“Nàng nói ta là quái vật?” Tử Phủ Đế Quân lại bị tổn thương.
“Ơ…” Không ngờ lại nhỡ mõm.
Đản Hoàng Tô cũng không phải ngay thẳng thật thà mà an ủi: “Yên tâm, cho dù là quái vật ngươi cũng là quái vật đẹp trai nhất!”
“Nếu vậy…” Mặt mày Tử Phủ Đế Quân giãn ra, rất là hưởng thụ lời khen của Đản Hoàng Tô: “Ta cho nàng uống sữa đi.”
Bao nhiêu muỗng sữa bột, bao nhiêu ml nước, nước phải có độ nóng như thế nào, sau khi được Đản Hoàng Tô máy móc chỉ vẽ, 10 phút sau, rốt cuộc Tử Phủ Đế Quân cũng đã pha được ly sữa bột đầu tiên trong đời.
Hắn túm lấy gáy Đản Hoàng Tô xách nàng đến cạnh bát ngọc trên chiếc bàn dài màu xanh lam: “Uống.”
Thử dùng lưỡi liếm liếm chút sữa bột trong cái bát ngọc kia, Đản Hoàng Tô rớt nước mắt: Con mẹ nó khó uống muốn chết!
Các baby của Tổ quốc làm sao mà sống qua ngày a a a a a a !!!!!!
Tử Phủ Đế Quân lại nghĩ đây là nước mắt cảm kích, vẻ mặt hiền lành vuốt đầu Đản Hoàng Tô: “Uống đi uống đi.”
“Ngươi đi mà uống!” Đản Hoàng Tô chun mũi, đẩy cái bát cho Tử Phủ Đế Quân.
“Không cần, ta là tiên, ích cốc (không ăn uống) lâu rồi.” Tử Phủ Đế Quân tưởng Đản Hoàng Tô đang khách sáo.
Đản Hoàng Tô liếm liếm mõm, vô cùng thành khẩn khuyên nhủ: “Nếm thử đi, cho dù ích cốc thì lâu lâu cũng có thể thử mỹ vị nhân gian mà.”
Mỹ vị nhân gian…Tử Phủ Đế Quân nhìn thoáng qua cái lưỡi hồng hồng của Đản Hoàng Tô…lúc nãy cái lưỡi này mới liếm vào bát…đột nhiên Tử Phủ Đế Quân cảm thấy rất khát nước, nghe lời cầm cái bát ngọc lên uống một ngụm.
“Sao sao?” Đản Hoàng Tô không có hảo ý hỏi.
“Rất thơm.” Tử Phủ Đế Quân có ý khác mà đặt bát xuống.
“Rất thơm?” Chẳng lẽ vừa rồi hắn bỏ thêm đồ gia vị gì đó vô mà thần không biết quỷ không hay? Đản Hoàng Tô nghi ngờ lại liếm liếm sữa trong bát.
Huệ! Vẫn dở ẹc như vậy, chẳng lẽ vị giác của thần tiên và người phàm khác đến như thế sao? Nàng khổ sở thè lưỡi ra ngoài.
Tử Phủ Đế Quân lại cảm thấy mình khát nước, hắn xoay người sang chỗ khác: “Để ta làm bát khác cho nàng.”
“Không cần đâu!” Đản Hoàng Tô vội vàng từ chối: “Thật ra trong siêu thị còn có sữa không cần pha đó!”
Vì thế trong Gia Nhạc Phúc không hiểu sao vừa mất một hộp sữa bột xong lại mất thêm một hộp sữa tươi nữa.
Cùng là sữa, nhưng sữa tươi với sữa bột hoàn toàn khác nhau đó!
Đản Hoàng Tô uống sữa tươi no nê, ưỡn bụng thỏa mãn nằm trên cái thảm nhung tuyết kia.
“Ta đặt cho nàng một cái tên đi.” Tử Phủ Đế Quân kéo nàng vào lòng, lúc có lúc không vuốt vuốt lông nàng: “Không thể lúc nào cũng gọi nàng là cục lông, đúng không?”
Đản Hoàng Tô không hề nghĩ ngợi gì từ chối luôn: “Không cần, ta có tên rồi.”
“Đó là tên kiếp trước của nàng.” Tử Phủ Đế Quân tìm lý do, hắn rất rất rất muốn đích thân mình đặt cho nàng một cái tên, tuyên bố quyền sở hữu của hắn.
Nhưng Đản Hoàng Tô lại chống đối: “Ta còn chưa chết sao tính là kiếp trước chớ.”
“Rõ ràng nàng vừa mới sinh ra, cuộc sống lúc trước thì sao không thể gọi là kiếp trước được?” Tử Phủ Đế Quân tiếp tục cố gắng.
Được rồi, nàng thừa nhận hắn nói rất đúng, nhưng nàng không muốn được gọi bằng tên nào khác ngoài Đản Hoàng Tô.
Nghĩ nghĩ, Đản Hoàng Tô nói: “Nếu ngươi đặt cho ta tên Đản Hoàng Tô thì ta chấp nhận.”
“Trên đời này có họ Đản à?” Tử Phủ Đế Quân thấy lạ.
Đản Hoàng Tô 囧: “Đản không phải là họ.”
“Vậy là họ kép là Đản Hoàng?” Tử Phủ Đế Quân sờ cằm: “Cũng chưa từng nghe lần nào.”
Đản Hoàng Tô 囧 đến 囧 đi, giải thích: “Đây là cách gọi thân mật, như ngươi kêu con phượng hoàng nhiều màu kia là A Thái đó.”
“Đúng vậy, A Thái là tên do ta đặt.” Mặt mày Tử Phủ Đế Quân mềm ra: “Nàng đừng lấy tên Đản Hoàng Tô, lấy A Hoàng đi, đơn giản dễ nhớ.”
A Hoàng là con chó nhà nàng!
Đản Hoàng Tô kiên định: “Nếu nhất định phải có cái tên ta chỉ chấp nhận tên Đản Hoàng Tô!”
“Được rồi…” Tử Phủ Đế Quân nhượng bộ: “Vậy ta đặt cho nàng một cái tên khoa học đi.”
Đã hiểu được trình độ đặt tên của Tử Phủ Đế Quân, Đản Hoàng Tô quyết định không thỏa hiệp: “Gọi tên thân mật là đủ rồi.”
“Ta đặt tên khoa học rất dễ nghe.” Tử Phủ Đế Quân dụ hoặc: “Ví dụ như tên khoa học của A Thái là Thượng Quan Vũ Như.”
“Thượng Quan Vũ Như?” Đản Hoàng Tô đọc từng chữ một.
“Như thế nào?” Tử Phủ Đế Quân nheo mắt chờ khen.
Khóe mõm Đản Hoàng Tô giựt giựt, thẳng thắn thành khẩn: “Đừng có bày đặt trưởng giả học làm sang à nha.”
(Nguyên văn câu này là: 介于装 A 和装 C 之间, câu lóng của các bạn Trung Quốc, ý chỉ ‘show off’ – phô trương khoe khoang này nọ, ý không tốt lắm.
Cô bạn Trung Quốc của mình giải thích nghĩa câu này là ai đó giả vờ giữa A và C (là B). Mà các bạn Trung Quốc gọi ai đó là ngu ngốc thì dùng từ SB, SB là pinyin của “sha”B (逼) – 装B đó, chữ B có cùng cách phát âm với từ 逼 trong tiếng Trung =_=)
Tử Phủ Đế Quân không hiểu, hoang mang nhìn nhìn.
Hàng lông mi dài rậm tựa như một cọng lông chim, vừa đen vừa sáng, thuần khiết vô tội, hai thứ hợp lại với nhau như phất nhẹ vào tim, đột nhiên Đản Hoàng Tô cảm thấy mình thiệt quá tồi tệ xấu xa, không khỏi mềm lòng sửa mồm: “Được rồi, ngươi đặt một cái đi.”
“Đông Phương…” Tử Phủ Đế Quân mở miệng.
“Đừng! Kiên quyết không lấy họ kép!” Đản Hoàng Tô cảnh giác nhắc nhở.
Tử Phủ Đế Quân mếu: “Đó là họ của lão Vô Thượng kia.”
Mắt Đản Hoàng Tô giật giật: “Ta có thể theo họ mẹ.”
Tử Phủ Đế Quân hơi trầm ngâm: “Thượng Quan…”
“Ta đã nói không thích họ kép mà!” Đản Hoàng Tô ảo não.
Tử Phủ Đế Quân ấm ức: “Họ của Vô Thượng Đế phi là Thượng Quan.”
Đúng rồi, nàng nhớ ra rồi, lần trước lúc trong cái lồng của A Thái hắn đã nói Vô Thượng Đế phi cũng là phượng hoàng, thì ra tất cả phượng hoàng đều mang họ Thượng Quan.
Đản Hoàng Tô đuối lý, nhưng vẫn cứ khăng khăng nói: “Dù sao ta cũng không thích họ kép.”
“Vậy thì họ Bạch? Họ Hồ? Họ…Vu?” Ba họ của tộc hồ là Bạch, Hồ, Phong, vừa nói đến cái họ thứ ba, Tử Phủ Đế Quân rất đúng lúc sửa miệng. Tuy Đản Hoàng Tô là song vĩ hồ ly, hẳn nên theo họ Phong, nhưng Tử Phủ Đế Quân cho rằng họ Phong này mang theo điềm xấu, theo trực giác không muốn đặt cho Đản Hoàng Tô.
Đản Hoàng Tô có vẻ dễ chịu, miễn miễn cưỡng cưỡng nói: “Họ Vu là được rồi.”
“Vu…” Tử Phủ Đế Quân trầm ngâm, đột nhiên mắt sáng lên: “Ảnh Tịch, được không?”
“Ảnh Tịch?” Khóe mõm Đản Hoàng Tô giựt giựt: “Có hàm nghĩa gì đặc biệt không?”
“Không, chỉ là hai chữ này đặt cạnh nhau nghe rất đẹp.” Tử Phủ Đế Quân thẳng thắn, tha thiết hỏi: “Sao?”
“Vẫn theo kiểu trưởng giả học làm sang à nha.” Mặt Đản Hoàng Tô không có bất cứ biểu cảm nào.
Phỏng chừng không ai có thể nhìn ra biểu cảm trên mặt một con hồ ly, Tử Phủ Đế Quân cũng không thể.
Tử Phủ Đế Quân chỉ nghĩ Đản Hoàng Tô đang khen hắn.
“Nhưng mà ta vẫn thích ngươi gọi ta là Đản Hoàng Tô hơn.” Đản Hoàng Tô nhấn mạnh.
“Đản Hoàng Tô…Vu Ảnh Tịch…” Tử Phủ Đế Quân lẩm nhẩm hai cái tên kia cũng tự hiểu được tên Đản Hoàng Tô dễ gọi hơn, vì thế gật đầu: “Được rồi, ta gọi nàng là Đản Hoàng Tô vậy.”
Tử Phủ Đế Quân gọi: “Đản Hoàng Tô.”
Đản Hoàng Tô hỏi: “Chuyện gì?”
Tử Phủ Đế Quân đáp: “Không có việc gì, ta chỉ muốn làm quen với tên của nàng.”
Đản Hoàng Tô: “…”
Tử Phủ Đế Quân lại gọi: “Đản Hoàng Tô.”
Đản Hoàng Tô lại hỏi: “Lại làm sao?”
Tử Phủ Đế Quân lại đáp: “Không có gì, ta chỉ muốn làm quen với tên của nàng.”
Đản Hoàng Tô: “…”
Tử Phủ Đế Quân lại gọi tiếp: “Đản Hoàng Tô.”
Đản Hoàng Tô mất hết kiên nhẫn: “Không có việc gì thì đừng gọi ta được không?”
“Lần này có việc.” Tử Phủ Đế Quân ngẩng đầu nhìn trời: “Ta nghĩ, đám Tử Thập Nhất vẫn còn đang trần truồng ở phòng học, nếu ta không đi thì bọn họ cũng sẽ cởi một ngày một đêm.”
Tử Thập Nhất đứng chờ trong phòng học, vô cùng đau khổ: T-T sư phụ, thì ra người cũng đã nhớ tới chúng con!!!
Tử Phủ Đế Quân hoa hoa lệ lệ thuấn di, biến mất.
Đản Hoàng Tô rảnh rỗi lăn lăn trên thảm, bắt đầu hối hận —— trước khi Tử Phủ Đế Quân thuấn di nàng nên bảo hắn lấy laptop từ không gian giới tử kia ra nữa, như vậy thì ít nhất bây giờ cũng có thể chơi game Mines score rồi.
Dùng bàn chân thịt như vậy mà chơi game…Đản Hoàng Tô chun chun mũi, hình như không thực tế lắm.
Nhưng điều này nhắc nhở nàng, nàng vẫn còn chưa soi gương, không biết bây giờ mình trông như thế nào nữa.
Tâm động không bằng hành động, Đản Hoàng Tô lăn lăn, bắt đầu lục tìm gương trong phòng Tử Phủ Đế Quân.
Mười phút sau, Đản Hoàng Tô thất bại phát hiện, trong phòng này không có cả cái gương soi mặt bằng lòng bàn tay nữa cơ!
Không biết muốn mặc đồ thì phải làm sao!
Cho dù không cần coi mình trông như thế nào nhưng tóc tai có gọn gàng hay không, quần áo có chỉnh tề hay không chớ?
Rất chi là lôi thôi lếch thếch!
Đản Hoàng Tô phê phán Tử Phủ Đế Quân một hồi.
Nhưng nhớ lại mấy bộ đồ Tử Phủ Đế Quân mặc hai ngày hôm nay, tựa hồ không chỉ dùng mỗi từ ‘sạch sẽ’ mà hình dung, quả thực phải nói là xa hoa.
Phải, xa hoa, từng chi tiết đều xa hoa!
Cho dù là màu sắc hay chất vải hay mấy thứ linh tinh khác rõ ràng đều được phối cẩn thận, hòa hợp vô cùng.
Hay là có người khác giúp hắn chuẩn bị?
Tỷ như tiên thị, tỷ như đệ tử…
Đột nhiên Đản Hoàng Tô cảm thấy mình thiệt mắc cười.
Thật sự là rảnh đến điên, không có việc gì tự nhiên đi nghĩ coi quần áo người ta mặc, tiên thị đệ tử gì đó làm chi!
Thật ra có rất nhiều thứ có thể thay thế gương, nhỏ thì là một cục bạc, lớn thì mặt nước.
Trước mắt nàng không có bạc, nhưng nàng nhớ rất rõ ở đây có hồ nước, hôm qua nàng còn uống nước tắm nữa kia!
Đản Hoàng Tô lập tức đi thẳng đến bể tắm của người nào đó!
Lạc đường ư…Không bao giờ có chuyện đó xảy ra!
Đản Hoàng Tô vô cùng kiêu ngạo về chuyện này, chỉ cần đi một lần nàng sẽ nhớ kỹ, chỉ một lát sau Đản Hoàng Tô đã đến đích, thấy được ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ.
Ảnh phản chiếu trên mặt nàng là một cục lông màu vàng óng ánh tròn tròn, mặc dù Đản Hoàng Tô cũng biết kha khá về hồ ly, nhưng cũng đoán không được rốt cuộc trong đám hồ ly thì mình đẹp hay xấu.
Nhưng màu lông óng ánh này cũng không thể gọi là khó coi, Đản Hoàng Tô không xác định lắc lắc cái đuôi.
Sau đó nàng phát hiện một vấn đề —— cái đuôi của nàng bị chẻ làm đôi!
Tha thứ cho Đản Hoàng Tô, nàng chỉ biết trong mấy chuyện thần tiên ma quái gì đó có hồ ly chín đuôi chứ chưa bao giờ nghe đến hồ ly hai đuôi bao giờ, cho nên vừa thấy hai cái đuôi thì phản ứng đầu tiên là đuôi của nàng bị chẻ làm đôi mà thôi.
Đản Hoàng Tô đau đớn dùng chân trước khều khều cái đuôi của mình, nói chứ lúc làm người nàng cũng đâu có tàn tật, sau làm hồ ly lại trở nên như thế này?
“Ồ, ở đâu ra con hồ ly đây?”
Đột nhiên Đản Hoàng Tô nghe được một giọng nói rất êm tai.
Vừa quay đầu nhìn, nàng thấy một người con trai đang mặc âu phục nhe răng cười với mình.
Sao ở cái địa phương huyễn huyễn như Tử Thần Phủ lại thò ra một người mặc đồ tây?
Đản Hoàng Tô không thể tin được xoa xoa mắt.
Đúng vậy, xác thực là một anh chàng mặc đồ tây, tóc rẽ ngôi lệch, mắt hoa đào, làn da màu lúa mạch, nụ cười khá khả nghi, vừa như ánh mặt trời vừa đầy tà khí.