Anh đi tổng cộng năm lần, mỗi lần là một trang phục khác nhau. Những trang phục đó đều mang phong cách thiết kế tối giản của Lâm An, nhưng vẫn có điểm bất đồng. Phong cách cắt may của Lâm An luôn rất độc đáo, mà phong cách ấy bây giờ còn được phối hợp thêm hoa văn cùng phụ kiện, đột phá những ý tưởng trước đây của ông, nhưng lại rất vừa vặn.
Điệu thấp, ưu nhã, quý khí, giản lược, hoa lệ. Quan trọng nhất là lần này Lâm An đã tìm được một người mẫu rất ổn, nếu là người khác, chắc chắn không thể biểu đạt hết được thiết kế của ông.
Albert lịch lãm và quý phái, khí chất của anh giống như của tầng lớp quý tộc của thế kỷ trước vậy. Vẻ ngoài lại càng đẹp trai thâm thúy, khi mái tóc vàng nhạt gần như bạc được chải gọn gàng và buộc sau đầu, ngũ quan thâm thuý và lập thể được biểu lộ hoàn toàn, khiến toàn bộ phái nữ đều tim đập thình thịch.
Khí tràng của Albert rất cường đại. Thực ra mỗi người mẫu cần phải có khí tràng cường đại và tự tin mới có thể hold được trước bao nhiêu ánh mắt nóng rực và bầu không khí vô cùng nhiệt tình này. Tuy nhiên, Albert không những không bị khí tràng của những siêu mẫu khác lấn át, ngược lại anh còn như một vị quân vương dẫn dắt họ.
Dưới ánh mắt của những người biết chuyện, Albert thân là tộc trưởng gia tộc Rother, là công tước Rother xứ EG, đương nhiên khí tràng không phải là thứ người bình thường có thể so sánh. Còn trong mắt những người không biết chuyện, Albert là người mẫu do Đường Lâm – vợ của Lâm An mời đến, khí tràng vốn nên cường đại rồi, không có gì phải nghi ngờ.
Bởi thế nên chẳng ai cảm thấy lạ. Nhưng bầu không khí trong sảnh âm nhạc đang nóng đến mức điên cuồng là sự thật, các sinh viên cũng không ngờ sẽ có kinh hỉ này, họ đều hưng phấn đứng lên hoan hô.
Tống Triều cũng đứng lên theo đám đông, tính tình ngoan ngoãn an tĩnh trời sinh khiến cậu không hò hét theo những người khác, nhưng nội tâm lại vô cùng kích động. Ánh mắt cậu gắt gao đuổi theo Albert, luyến tiếc dời đi, cũng chẳng thể chú ý đến những người mẫu khác.
Lúc Albert xuất hiện, tâm tình cậu vừa kích động lại vừa hưng phấn. Lúc Albert đi vào hậu trường, cậu liền chờ mong Albert xuất hiện.
Tuy không phải do nhất kiến chung tình mà Tống Triều mong chờ Albert như vậy, nhưng thực ra nói thế cũng không hoàn toàn sai. Vì cậu đã nhất kiến chung tình với người mẫu này, vừa thấy anh đã có vô số linh cảm. Tống Triều hy vọng Albert có thể trở thành người mẫu của mình, vì cậu cảm thấy khi nhìn Albert mặc những bộ trang phục đó, có thể kích phát cảm hứng sáng tác của cậu.
Trong đầu cậu tự miêu tả thiết kế thích hợp dành cho Albert, mỗi khi Albert xuất hiện với những bộ trang phục mang phong cách khác nhau là có thể mang đến cho cậu kinh hỉ và linh cảm mới.
Giờ phút này, linh cảm của Tống Triều cuồn cuộn không ngừng, mà nguồn gốc của linh cảm đó chính là Albert.
Cho nên giờ phút này, khi thấy Albert, Tống Triều thực sự rất vui mừng.
Lúc Albert trở lại hậu trường còn cố ý liếc qua chỗ Tống Triều, đừng hỏi vì sao anh biết Tống Triều ở đó, anh đã đi ba lần rồi, tới lần thứ tư thoáng nhìn thôi đã thấy. Cậu ngồi ở một vị trí dễ thấy như vậy, tứ phía xung quanh đều là nữ sinh, chỉ có mình cậu là bé trai thôi.
Da trắng tóc đen, mắt to tròn xoe, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, làm sao có thể không chú ý đến được.
Đèn trên sân khấu chữ T rất sáng, sáng hơn đèn dưới ghế khán giả rất nhiều. Hơn nữa lại còn đông người như vậy, chính Albert cũng cảm thấy ngạc nhiên vì anh lại trông thấy được Tống Triều, nhưng cũng chỉ chớp mắt mà thôi. Vì hai lần đi sau cùng, anh liền quang minh chính đại quan sát Tống Triều.
Trong mắt anh, Tống Triều mới chỉ là một đứa bé, cậu ít tuổi như vậy mà. Hơn nữa còn là đứa bé chưa cai sữa chỉ biết ngây ngốc nghe lời người lớn ấy, ngoan ngoãn tới mức khiến người ta vừa thương vừa mềm lòng.
Albert lúc ở trên đài đã chú ý Tống Triều, ra hậu trường cũng vẫn chú ý cậu. Nhưng anh rất kín đáo nên không ai phát hiện được. Rồi anh trông thấy sau khi mình ra hậu trường, Tống Triều sẽ buồn bã ngồi xuống. Còn lúc mình xuất hiện, Tống Triều sẽ theo mọi người đứng lên, nhưng chỉ đứng lên mà thôi. Đôi mắt đen bóng của cậu thực hưng phấn, nhưng vì gia giáo tốt nên vẫn khắc chế bản thân không thét chói tai.
Không thét chói tai nhưng mà dáng vẻ vẫn vô cùng kích động, thực sự là quá ngoan ngoãn quá đáng yêu!
Albert chưa bao giờ cảm thấy những đứa trẻ ở tuổi này đáng yêu, bởi những đứa trẻ tuổi này mà anh tiếp xúc đều là những thiếu niên thiếu nữ có vấn đề. Gia tộc Rother rất lớn, thành viên cũng rất nhiều, anh đã phải xử lý quá nhiều vấn đề do những thành viên ở tuổi này gây ra. Trong đó có một số người họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới, nhưng cứ hễ gây ra chuyện gì nghiêm trọng là lại đi tìm Albert, muốn anh xử lý.
Trợ giúp các thành viên trong gia tộc là trách nhiệm của tộc trưởng, cho nên những thành viên trong gia tộc gây hoạ, anh đều sẽ xử lý, chỉ cần không chạm tới điểm mấu chốt là được.
Nhưng đã từng có rất nhiều thành viên trong gia tộc Rother gây hoạ rồi coi việc Albert phải xử lý phiền toái đó cho họ là điều đương nhiên, bởi vì Albert thực sự quá ôn hoà trầm tĩnh, anh gần như không bao giờ cự tuyệt thỉnh cầu của mỗi thành viên trong gia tộc. Vì thế họ chẳng thèm kiêng nể gì, tuỳ ý sử dụng kiên nhẫn của Albert, rồi đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của anh.
Albert tức giận giống như biển rộng cuồng nộ, sự bình tĩnh ôn hoà trước đó bỗng trở thành sự im lặng trước cơn bão. Mà mới chỉ vậy thôi đã khiến những thành viên kia không có gan làm càn nữa, chứ đừng nói tới việc anh thực sự tức giận.
Ngay cả những người thân cận nhất với Albert cũng sợ hãi trước thủ đoạn như sấm rền của anh.
Nguyên nhân chính là Albert đã từng phát tiết cơn giận một lần khi điểm mấu chốt của mình bị xúc phạm. Đến mức những thành viên có tiếng nói trong gia tộc thậm chí còn suy nghĩ không biết có nên để Albert tiếp tục làm tộc trưởng, hay nên chỉ định tộc trưởng đời tiếp theo của gia tộc Rother.
Vì họ biết một khi anh nổi giận sẽ như cuồng phong sóng lớn, huỷ diệt cả núi rừng biển cả.
Nói chuyện này vì muốn làm rõ Albert vốn chẳng hề có hảo cảm gì với đám nhóc tầm tuổi Tống Triều, tuy không phải vô cùng chán ghét nhưng cũng tuyệt đối không ưa thích. Cho dù là em gái ruột của anh – Elvira, tính tình tuỳ ý lại mải chơi, Albert có thể bao dung nhưng tuyệt đối không tán đồng.
Mà Tống Triều là đứa bé mà anh chưa từng gặp qua. Một đứa bé ngoan ngoãn tới mức khiến người ta không nhịn nổi muốn chiều chuộng.
Albert có thể nhìn ra xuất thân của Tống Triều rất tốt, có thể nói là lớn lên trong yêu thương chiều chuộng, giữa lông mày còn có nét kiêu ngạo mà chỉ khi được chiều chuộng vô cùng mới có. Gia giáo tốt đẹp thể hiện rõ trên ánh mắt đơn thuần cùng nét u buồn nhàn nhạt của cậu, đó chính là nét u buồn của một đứa bé trước giờ luôn không phải lo lắng chuyện gì nhưng giờ lại đang phải đối mặt với một việc gì đó.
Nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến vẻ xinh đẹp và dễ thương của cậu nhóc.
Đường Lâm bước vào từ phía sau Albert, bà nhìn theo tầm mắt anh, chỉ thấy đám đông đang điên cuồng thét chói tai, không có gì đặc biệt.
“Albert, cháu đang nhìn gì vậy?”
Albert không quay lại, ánh mắt vẫn dừng trên người Tống Triều. Vẻ mặt Tống Triều lúc này vô cùng mờ mịt, hiển nhiên là không biết phải làm sao với đám đông đang phấn khích bên cạnh mình. Thỉnh thoảng cậu lại nhìn sang bên này, ánh mắt trông mong. Không hiểu sao Albert có thể chắc chắn là cậu đang chờ mình xuất hiện.
Ánh mắt chờ đợi kia khiến Albert suýt nữa không nhịn được đi thêm lần nữa.
“Albert?”
Đường Lâm hỏi lại.
Trên môi Albert vẫn nở nụ cười, tâm trạng rất vui vẻ, ánh mắt dịu dàng, nhưng Đường Lâm không quá chú ý, bởi trong ấn tượng của bà, người cháu trai này vẫn luôn dịu dàng như thế. Trước nay bà đều không nhìn thấu.
“Nicole, đừng quên xử lý ảnh của cháu.”
Vừa rồi đi mấy lần, rất nhiều người đã quay chụp Albert rồi.
Đường Lâm gật đầu, ảnh chụp của tộc trưởng gia tộc Rother không thể tuỳ ý truyền bá ra ngoài được, video lại càng không thể, chuyện này bà vẫn hiểu.
“Cô sẽ xử lý.” Việc nhỏ này bà vẫn làm được.
"Buổi biểu diễn kết thúc, Silas muốn rời đi ngay lập tức."
Albert hơi nghiêng người, nghe vậy gật đầu nói: “Không cần chờ cháu, cháu biết đường, sẽ tự về.”
Đường Lâm hơi nhăn đôi mày tinh xảo, “Albert, cô nhớ cháu không có xe ở Trung Quốc mà.”
Tối nay Đường Lâm đã đưa Albert tới trường đại học S, nếu Albert không về cùng bà, anh sẽ không có xe.
Albert bật cười, trả lời: “Nicole, dù có xe, cháu cũng không có bằng lái ở Trung Quốc.”
Lúc này Đường Lâm mới nhớ ra, bà đỡ trán, ảo não nói: “Xin lỗi, cô quên mất chuyện này. Là cô suy xét không chu toàn, một tháng kế tiếp, cô sẽ sắp xếp tài xế cho cháu.”
Albert không từ chối, dù sao anh đến Trung Quốc cũng có việc, nếu có tài xế thì ra ngoài sẽ tiện hơn.
“Vậy lát nữa cháu về kiểu gì? Hay cô gọi tài xế tới luôn được không?”
“Không cần. Cháu có thể đi tàu điện ngầm hoặc xe buýt.”
Albert nghĩ chắc chắn Tống Triều sẽ đi tàu điện ngầm hoặc xe buýt.
Đường Lâm kinh ngạc, há miệng không dám tin, bà hỏi lại: “Cháu đi tàu điện ngầm hoặc xe buýt ư?”
“Có gì không ổn sao?”
Đường Lâm sững sờ lắc đầu, trong đầu bà rất khiếp sợ, giờ chỉ có một ý nghĩ, xem ra cháu trai của bà thân dân hơn bất kỳ tộc trưởng nào trước đây.
Đường Lâm và Lâm An về trước. Albert nhìn Tống Triều một lúc rồi xoay người tháo trang sức, chuẩn bị rời đi.
Tống Triều nghe đám đông không ngừng thét chói tai, thậm chí còn hét lên “Encore” cứ như thể đang gọi thiên vương trong buổi concert. Nhưng cậu không cảm thấy buồn cười, vì cậu cũng rất chờ mong Albert xuất hiện.
Có một số người có thể khuấy động bầu không khí, khiến người khác điên cuồng như vậy đấy.
Nhưng hò hét một hồi lâu, tới tận khi hoàn toàn kết thúc cũng không thấy bóng dáng Albert. Rất nhiều người đã hậm hực rời đi, Tống Triều cứ ngây người ngồi tại chỗ, mãi tới khi đám đông đã giải tán hết, sảnh âm nhạc chỉ còn lại vài người, cậu mới kinh ngạc phát hiện thời gian đã qua thật lâu rồi.
Cậu vội vàng đứng lên rời khỏi sảnh âm nhạc, lúc ra cửa thì bị một đám sinh viên của câu lạc bộ kỷ luật ngăn lại, dẫn đầu chính là Lương Thấm. Họ ngăn lại cậu để yêu cầu cậu nộp di động, xoá hết ảnh chụp và video của Albert.
Tống Triều nhíu mày, không chịu.
“Dựa vào cái gì mà muốn kiểm tra điện thoại của tôi?”
Lương Thấm không kiên nhẫn, cũng không giải thích, “Đây là quy định từ phía trên, chúng tôi chỉ làm theo thôi. Nếu cậu đã lén chụp ảnh người mẫu thì nhất định phải xoá.”
Đương nhiên Tống Triều không chịu, cậu quả thực đã chụp ảnh lại. Có người mẫu khác, cũng có cả Albert, đương nhiên chủ yếu vẫn là Albert. Cậu muốn có ảnh Albert để làm bản mẫu, cũng muốn lưu lại kiểu dáng trang phục mà Albert mặc do Lâm An thiết kế.
“Tôi từ chối.”
Không có lý do gì cụ thể, đương nhiên Tống Triều sẽ không giao nộp điện thoại của mình. Tuy điện thoại cậu không có gì bí mật, nhưng cậu cũng không thích người khác tuỳ ý kiểm tra. Điều này liên quan đến quyền riêng tư, thậm chí các thành viên trong gia đình cũng không thể tùy ý mở điện thoại di động của cậu.
Lương Thấm lười tranh luận với Tống Triều, trước đó cô ta đã thấy Albert biểu diễn trên sân khấu chữ T, lại càng trầm luân. Thậm chí còn bắt đầu căm ghét những người cũng mê luyến Albert. Ngoài ra còn ghen ghét với những người có ảnh chụp của Albert, cho nên vô cùng vui vẻ thực hiện quy định xoá ảnh, video này.
Thực ra Lương Thấm cũng có ảnh chụp của Albert. Cô ta là cán bộ trong hội học sinh, đương nhiên không thể vi phạm quy định, nhưng cô ta đã lén chụp lúc đi wc, tuy góc chụp không tốt lắm nhưng vẫn rất trân trọng.
Lương Thấm muốn xoá ảnh của người khác, như vậy sẽ chỉ mình cô ta mới có ảnh chụp của Albert. Tâm lý cô ta dường như đã thoả mãn một cách kỳ lạ.
"Hoặc là bây giờ cậu xóa những bức ảnh đó ngay trước mặt chúng tôi, hoặc đưa điện thoại đây là chúng tôi sẽ tự xoá!"