Tống Triều hoảng sợ, vội rút tay về. Đột nhiên Albert mặt lạnh, khí thế kinh người, Tống Triều hơi sợ, mắt mở to, lắp bắp nói: “Sao, sao thế?”
Albert im lặng không nói, cầm vé tàu điện bước ra cửa. Tống Triều đi sau anh, không dám lên tiếng.
Tống Triều ngẩng đầu nhìn bóng dáng lạnh nhạt của Albert, lại cúi đầu nhìn cái tay làm bậy của mình, ảo não không thôi. Hôm nay hai người mới biết nhau, sao cậu lại đi chọt eo người ta chứ! Nghe nói không được chạm vào eo đàn ông đâu, chỉ vợ hoặc người yêu họ mới chạm được thôi.
Hai người họ chẳng thân quen gì, tự nhiên cậu lại chọt eo người ta, chẳng trách người ta lại giận.
Tống Triều còn đang ảo não, không biết Albert không phải là tức giận, mà là…..hơi mềm eo.
Không được chạm vào eo phụ nữ, mà eo đàn ông thì càng không được. Albert không ngờ eo mình lại mẫn cảm như vậy, chạm một chút đã mềm. Hay là vì người chạm tương đối đặc biệt nên mới vậy?
Lên tàu điện ngầm, Tống Triều lắp bắp nói với Albert: “Đường Đại, tôi xin lỗi.”
Albert cúi đầu, chỉ thấy mái tóc đen nhánh của cậu, tàu điện ngầm chen chúc nên cậu gần như sắp chui vào ngực anh rồi. Lại cả tiếng xin lỗi rầu rĩ kia nữa, nghe mà mềm lòng.
“Em cũng thân cận với người khác như vậy sao? Cũng sẽ chọt eo người đàn ông khác sao?”
Tống Triều ngẩng đầu, “Không đâu. Chỉ anh thôi.”
Cho nên mới cảm thấy quái lạ đó. Tính tình cậu vốn lạnh nhạt, đi học bao năm mà có mỗi một người bạn là Chu Tiếu. Mà đó còn là do Chu Tiếu nhất quyết kết bạn với cậu đó. Nhưng dù là Chu Tiếu thì Tống Triều cũng sẽ không thân cận như vậy chứ đừng nói là tiếp xúc kiểu này với cậu ta.
Đặc biệt là khi mới quen Albert, đầu óc nhất thời nóng lên liền chọt eo người ta. Thực sự quá quỷ dị.
Tống Triều nghĩ nghĩ, chắc là do Đường Đại rất đặc biệt rồi, ví dụ như anh là yêu quái biến thành người tới mê hoặc cậu chẳng hạn? Nếu không sao anh ấy lại đẹp vậy chứ? Nếu không thì sao cậu lại không khống chế nổi mà động chân động tay với anh? Hơn nữa, người bình thường sao mà đưa người khác về thế này được?
Khi nãy anh ấy nói gì nhỉ? Rõ ràng không cùng đường, thậm chí còn chẳng biết cậu đi đâu nhưng vẫn nhất định đòi theo cậu lên tàu điện ngầm. Bị nhìn thấu thì nói muốn đưa cậu về. Chẳng lẽ anh ấy rảnh quá không có việc gì làm. Quan trọng nhất là, hình như Đường Đại…..chưa bao giờ đi tàu điện ngầm?
Suy nghĩ như vậy, cậu càng cảm thấy có khả năng Đường Đại là yêu quái thật rồi.
Tống Triều bắt đầu lén lút tránh khỏi Albert.
Mỗi tội tàu điện ngầm rất đông, cậu nghĩ là đã dần dần tránh khỏi anh, nhưng thực tế khoảng cách chẳng đáng là bao.
Albert lẳng lặng nhìn Tống Triều đang lặng lẽ nhúc nhích muốn tách khỏi mình. Đầu tiên cậu nhích sang trái, nhưng kín chỗ rồi nên đành bất đắc dĩ nhích sang phải. Vừa nhích sang phải được hai bước cũng lại hết chỗ. Nhích về trước…..ờm, không được, thế thì nhích dần về sau vậy.
Đột nhiên tàu điện ngầm giảm tốc độ, theo quán tính, Tống Triều bị chúi về phía trước. Thấy sắp sửa nhào vào đám đông, vẻ mặt Tống Triều hoảng hốt, luống cuống tay chân muốn bám vào cột kim loại. Trong lúc hoảng, cậu vô tình tóm được cánh tay mạnh mẽ đầy hơi ấm, rồi được cánh tay ấy kéo qua để ổn định lại thân mình.
Tống Triều kinh hãi hít sâu một hơi: "Cám ơn ——"
Yêu nghiệt!!
Ngay cả khi mọi người trong toa xe đều chao đảo thì Albert vẫn đang đứng vững. Chiều cao gần đến trần xe lại đang đứng ngược sáng làm người khác cảm thấy thực áp bách. Dáng vẻ cười như không cười, tuấn mỹ đến mức không giống nhân loại, khiến Tống Triều bỗng cảm thấy anh giống y như một tà ma nào đó đang giương nanh múa vuốt, chỉ cần có thời cơ là sẽ nuốt cậu không nhả xương.
Trong lòng Tống Triều kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.
Lúc nhỏ, người Tống gia thích nhất là kể mấy câu chuyện đáng sợ cho cậu, đặc biệt là mấy chuyện về yêu quái hút tinh khí. Trong truyện, những tinh quái luôn biến ra dáng vẻ xinh đẹp mỹ lệ để chực chờ cơ hội chiếm lấy túi da của con người. Khi đó, Tống Triều cũng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, đáng thương hề hề ôm chú gấu bông đòi ngủ cùng người nhà.
Có phúc lợi đó, người Tống gia càng thích kể chuyện xưa doạ cậu, vòng tuần hoàn ác tính đó khiến Tống Triều sợ nhất là yêu ma quỷ quái. May mà Tống lão phu nhân đã từng kể với Tống Triều, yêu quái rất biết cách suy đoán nhân tâm, nếu mình sợ nó sẽ càng lộng hành, nhưng nếu mình không sợ, vậy nó sẽ cẩn trọng hơn, không dám manh động.
Tống Triều bỗng cảm thấy may mà mình vẫn nhớ lời bà nội dặn, dù nội tâm cậu vẫn vô cùng nghi ngờ Đường Đại, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Cảm ơn, tôi nghĩ là tới rồi.”
“Không phải vẫn còn một trạm sao?”
Ánh mắt và giọng nói nhẹ nhàng của Albert như xuyên thẳng vào lòng Tống Triều khiến cậu giật mình, cứ như thể yêu quái dưới lớp da của nhân loại kia sắp thoát ra rồi vậy.
Lưng Tống Triều cứng đờ, sợ tới mức lạnh toát cả người ngợm. Cậu cố gắng cẩn thận tỏ ra tự nhiên nói: “Tôi tưởng là tới rồi. Dù sao cũng chỉ còn một trạm, đi xe buýt về cũng được.”
“Tôi đưa em đi nhé?”
“Không cần.” Tống Triều phản xạ đáp luôn, nói xong mới nhận ra mình kích động quá, có thể sẽ khiến Albert nghi ngờ, “Vừa rồi không phải nói là nhầm nên chưa xuống sao? Thôi cứ đi nốt trạm cuối đi.”
Đang nói chuyện thì tàu điện ngầm đã dừng, cửa mở, một nhóm người tiến vào còn đông hơn khi nãy khiến Tống Triều bị dồn sát ra chỗ Albert, khoảng cách giữa hai người rất gần. Nhưng có Albert nên không ai đứng sát vào cậu, mọi người chỉ nhìn nhìn.
Cửa đóng lại, cùng tiếng nhắc nhở vang lên, tàu điện ngầm tiếp tục khởi động, quán tính khiến Tống Triều lại bị đảo đảo. Albert lần nữa tóm được tay cậu, nhưng lần này anh ôm luôn bờ vai cậu, tới khi cậu đứng vững cũng không buông tay.
Tống Triều cứng cả người, rất mất tự nhiên. Hơi thở nam giới xa lạ bao trùm lên mũi khiến cậu hơi choáng váng. Thực ra mùi hương trên người Albert rất dễ chịu, là mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng hơi thở ưu nhã cổ điển khiến người ta cảm thấy vừa thoải mái vừa an toàn.
Tống Triều muốn bảo Albert buông tay, “Anh…..”
“Hửm?”
Albert cúi đầu, thản nhiên nhìn cậu, nhưng lực tay lại tăng lên. Tuy không làm đau Tống Triều nhưng rất chặt chẽ khiến Tống Triều không thể tránh thoát được.
Tống Triều ngậm miệng, không hiểu sao cậu cứ thấy ánh nhìn nhàn nhạt của Albert thực đáng sợ. Như thể cậu mà cự tuyệt thì sẽ có chuyện gì đó xảy ra vậy. Nghĩ thế, cậu liền thành thực đứng im.
Cả đường Tống Triều im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ nép trong ngực Đường Đại, đôi tay đặt trên ngực cố gắng kéo xa khoảng cách. Đến tận trạm của khu trung học mà đầu óc Tống Triều vẫn còn đang choáng váng, bị Albert ôm ra khỏi đám đông, ra khỏi tàu điện ngầm, qua cửa kiểm an.
Albert hỏi cậu: “Cửa nào mới là lối ra?”
Tống Triều bỗng thanh tỉnh, vừa ngẩng đầu đã thấy tư thế vô cùng ái muội của hai người, lập tức cậu như thể mèo con bị giẫm đuôi, nhảy phắt ra xa.
“Tôi đến rồi, tôi đang vội lắm….” Tống Triều dừng lại, không dám tin nhìn đồng hồ, 9h15, thôi chết rồi.
Cậu nhảy dựng lên, kêu thảm một tiếng: “Tôi đi trước nhé tạm biệt!!!”
Không kịp chờ Albert đáp lại, cũng hoàn toàn quên phỏng đoán Albert là yêu quái, quên luôn cả sợ hãi, Tống Triều chạy như điên về hướng cửa ra.
Albert đứng tại chỗ một lát rồi chậm rãi theo sau.
Vốn anh chỉ hứng thú dâng trào nên mới theo Tống Triều tới tận đây. Không ngờ, Hoa Hồng Nhỏ lại mang tới niềm vui bất ngờ cho anh một lần nữa.
Albert là thạc sĩ ngành tâm lý học, có thể dễ dàng nhìn thấu nội tâm của một người thông qua cử chỉ hành vi của người đó. Vừa rồi…..Hoa Hồng Nhỏ đang sợ, em ấy sợ mình.
Dù nét mặt của một người có tốt đến đâu, thì những động tác nhỏ của chân tay, lông mày và màu mắt cũng sẽ phản bội lại suy nghĩ thực sự của họ. Tuy vừa rồi Tống Triều rất bình tĩnh nhưng đôi mắt cứ dao động không ngừng, lại còn không dám nhìn thẳng vào anh, một khi vô tình đối diện thì sẽ lập tức né tránh, còn mang theo kinh sợ. Cả chân và thân thể Tống Triều đều muốn nghiêng sang hướng khác, dường như muốn chạy trốn ngay lập tức.
Hoa Hồng Nhỏ đang sợ anh.
Albert kết luận xong thì cố tình thử vòng tay ôm Tống Triều, quả nhiên Hoa Hồng Nhỏ cứng đờ cả người.
Anh đã thử phân tích xem tại sao Hoa Hồng Nhỏ lại sợ mình. Sau đó, anh đã rút ra một kết luận không thể tưởng tượng được, thậm chí còn nghi ngờ mình đã nhầm.
Hoa Hồng Nhỏ coi anh là…..yêu quái?
Vừa nghĩ tới đây, Albert không tài nào nhịn cười được.
Lúc này anh đang đứng ở lối vào tàu điện ngầm, có rất nhiều người tới và đi, tất cả đều vội vàng, không để ý đến anh ta. Anh bình tĩnh đứng đó nhớ lại phản ứng thú vị của Tống Triều, rồi bật cười.....vô cùng kinh diễm.
Nụ cười khác hoàn toàn với nét dịu dàng lịch sự trong dĩ vãng, là một nụ cười thật tâm, lại càng tôn thêm vẻ đẹp trai của anh. Đáng tiếc không ai chú ý tới, Albert thậm chí còn cười thành tiếng.
Không có cách nào, vì anh cảm thấy Tống Triều quá mức thú vị.
Lần đầu tiên bị người khác nghĩ là yêu quái, Albert cảm thấy rất thú vị, còn muốn đùa dai. Anh chính là người biết diễn kịch, thế cho nên đã lợi dụng góc độ ánh sáng, dùng thân cao để xây dựng không khí, cố tình trêu cậu.
Anh khiến cậu bé sợ tới mức muốn chạy trối chết rồi mà vẫn phải cố ra vẻ bình tĩnh, gần như cậu đã khơi mào hết sự xấu xa muốn trêu chọc người của Albert rồi.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại trong túi vang lên. Albert lấy di động ra, và khi nhìn thấy ID người gọi trên đó, nụ cười trên mặt anh tắt dần. Tâm trạng tốt vì gặp gỡ Tống Triều đã bị phá hủy trong chốc lát.
Anh nhận điện thoại, đầu kia vang lên giọng Anh phong cách nữ hoàng (Queen’s Accent), cái kiểu lên giọng rất cũ kỹ, thái độ hất hàm sai khiến.
“Albert, cậu đang ở đâu?”
Albert xoa sống mũi và đáp lại bằng RP: "Trung Quốc."
Thực ra, anh cũng không thích dùng cái gọi là “phát âm chính xác” khi nói chuyện, quá mức lên giọng, hơn nữa cũng khiến hình tượng của anh trở nên cao ngạo trước mặt cấp dưới. Nhưng khi đối mặt với những kẻ gọi là thân thích quý tộc này, nếu anh không dùng ngữ điệu quý tộc lưu loát nói chuyện thì lập tức sẽ bị họ châm chọc rất kỳ dị, cứ như thể anh đã phạm tội tày trời.
Nhưng thề có Chúa, giờ đến cả Nữ hoàng cũng đã không còn chấp nhất với khẩu âm tiêu chuẩn nữa rồi, dù là các thành viên trong vương thất cũng dùng lẫn lộn cả ngữ điệu quý tộc lẫn ngữ điệu bình dân, cảm thấy cái nào thoải mái hơn thì dùng cái đó. Chỉ có mấy nhà quý tộc đã suy tàn mới nhất quyết đòi giữ mấy thứ này để quảng cáo rùm beng thân phận của mình.