• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Thịnh Thác Lý bị cẩu lương ác ôn làm tổn thương, chịu sự đả kích vô cùng to lớn.

Buổi tối trên đường về nhà, Thịnh Thác Lý nhìn Thời Hạ đang cưỡi xe đạp điện lắc là lắc lư đi trước, nhích lại gần Thẩm Nhất Thành, nhỏ giọng nói, "Anh Thành, anh với Thời Hạ...hai người...chắc không phải cái quan hệ mà em nghĩ đấy chứ?"

Thẩm Nhất Thành liếc cậu một cái, "Cái cậu nghĩ là cái gì?"

"Thì là, ờ,..."Thịnh Thác Lý ngắc ngứ, "Thì là quan hệ tình cảm tốt đẹp trong sáng....của nam nữ thời kì chủ nghĩa xã hội..."

Thẩm Nhất Thành nhíu mày, "Vị lãnh tụ vĩ đại của chúng ta từng nói, nếu yêu đương mà không phải vì mục đích kết hôn thì đều là đùa bỡn lưu manh cả."

"Gì cơ?" Thịnh Thác Lý nghi ngờ cậu ta nghe nhầm rồi, "Câu này là có ý gì?"

Thẩm Nhất Thành ném cho cậu ta một câu nhẹ như bay, "Tôi với Thời Hạ ở bên nhau."

Xe địa hình của Thịnh Thác Lý lảo đảo một cái, chút nữa là đâm luôn vào cây ven đường luôn rồi.

Thẩm Nhất Thành cùng Thời Hạ bên nhau?

Là chuyện khi nào thế?

Sao cậu ta không biết gì cả vậy?

Thịnh Thác Lý vẫn còn muốn truy vấn tiếp nhưng lại về đến nhà cậu ta mất rồi, đành phải ôm một bụng thắc mắc đi vào nhà.

Thẩm Nhất Thành rì rì theo sau Thời Hạ, bóng lưng cô dưới ánh đèn đường bị kéo ra thật dài.

Thẩm Nhất Thành từ từ lại gần, bóng hai người gần như hợp lại làm một, không phân biệt được ai với ai nữa.

Xe rẽ vào tiểu khu, đến dưới lầu, Thời Hạ mở cửa tầng ngầm, đẩy xe điện vào trong.

"Bồng Dương với Lý Hoàn bắt đầu yêu nhau từ hồi cấp 2 rồi, tình cảm rất tốt." Thẩm Nhất Thành tựa cửa nói.

Thời Hạ ngước mắt.

Thẩm Nhất Thành đứng trong góc tối, thần sắc không rõ.

Thời Hạ hít một hơi thật sâu, đi tới trước mặt cậu, "Thẩm Nhất Thành, cậu có thôi đi không?"

Không phải là chỉ nhìn Bồng Dương lâu một tí thôi à?

Bao nhiêu ngày thế rồi, cậu còn nhớ mãi không buông thế à.

Rốt cuộc là hẹp hòi tời mức nào thế hả?!

Thời Hạ đùn cậu, "Đi ra đi ra đi..."

Thẩm Nhất Thành bị cô đẩy lui sau mấy bước, Thời Hạ xoay người khóa cửa tầng ngầm, sau đó đi về phía cầu thang.

Thẩm Nhất Thành đi sau cô, cùng nhau vào.

Thời Hạ càng nghĩ càng bực, đột nhiên ngừng bước, "Thẩm..."

Người phía sau không ngờ cô lại đột ngột đứng lại như thế, đâm rầm vào cô không chệch phát nào.

Cầu thang chìm trong bóng tối, thời gian tựa như ngưng đọng lại.

Thời Hạ định rời đi lại bị người ta ôm lấy eo, sau đó, cằm ai đó rất tự nhiên gác lên vai cô.

Bên tai toàn là thanh âm khàn khàn của cậu, "Tôi hơi say rồi, cho tôi mượn vai tựa chút nhé."

Trong hơi thở dường như còn thoang thoảng mùi rượu, thân mình Thời Hạ cương cứng, tùy ý để cậu dựa lên lưng mình.

Hành lang yên tĩnh không tiếng động, hơi thở của hai người càng trở nên rõ ràng.

Thậm chí Thời Hạ còn nghe được cả tiếng tim đập vội vã, cũng không rõ có phải là ảo giác hay không.

Không biết qua bao lâu, Thời Hạ dần bình tĩnh lại, "Tửu lượng của cậu cũng tệ quá, tớ khinh bỉ cậu!"

"Không nghe qua câu ai tửu lượng kém thì người đó đẹp trai à."

Thời Hạ nhíu mày, "Chưa nghe qua bao giờ, ai nói thế?"

Bên tai bỗng nhiên cảm thấy gì đấy nóng bừng ghé lại, rất gần rất gần, "Anh Thành nói đấy!"

Thời Hạ nhịn không được cong tay thúc ra sau một cái, Thẩm Nhất Thành rên một tiếng, nhưng vẫn không che được tiếng cười rất dễ nghe của cậu.

Đèn hành lang đột nhiên sáng lên, có tiếng giày cao gót từ trên lầu bước xuống.

Thẩm Nhất Thành đứng thẳng người dậy, giọng nói trong trẻo, "Được rồi, tôi tỉnh rượu rồi."

Thời Hạ bước lên trên, "Ồ, cậu tỉnh rượu cũng lẹ quá ha."

Thẩm Nhất Thành đi theo sau cô, "Vẫn còn một câu nữa, người nhanh tỉnh rượu là người thông minh."

Thời Hạ moi chìa khóa ra mở cửa, người không kịp được mà rùng mình, cái tên này có tí liêm sỉ nào không thế?

"Câu này cũng là của anh Thành đấy!" Thẩm Nhất Thành chêm thêm.

Thời Hạ mở cửa ra bước vào, đóng cửa cái "rầm".

Hành động mạnh mẽ dứt khoát liền mạch.

Không có tí do dự nào.

Thẩm Nhất Thành đứng ở hành lang cau mày.

Di động đột nhiên có tin nhắn đến, là Thịnh Thác Lý gửi.

"Anh Thành, em mãi vẫn không hiểu nổi hai người ở bên nhau từ lúc nào thế, sao em lại không biết vậy? Ai theo đuổi ai chứ?"

"Nhất Thành, về rồi đấy à?" Dì ở lầu năm vừa xuống tới lầu hai, nhìn thấy Thẩm Nhất Thành đang đứng ở đó mới cười hỏi thăm.

Thẩm Nhất Thành, "Vâng, cháu vừa về."

Dì nọ đi xuống dưới, tiếng giày cao gót lộp cộp ngày càng xa dần rồi biến mất hẳn.

Đèn hành lang lại tối đen, Thẩm Nhất Thành đưa tay bấm bấm di động.

"Có liên quan gì tới cậu không?"

Thịnh Thác Lý trả lời rất nhanh, "Có liên quan, vô cùng liên quan, đặc biệt liên quan!"

Bây giờ Thịnh Thác Lý đang nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, bị lòng hiếu kì tra tấn đến mất nửa cái mạng luôn rồi.

Thẩm Nhất Thành híp mắt, trả lời cậu ta, "Muốn biết lắm phải không? Đợi tôi tắm xong sẽ trả lời cậu."

Thẩm Nhất Thành cất điện thoại, nhìn cửa nhà đóng chặt trước mắt, cô ấy nói cô ấy thích cậu rồi, thế coi như là ở bên nhau rồi nhỉ?

*

Sớm hôm sau Thời Hạ thức dậy, ngửi được mùi đồ ăn trong nhà, tưởng là Lâm Vận đưa đồ ăn sáng qua, cũng không ngờ rằng Thời Gia Hoan về rồi.

Thời Gia Hoan nửa đêm mới về, trễ quá nên không làm phiền tới Thời Hạ nữa.

Thời Gia Hoan đặt quẩy và sữa đậu nành cùng với bánh bao nhỏ lên bàn, "Hạ Hạ, con qua gọi Nhất Thành sang đây ăn sáng đi."

Thời Hạ ngồi trước bàn ăn, cầm một cái quẩy lên, "Không cần đâu ạ, bây giờ cậu ấy không có nhà đâu." Thẩm Nhất Thành trước giờ không bao giờ có mặt ở nhà vào buổi sáng cả.

Thời Hạ, "Bố, sao bố lại về rồi thế? Công tác xong rồi ạ?"

Thời Gia Hoan pha thêm hai thìa đường vào sữa đậu của Thời Hạ, "Chưa xong đâu nhưng mà cũng nhanh thôi, lần này về cốt yếu là vì chuyện cho nhân viên công ty khám sức khỏe định kì."

"Kiểm tra sức khỏe?" Thời Hạ buông đũa, "Kiểm tra sức khỏe gì thế ạ?"

"Nhân viên kiểm tra định kỳ đấy, năm nào cũng có."

Thời Hạ "à" một tiếng, nhai quẩy, suy ngẫm một hòi, "Bố, con thấy dì Lâm dạo này sức khỏe không tốt lắm, dì ấy lại không làm cơ quan, không ai cho kiểm tra định kì.."

Thời Gia Hoàn, "Đúng, để bố đưa phiếu cho bà ấy, để bà ấy tranh thủ đi khám thử."

Thời Hạ, "..." Bố cô quá dễ nói chuyện, cô cơ bản không phải tốn tí sức nào.

"Thế lúc đấy bố đưa con, con đi với dì Lâm, nếu không con sợ là dì ấy sẽ không đi đâu."

Thời Gia Hoan liếc cô một cái, cảm tình giữa con bé và Lâm Vận có vẻ càng ngày càng tốt nhỉ.

Ông hơi ghen tị, Hạ Hạ còn chưa thèm để tâm tới sức khỏe của ông đâu đấy.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Thời Hạ qua siêu thị của Lâm Vận để học với gia sư.

Thời Hạ từ xa đã nhìn thấy Thịnh Thác Lý chống cằm ngồi trên bậc thềm trước cửa siêu thị, có vẻ như là yên tĩnh mà xa cách lắm.

Thời Hạ bước qua đó, "Thịnh Thác Lý, cậu tìm Thẩm Nhất Thành à?"

Thịnh Thác Lý từ từ ngẩng đầu, hai quầng mắt đen sì sì.

Thời Hạ nhíu mày, "Cậu sao đấy? Đêm qua làm cú đêm đấy à?

Oán niệm trong mắt của Thịnh Thác Lý so với hôm qua chỉ có hơn chứ không có kém tí nào, yếu ớt nói, "Anh Thành của tớ đâu rồi?"

Thời Hạ nhún vai, "Chắc là đi cứu rỗi thế giời rồi!"

Thịnh Thác Lý, "..."

Mấy người là một lũ ma quỷ, không giống người bình thường tí nào hết.

Đêm qua cậu ta ôm di động chờ đến hơn 2 giờ sáng vẫn không thấy Thẩm Nhất Thành nhắn tin tới, cậu ta gọi di dộng tới, thế mà cậu lại tắt máy!

Rốt cuộc là cậu ta đã mắc cái nghiệp gì thế?

Sao lại đối xử với cậu ta như thế hả?

Một tháng nữa cậu ta mới đủ 18 tuổi cơ mà.

Chỉ là một đứa con nít thôi mà!

Thẩm Nhất Thành sao lại có thể làm tổn thương thế giới tốt đẹp của một đứa con nít như thế chứ hả?

Lúc Thịnh Thác Lý rời đi, Thời Hạ cảm thấy hình như tên nhóc con này vừa nhận một cú đả kích gì to lắm thì phải.

*

Đến 9h, gia sư của Thời Hạ tới, buổi sáng sẽ học kèm toán.

Từ sau khi bị sốt, Thời Hạ nhớ ra rất nhiều kiến thức trung học, nghe giảng cũng thoải mái hơn nhiều, thế nên Dương Tấn bắt đầu nâng mức độ khó cho cô.

Mức độ khó tăng nhanh quá, Thời Hạ lại bắt đầu mơ mơ màng màng, mặc dù cô nhớ lại rất nhiều kiến thức nhưng cũng không thể thay đổi sự thật là trước đây cô học hành cũng chẳng được tốt cho lắm.

Sau khi đọc một câu hỏi, Thời Hạ choáng váng xây xẩm hết cả, ngồi cắn bút nhíu mày.

"Câu này quả thực hơi khó, nhưng vẫn nên học qua, để tôi gợi ý cho em một chút, dạng đề như này là dạng đột phá đấy, chỉ cần em làm được mấy cái loại như này, mấy cái đề kia muỗi cả."

Dương Tấn cầm bút lên viết, "Em kẻ đường phụ ở đây, lại thêm một đường phụ ở đây nữa..."

Dương Tấn nói mỏi miệng cả nửa buổi, Thời Hạ cũng ngồi nghe cả nửa buổi, rối hết cả trí.

Thời Hạ xấu hổ giở giở sách, đúng lúc nhìn thấy đáp án ở mặt sau, "Thầy Dương, sao đáp án thầy làm lại khác đáp án trong sách thế?"

Dương Tấn nghe thấy thế liền lấy sách bài tập qua nhìn, "Đáp án trên sách bị sai rồi, đáp án sai là chuyện bình thường thôi. Em phải có ý kiến của riêng mình, đừng có phụ thuộc vào sách quá."

Thời Hạ cơ bản chẳng hiểu anh ta giải như nào, chỉ gật gật bừa.

Đột nhiên có giọng nói vang lên từ phía sau, cả Dương Tấn lẫn Thời Hạ đều quay đầu nhìn lại, không biết Thẩm Nhất Thành về từ bao giờ, đang đứng ở sau lưng nhìn họ.

Thời Hạ bị cậu làm cho giật mình, không nhịn được trừng cậu một cái.

Dương Tấn nhíu mày, "Tôi làm sai câu này á? Chỗ nào cơ?" Trong suy nghĩ của anh ta, Thẩm Nhất Thành đang nói linh tinh mà thôi.

Thẩm Nhất Thành không nói gì cả, đi qua cầm bút của Thời Hạ, viết xoạt xoạt lên tờ nháp, "Chỉ cần kẻ một đường phụ ở đây là được, với việc kẻ hai đường của anh cũng đúng thôi nhưng anh tính sai bước cuối rồi."

"Hơn nữa cách giải này của anh quá rắc rối, với chỉ số thông minh của cậu ấy thì không hiểu nổi đâu."

Thời Hạ, "..."

Cậu giảng bài là được rồi, sỉ nhục chỉ số thông minh của cô làm gì?

"Thế nào, xem có hiểu được không?" Thẩm Nhất Thành nghiêng đầu nhìn Thời Hạ.

Thời Hạ gật đầu theo bản năng, "Hiểu rồi."

Thời Hạ vừa dứt mồm đã muốn tát mình một phát, cho mày nhanh mồm nhanh mép này, cho mày nhanh mồm nhanh mép!

Nhưng mà cách giải của Thẩm Nhất Thành cô hiểu thật.

Thẩm Nhất Thành nhấc tay vỗ vỗ đầu cô, "Trẻ nhỏ dễ dạy."

Thời Hạ, "..."

Có thể cách xa cô một chút được không vậy?

Dương Tấn xem kĩ, sắc mặt trở nên khó coi hẳn, quả thực cách làm của Thẩm Nhất Thành đơn giản hơn nhiều, lại còn nhìn thấy cả số anh ta tính nhầm ở bước cuối nữa.

Sau khi Dương Tấn đi, Thời Hạ cằn nhằn Thẩm Nhất Thành, "Sai thì để người ta sai thôi, cậu còn vạch mặt người ta, giờ làm người ta mất mặt biết nhường nào, quá ngại rồi đấy!"

Tuy Dương Tấn không nói gì, nhưng vẻ mặt quá rõ ràng rồi.

Thẩm Nhất Thành liếc cô, "Nam tử hán đại trượng phu, có chút đấy mà còn không độ lượng được thì bụng dạ hẹp hòi quá rồi đấy."

Bụng dạ hẹp hòi?

Thời Hạ cười lạnh.

Thẩm Nhất Thành, cậu còn có mặt mũi nói người khác cơ đấy?

Trước khi nói người ta có thể soi gương nhìn lại mình trước không thế hả?

Thẩm Nhất Thành tự động bỏ qua biểu cảm phong phú của Thời Hạ, làm như vô ý nói, "Nghỉ gia sư đi, sau này tôi dạy cậu, thế nào?"

Thời Hạ hai mắt sáng ngời, trình độ của Dương Tấn với Thẩm Nhất Thành ai cao hơn thì cô không biết, nhưng lúc Thẩm Nhất Thành giảng bài cho cô, cô vẫn dễ hiểu hơn nhiều.

Có điều...

Cô là người dễ dãi thế cơ à?

Đương nhiên không rồi.

Thời Hạ nhún vai với Thẩm Nhất Thành, "Ngại quá, với cái chỉ số IQ này của cậu, tớ không xem trọng lắm!"

Thẩm Nhất Thành, "..."

Người nói được câu này, quả là phải tự tin đến mức cùng cực đấy!

- -----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK