Hôm sau sáng thứ 7, nghỉ học như thường lệ.
Thẩm Nhất Thành dậy từ sớm, đi ra ban công, đã phát hiện Thời Hạ ở ban công đối diện từ bao giờ, đang tựa tường ngây người.
Bây giờ cùng lắm mới chỉ 5h sáng mà thôi, Thời Hạ còn mặc áo ngủ, tay cầm bút, dùng hai ngón tay để kẹp bút giống kẹp thuốc lá vậy, một tay khoanh trước ngực, vô hồn nhìn hoa cỏ trên ban công ngẩn ngơ.
Cảm xúc trong lòng Thẩm Nhất Thành lại cuộn trào mãnh liệt, loại cảm giác này quen thuộc quá.
Thời Hạ dường như cảm nhận được tầm mắt đâu đấy, không khỏi nâng mắt nhìn về phía Thẩm Nhất Thành, đưa tay ra sau giấu đi theo bản năng.
Giấu được nửa đường mới nhận ra cô đang cầm bút trên tay chứ không phải thuốc lá.
Thẩm Nhất Thành mở cửa sổ ban công ra, sau đấy hất cằm hẩy hẩy Thời Hạ.
Thời Hạ cũng mở cửa sổ, hai người đứng cách nhau hai mét nói chuyện.
Thẩm Nhất Thành, "Mới sớm ra mà đã ngốc gì rồi thế?"
Thời Hạ ghé vào cửa sổ, chần chừ, "Thẩm Nhất Thành, tớ có thể nhờ cậu một chuyện được không?"
*
Thời Hạ kể cho Thẩm Nhất Thành về chuyện của Thời Lạc Văn vào lúc đang ăn sáng ở quán.
Mấy cái bánh bao cộng với hai chén cháo kê, còn cả một đĩa dưa muối nữa.
Thời Hạ cắn thử một miếng bánh bao, nhân bí ngòi, sau đấy lặng lẽ đặt bánh lại.
Thẩm Nhất Thành nhướng mày, "Em muốn ăn nhân gì?"
"Nhân thịt..."
Thẩm Nhất Thành, "...Cũng sắp thành miếng thịt rồi đấy."
Thời Hạ, "..."
Thời Hạ cũng chẳng thèm phản bác Thẩm Nhất Thành mà lấy bánh bao lên cắn thêm miếng nữa, sau đấy đưa phần còn lại cho Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành nhìn cái bánh bao khuyết thành một đường dấu răng, lẳng lặng ăn hết.
Bạn gái nhà mình mà, cho dù thế nào đi nữa cũng không được phép chê!
"Thẩm Nhất Thành, cậu có định giúp tớ không đấy?" Thời Hạ thấy Thẩm Nhất Thành mãi không trả lời cô, không khỏi hỏi lại thêm câu nữa.
Thẩm Nhất Thành ăn xong bánh bao mới mở miệng, "Chuyện công trình của bố em, ông ấy muốn giao cho ai thì cho người đấy thôi, sao em lại không muốn cho chú em làm?"
Thời Hạ cắn bánh bao tiếp, hơi hơi nhướng mắt nhìn Thẩm Nhất Thành, đôi mắt đảo đảo hai vòng, "...Bởi vì..."
"Được rồi, không nói nữa, anh giúp em." Thẩm Nhất Thành cắt ngang lời cô.
"Hả?" Thời Hạ bị anh bỗng dưng cắt ngang nên sửng sốt một hồi.
Thẩm Nhất Thành cúi đầu dùng thìa khuấy cháo kê, giọng điệu thản nhiên, "Anh thà để em giấu anh chuyện gì đấy, còn hơn là để em nói dối anh."
Lời của Thẩm Nhất Thành tựa cây kim nhỏ nhanh chóng bay tới đâm vào trái tim Thời Hạ, đau một chút nhưng sau đấy chẳng còn cảm giác gì nữa, chỉ là mỗi lần nghĩ tới là tim lại nhói lên, nỗi đau cứ âm ỉ trong lòng từng hồi một.
Loại cảm giác này đã đeo bám Thời Hạ vài ngày rồi, không hề có lí do gì cả, chỉ là mỗi lần nhìn thoáng qua Thẩm Nhất Thành, trái tim sẽ vô cùng vô cùng buồn bã.
Buồn đến đau lòng.
Thời Hạ không muốn ăn gì nữa, không khí vờn quanh hai người dường như rất nặng nề.
Thẩm Nhất Thành ngẩng đầu nhìn Thời Hạ, đột nhiên cười với cô.
Thẩm Nhất Thành vốn đã vô cùng đẹp trai rồi, lúc này cười lên, khuôn mặt sáng ngời, khóe miệng cong cong, đuôi mắt lại hơi nhếch lên nữa, trong ánh mắt chỉ chan chứa ý cười.
Thẩm Nhất Thành cầm khăn tay lau lau khóe miệng Thời Hạ, đầu mày đuôi mắt đều là ý cười tràn ngập, "Giống heo con thật đấy!"
Mặt Thời Hạ nhất thời đỏ ửng, chân tay luống cuống, ngượng nghịu cúi đầu.
Ngay sau đấy, Thẩm Nhất Thành nắm tay Thời Hạ đi dạo công viên.
Sáng mùa đông, công viên vô cùng náo nhiệt, người chạy bộ, người đánh Thái Cực Quyền, người đấu kiếm, trên khuôn mặt mỗi người đều là sự kì vọng vào ngày mới tốt đẹp vừa bắt đầu.
Thẩm Nhất Thành dắt tay Thời Hạ đi tới ven hồ nhân tạo.
Bên hồ nhân tạo có rất nhiều loại cỏ các kiểu, còn cả cây to cành lá sum suê nữa.
Thời Hạ tưởng Thẩm Nhất Thành chỉ dắt cô đi công viên dạo dạo cho vui thôi, mãi đến lúc cô bị anh đè lên thân cây, cả người áp sát vào, Thời Hạ mới giác ngộ, "Cậu...cậu định làm gì đấy?"
Thẩm Nhất Thành cụp mắt nhìn cô, tay đặt dưới gáy cô, cọ trán lên trán cô, "Muốn...hôn một xíu."
Nụ hôn "một xíu" của Thẩm Nhất Thành kéo dài gần năm phút, mãi đến khi cả hai thở hổn hển môi anh mới rời khỏi đôi môi của Thời Hạ, lưu luyến không rời dừng ở cổ cô.
Thời Hạ nắm chặt lưng áo của anh, sau khi anh hôn trấn an cô một cái, Thời Hạ dần thả lỏng, đưa tay ôm lấy eo anh.
Thẩm Nhất Thành hơi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cô, bây giờ Thời Hạ cũng chẳng tránh né nữa, nhẹ nhàng chụt lên môi anh một cái rồi cười ngọt ngào.
Thẩm Nhất Thành nhìn dáng vẻ cười tới hai mắt đều cong cong của cô, nhịn không được cười nói, "Có gì vui mà cười như thế?"
Thời Hạ tủm tìm, "Tớ nhớ tới hai cái bánh bao thịt với bánh bao chay bọn mình cùng ăn hồi nãy."
Thẩm Nhất Thành, "..."
Không khí mật ngọt bị phá hoại, hai người đi ra khoải công viên.
Bây giờ đã hơn 9h sáng rồi, Thời Hạ hỏi Thẩm Nhất Thành, "Sáng nay cậu có việc gì không, đi với tớ tới chỗ này đi!"
Thẩm Nhất Thành đưa tay lên nhìn đồng hồ, "Sáng nay anh có việc thật, để chiều được không?"
Thời Hạ lắc đầu, "Thế cậu đi làm việc của cậu trước đi, cũng không có gì quan trọng lắm."
Hai người tách nhau ở cửa công viên, Thời Hạ bắt xe đi tới khách sạn lớn nhất Cẩm Thành.
Hôm nay có một cái triển lãm tranh ở đây.
Triển lãm tranh là do họa sĩ nổi danh Cẩm Thành Lâm Nho Thu tổ chức, cũng là thầy dạy vẽ vỡ lòng cho Thời Hạ.
Nếu nói đến duyên phận giữa Thời Hạ và Lâm Nho Thi, thì đấy là lúc cô bắt đầu lên tiểu học, Thời Gia Hoan cho cô đi đăng kí lớp năng khiếu, Thời Hạ chọn violon, lúc đấy đi ngang qua lớp mĩ thuật tạo hình, Thời Hạ bị bức tranh trên tường cuốn hút, không chịu bước tiếp nữa.
"Cháu nhìn thấy gì trong bức tranh thế?" Một giọng nói vô cùng ôn hòa vang lên bên cạnh Thời Hạ.
"Thấy một người uống rượu say dám bứt râu trên đầu hổ, sau đấy bị hổ ăn luôn ạ."
Người đấy cười haha, "Cô nhóc đáng yêu thật đấy!"
Lúc Thời Hạ còn bé vô cùng có thiên phú về ngôn ngữ, năm cô lớp 3, lúc các bạn nhỏ khác còn đang đọc truyện cổ tích, nghìn lẻ một đêm, ghép vần các thứ thì Thời Hạ đã bắt đầu xem kịch rồi các thể loại truyện cổ.
Thế nên chỉ một bức tranh Võ Tòng đánh hổ đơn giản thế thôi mà Thời Hạ cũng coi như tranh nói được, vẽ ra cả một câu chuyện.
Thế nên Thời Hạ quen biết Lâm Ngo Thu, cũng được ông nhận làm học trò luôn.
Cũng không phải do Thời Hạ vẽ tranh đẹp gì, mà là do Thời Hạ rất thú vị, Lâm Nho Thu thích mấy đứa nhóc thú vị.
Thời Hạ hoc hai năm vẽ tranh với Lâm Nho Thu liền, mãi đến lúc lên cấp 2, Lâm Nho Thu chuyển khỏi Cẩm thành, Thời Hạ cũng không được gặp ông nữa, gần đây nghe giáo viên violon bảo Lâm Nho Thu về lại Cẩm Thành, hơn nữa còn mở triển lãm tranh vào thứ 7 nữa.
Thời Hạ cầm một bó hoa tươi đi vào khách sạn.
Triển lãm tranh hôm nay Lâm Nho Thu mở chi là cỡ nhỏ thôi, người tới dự dều là người có danh tiếng trong giới chính trị thương mại, phải có thư mời.
Thời Hạ cũng không ngờ được thế, đến mới biết không được vào, cũng không được gặp thầy mình.
Thế nên Thời Hạ đưa hoa cho tiếp tân đứng ở cổng, coi như là tâm ý dành cho thầy mình, chờ hôm nào trường cho nghỉ thì cô sẽ bảo Thời Gia Hoan đến nhà thăm ông sau.
Thời Hạ tặng hoa xong, đi toilet một chuyến.
Lúc đi từ trong toilet ra, Thời Hạ đang định về thì lại thấy một bóng người vô cùng quen thuộc đang đi qua cổng xoay chạy lên lầu.
Thời Hạ vui vẻ định gọi anh lại nhưng nghĩ tới đang là khách sạn, ồn ào thì không hay lắm, thế nên đành bước nhanh chạy theo.
Thời Hạ đi theo anh không bao lâu thì lại nhớ tới triển lãm phía ngoài, chưa để Thời Hạ kịp nghi vấn xong thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, "Cục cưng đấy à? Con cũng đến xem triển lãm của ông ngoại ư?"
Thẩm Nhất Thành bất đắc dĩ, "Ông ngoại, ông..."
Thẩm Nhất Thành còn chưa nói xong, khóe mắt đã loáng thấy bóng người cách đó không xa, đang líu ríu cũng phải phanh gấp, con ngươi giật giật kịch liệt.
Lâm Nho Thu cũng phát hiện ra Thời Hạ, nhưng chỉ cảm thấy quen quem thôi, cũng không dám nhận bừa, "...Cô bé, cháu cũng đến xem triển lãm của ông à?"
Thời Hạ liền tiến lên, cười nói, "Thầy ơi, con là Thời Hạ."
Lâm Nho Thu thấy là Thời Hạ liền vui vẻ hẳn lên, vội lôi cô tới hỏi han các thứ, nhưng triển lãm bận rộn, thế nên để Thẩm Nhất Thành tiếp khách hộ ông.
Thấy Lâm Nho Thu đã đi xa rồi, Thời Hạ mới chắp tay sau lưng, chậm rãi xoay người nhìn về phía Thẩm Nhất Thành.
Khuôn mặt Thẩm Nhất Thành bây giờ vừa đen vừa cáu bẳn, ánh mắt lại không ngừng trốn tránh tầm mắt của Thời Hạ.
Thời Hạ cứ thế mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm Thẩm Nhất Thành cả nửa ngày, nghẹn cười, "Cục Cưng? Thẩm Nhất Thành, cậu là Cục Cưng thật đấy à?"
Thẩm Nhất Thành quay người đi, giọng điệu cứng nhắc, "Anh không phải Cục Cưng, em nhận nhầm rồi!"
Thời Hạ vui vẻ cọ cọ vào người anh, "Cục Cưng? Cục Cưng? Cậu còn nhớ tớ không nè? Tớ là Hạ Hạ đấy!"
Thẩm Nhất Thành gạt cô ra, nhấc chân chạy vội.
"Cục Cưng, cậu từ từ, chờ tớ với, Cục Cưng nè...."