Thẩm Nhất Thành dắt xe điện đi không nhanh lắm, Thời Hạ đạp xe địa hình lại không như thế, cuối cùng thì cả hai cùng dắt xe về nhà.
Gió mùa hè đập lên người, mang theo cảm giác nhẹ nhàng tựa bông, ngô đồng bên đường còn chưa đến vụ thu, cành cây chìa ra hãy còn tốt lá.
Một nam một nữ dắt xe song song mà đi, cùng mặc đồng phục xanh lam, một người thân hình cao lớn, một người lại nhỏ bé thon gầy, từ xa nhìn lại, quả là vẻ đẹp của thanh xuân.
Thình thoảng lại có tiếng còi xe và tiếng ve truyền tới, mang lại cảm giác không chân thật.
"Thẩm Nhất Thành, cậu có mệt không?" Thời Hạ nghiêng đầu "quan tâm" Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành cũng đâu có ngu, người nào đó càng đi càng chậm lại, cậu đâu phải không biết.
"Cậu muốn nói gì?"
"Tớ có thể nói không?"
Mắt Thẩm Nhất Thành nhìn thẳng phía trước, "Tôi cũng chẳng muốn nghe."
Thời Hạ, "..."
Đi qua góc đường, cuối cùng cũng nhìn thấy siêu thị, Thời Hạ như vừa uống phải tiết gà, tinh thần sung mãn, dắt xe địa hình chạy như bay.
"Thời Hạ." Thẩm Nhất Thành đột nhiên mở miệng.
Thời Hạ không quay đầu lại hỏi, "Sao thế?"
Cách vài giây, người phía sau cuối cùng cũng nói chuyện, giọng nói trầm thấp mang theo ý cảnh cáo...cùng với một chút cảm xúc không rõ ràng. "Tôi không biết cậu định làm gì, nhưng nếu cậu làm hại tới mẹ tôi..." Thời Hạ như thế này không giống bình thường lắm.
"Thẩm Nhất Thành." Siêu thị gần ngay trước mặt, Thời Hạ dựng xe, xoay người.
Câu "Tôi nhất định sẽ không tha cho cậu" Thẩm Nhất Thành định nói bị Thời Hạ chặn mất, nghẹn ở cổ.
Thời Hạ đối mắt với Thẩm Nhất Thành, "Tớ xin lỗi, Thẩm Nhất Thành, tớ muốn xin lỗi cậu, ngày hôm đấy tớ đổ oan cho cậu rồi."
Vì chuyện này, cô đã xin lỗi Lâm Vận, cũng xin lỗi Thời Gia Hoan, nhưng với Thẩm Nhất Thành, nếu việc mượn cớ để xin lỗi khó khăn quá, chi bằng hôm nay cứ vậy mà nói ra thôi.
Thật ra chuyện này cũng không gây ra cái gì to tát cả, đối với người ngoài nhìn vào chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, Thời Hạ có bị thương nhưng cũng chỉ bị nhẹ thôi, có thể xem như không có cũng được, nhưng người bị cô đổ oan lại chẳng nói câu nào, không làm ầm cũng chẳng cãi lại.
Nói cho cùng, cũng chỉ là chuyện mấy đứa con nít đùa nghịch mà thôi, chuyện bình thường cả.
Chỉ là nhiều năm về sau Thời Hạ nghĩ lại, đây không hẳn là chuyện nhỏ tí nào, cô với Thẩm Nhất Thành tuy chưa bao giờ thân thiết nhưng cũng vì chuyện đó mà mất đi tất cả khả năng làm bạn.
Không gì có thể bù lại được.
Thứ Thời Hạ có thể làm chỉ là xin lỗi mà thôi.
Nếu xin lỗi có thể xóa bỏ hết thảy.
Cô cũng chẳng tiếc gì một câu "Thật xin lỗi" này cả.
Thời Hạ đang xin lỗi cậu ư?
Thời Hạ cúi đầu chờ Thẩm Nhất Thành đáp lại cô.
Mãi đến khi Lâm Vận nhìn thấy hai người đứng ở cửa mới đi tới, "Cuối cùng cũng về rồi, Hạ Hạ, con đi đâu thế? Mau, qua đây ăn cơm thôi..."
"Được." Thẩm Nhất Thành lên tiếng, xoay người đi về phía siêu thị.
Thời Hạ ngơ một lát, ớ có thể thôi á?
Cô chân thành xin lỗi thế mà cậu phản ứng lấy tí cũng không có là sao?
Thời Hạ đạp đạp cái bóng của Thẩm Nhất Thành.
Vốn chỉ định trút giận một tí.
Ai ngờ đâu Thẩm Nhất Thành bỗng dừng bước.
Sau đó.
Chân lại đạp lên cẳng chân của Thẩm Nhât Thành mất rồi....
Thân mình Thẩm Nhất Thành cứng đờ, lời ra đến cổ cũng phải nuốt ngược vào trong.
Hình như có hơi xấu hổ nữa.
...
Thời Hạ nhức hết cả đầu, cúi đầu theo cậu bước vào siêu thị.
Thằng nhóc thối Thẩm Nhất Thành thế mà cứng cáp ra phết, không hổ là thiếu niên 18 tuổi.
Tuổi trẻ là tiền vốn mà.
Cơm trưa ăn ở gian trong của siêu thị, cũng là chỗ hôm nọ Thời Hạ thấy Thẩm Nhất Thành ăn cơm.
Phòng nhỏ có chứa ít đồ linh tinh, xoong nồi bát đĩa các thứ, còn có cả một bộ sofa nhỏ, với một cái bàn trà.
Thức ăn đặt trên bàn trà, bốn mặn một canh.
Toàn là những món ăn gia đình cả, cà chua xào trứng, thịt xào ớt xanh, khoai tây đảo giấm, cộng thêm với một đĩa cánh gà Coca và một bát canh trứng cải thảo.
"Hạ Hạ, cơm trưa dì nấu vội, đồ hơi đơn giản chút, chờ chiều dì rỗi rồi làm đồ ăn ngon cho con sau ha."
Hốc mắt Thời Hạ đỏ bừng, nước mắt rơi lộp bộp.
Lâm Vận cuống quít tay chân, vội lấy khăn giấy đưa cho cô, "Sao thế Hạ Hạ, có phải con không thích không?"
Thời Hạ nhận khăn lau nước mắt, thút thít nói, "Không có đâu ạ, tại lâu quá rồi không được ăn đồ mẹ nấu, con hơi nhớ bà ấy."
Lâm Vận sờ sờ tóc cô, ôn nhu an ủi, "Mẹ con luôn hy vọng con vui vẻ mà."
Chỉ có Thời Hạ biết được, bữa cơm này đem tới cho cô bao nhiêu cảm giác phức tạp.
Đấy là một cảm giác chỉ gia đình mới có.
Một mình cô độc hành đã quá nhiều năm rồi, mãi tới lúc gần chết mới có người quay lại bên cạnh.
Cảm giác của Thời Hạ nhận được từ người đã cho cô một quả thận đang ngồi đối diện cô kia.
Là loại cảm giác mà ngay cả Thời Gia Hoan không thể đem lại cho cô được.
Thời Hạ gắp một cái đùi gà trước mặt vào bát Thẩm Nhất Thành, giọng nói khàn khàn đầy ưu tư, "Cậu ăn nhiều một chút."
Thẩm Nhất Thành ngẩng đầu, gắp đùi gà trở lại bát cô, "Đừng nghĩ là tôi chưa thấy nước mắt của cậu rớt trên đùi gà đâu đấy."
Lâm Vận trừng mắt nhìn cậu, "Nói gì đấy, đây là Hạ Hạ người ta gắp riêng cho con đấy." Nói xong, Lâm Vận lại gắp cái đùi gà kia về bát Thẩm Nhất Thành, "Hạ Hạ gắp cho con đấy, ăn đi!"
Dưới cái nhìn của Lâm Vận, đây là bước đầu của việc Thời Hạ muốn giảng hòa với Thẩm Nhất Thành, chỉ cần có người xuống nước trước, chuyện coi như được giải quyết hoàn mỹ.
Còn dưới góc nhìn của Thời Hạ, cái đùi gà vì dính nước mắt của cô, nên bị cậu ghét bỏ rồi.
Thẩm Nhất Thành nhìn cái đùi gà đi một vòng lại quay lại bát cậu, gắp lên cắn một miếng.
Không biết có dính nước mắt nước mũi thật không nữa...
Cũng bởi hai người tốn quá nhiều thời gian lúc về nên ăn xong cơm chưa kịp nghỉ trưa đã phải lên lớp rồi.
Lâm Vận cầm hai cái hộp giữ nhiệt chứa đầy hoa quả cắt sẵn bên trong, "Mỗi đứa một hộp, chiều nhớ ăn đấy."
"Xe điện của Hạ Hạ chưa sạc được nhiều, con đừng đi xe nữa, để Nhất Thành chở con đi đi."
Thời Hạ gật đầu liên tục, giải pháp siêu hợp lý luôn.
"Mẹ, cậu ấy vẫn còn một cái xe đạp mà." Thẩm Nhất Thành nhíu mày,
"Cái xe đạp kia vừa cũ vừa hay tuột xích, đi không nổi đâu mà." Thời Hạ vội nói.
Thời Hạ tủm tỉm cười nhìn Thẩm Nhất Thành, người nọ đã chuẩn bị đạp đi đến nơi rồi, hai chân chống đất.
Thời Hạ nhìn bóng cậu, nhận ra được cậu không tình nguyện cho lắm, đoán đoán chắc giờ cậu đang hối hận xanh cả ruột vì không dưng lắp thêm cái gacbaga đằng sau xe chi không biết.
Thời Hạ ngồi lên gacbaga sau xe Thẩm Nhất Thành.
Đầu giờ chiều trời nắng gắt, Thẩm Nhất Thành cởi áo khoác nhét vào ngực Thời Hạ, cả người chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng bên trong, gió thổi qua làm vạt áo lật lên, lộ ra vòng eo tinh tráng.
Thời Hạ nhịn không được liếc một cái, lại liếc thêm cái nữa.
Á thiện tai thiện tai....
Cậu mới chỉ là thằng nhóc con mới lớn thôi....
......
Nhưng mà, mới lớn thì cũng là đã lớn rồi!
Thời Hạ cuối cùng vẫn thiếu nghị lực làm như vô tình cố ý sờ sờ eo cậu một cái. =)))
Ờ, cảm giác không tệ lắm, cứng cáp hơn cả chân cậu nữa kìa.
Giây tiếp theo, móng vuốt của Thời Hạ bị người nào đó không chút thương xót nào vỗ một cái.
Thời Hạ, "..."
"Tớ sắp ngã rồi đấy."
Đại ý là, không ôm cậu là tớ không ngồi nổi đâu.
"Nắm phía sau." Giọng nói ai kia không hề có tí cảm xúc nào.
...
Thời Hạ nhìn lưng cậu nhăn nhăn mũi một cái, vẫn là thành thật nắm phía sau thì hơn.
Xe đạp đi xuyên qua rừng râm mát, người cùng xe không ngừng lùi dần về sau, còn có cả quang cảnh ven đường không ngừng thay đổi.
Thời Hạ nghiêng đầu, ngắm sườn mặt đầy góc cạnh đương tuổi thiếu nhiên sung mãn của cậu.
Thời Hạ không khỏi nhớ về người đàn ông ngồi hút thuốc cùng mình trên sân thượng đêm hôm đó.
Cô dựa vào cơ hội châm thuốc để đến bên anh thật gần, sau đó vội rời đi.
Chỉ trong một chớp mắt đấy, cô thấy được sự mịt mờ trong đôi mắt ấy.
Thẩm Nhất Thành kia và Thẩm Nhất Thành này rất khác, nhưng trong khoảnh khắc này, trong bầu không khí ồn áo náo động này, thiếu niên trước mặt cô và người đàn ông hoàn mỹ kia dường như hòa vào làm một vậy.
Cho dù là thời khắc nào, anh đều là Thẩm Nhất Thành cả.
Thời Hạ nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Thẩm Nhất Thành, nắm thật chặt.
Thời Hạ nói, "Thẩm Nhất Thành, cậu đi đi, thận của cậu, tôi không nhận nổi."
Thẩm Nhất Thành trực tiếp dùng đầu ngón tay của mình để dập thuốc, sau đó đứng dậy, bước tới cạnh cô, túm tay của cô kéo cô đến lan can của sân thượng.
Thẩm Nhất Thành chỉ xuống dưới sân, "Có dám nhảy không?"
Thời Hạ nhìn xuống dưới, cách khoảng cách 28 tầng, phía dưới chỉ là những đốm sáng nhỏ bé trong màn đêm vô tận.
"Cậu điên rồi à Thẩm Nhất Thành?" Thời Hạ bị cậu giam trong lồng ngực, không nhúc nhích nổi.
Gió đêm thổi tung vạt áo anh, anh kéo áo khoác ngoài bọc cô trong ngực, cúi đầu đặt cằm lên đỉnh đầu cô, dùng lực rất mạnh, thực sự rất mạnh.
"Một là cùng sống, hai là cùng chết, Thời Hạ, em chọn đi!"
Thời Hạ gần như là gào thét chói tai, "....Tớ nhận, Thẩm Nhất Thành, tớ nhận thận của cậu..."
Thời Hạ không hề nghi ngờ gì, trong một giây đó, Thẩm Nhất Thành thực sự muốn ôm cô nhảy xuống dưới.
Thẩm Nhất Thành, cái con người này, mẹ nó chứ tàn nhẫn không chịu được!
- -----
Thật sự vì đọc chương này nên mình mới quyết edit bộ này ấy, tình yêu của Thẩm Nhất Thành, mẹ nó chứ, xịn!!!