Phủ Đế Quân mà nói, da Tử Thập Nhất không đủ oách bạch trắng trẻo, đường cong cũng không tuyệt đẹp mềm nhẵn, thậm chí cũng không có cơ bụng sáu múi, cái sự nổi bật duy nhất đó chính là cậu có được làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, là cậu bé của mặt trời.
Đáng tiếc quan điểm thẩm mỹ của thần tiên chưa tân tiến như vậy, Tử Phủ Đế Quân chủ quan bình luận: “Đen, quá đen!”
Tử Thập Nhất thiệt ấm ức muôn vàn —— cậu bị phái đến trạm kế của sơn môn canh gác, ngày đêm chịu nắng dầm gió thổi, không đen sao được chớ?
Nhưng ngay sau đó Tử Thập Nhất không ấm ức nữa, Tử Thập Nhất cảm thấy thiệt vui mừng, bởi vì tầm mắt Tử Phủ Đế Quân chuyển dời đến Tử Thập Tam, đôi môi mỏng mở ra lại đúng năm chữ vàng kia: “Cởi quần áo ra đi.”
Tử Thập Tam nhìn Tử Thập Nhất, không nhiều lời, rất ngoan ngoãn cởi đồ.
Dáng người Tử Thập Tam có thể nói là không cần bàn luận gì, đủ trắng, đủ gầy, đủ mịn, đủ mềm, đủ khỏe mạnh. Nhưng trên lưng Tử Thập Tam có một vết bớt rất lớn, Tử Phủ Đế Quân không suy nghĩ gì trực tiếp loại luôn.
Kế tiếp là Tử Thập Cửu, Tử Nhị Thập Lục, Tử Ngũ, Tử Tứ Thập Tứ…Tóm lại là không ai có may mắn thoát được, tất cả mọi người đều bị lột trần. Đợi cho đến khi Đản Hoàng Tô đang đói đến mức lưng dán vào bụng, lắc la lắc lư vào phòng thì Tử Phủ Đế Quân đang ‘hạc trong bầy gà’ tự thì thào: “Tử Thập Cửu quá ốm, Tử Nhị Thập Lục quá béo, chân Tử Ngũ vòng kiềng, Tử Tứ Thập Tứ rất yếu ớt…”
Nói chung trong mắt Tử Phủ Đế Quân, đám đệ tử không ai có dáng người đẹp bằng hắn.