Tống Triều đột nhiên bừng tỉnh, vội nói: “Tôi tên Tống Triều thật mà. Đó chỉ là trùng hợp thôi.”
Albert nhẹ giọng cười, “Có vẻ chúng ta rất có duyên.”
Mặt Tống Triều hơi hồng, người này nói chuyện thực ái muội. Nhưng anh ta lại có một dung mạo tuyệt đẹp, cho nên những lời ái muội này cứ luôn khiến người khác hiểu lầm hoặc nghĩ lung tung.
Cúi đầu không nhìn vẻ đẹp trai tới loá mắt kia nữa, ánh mắt cậu lại đúng lúc dừng trên y phục của Albert, tức khắc, Tống Triều kinh ngạc cảm thán, tay cũng vô thức vuốt ve bộ y phục kia.
“Đây là….phong cách thiết kế của Silas sao? Nhưng tôi chưa từng thấy nó ở đâu cả, mà có vẻ không đúng, Silas chưa bao giờ thêm bất cứ hoa văn gì vào thiết kế của mình cả, kể cả hoa văn ẩn.”
Silas chính là tên tiếng Anh của Lâm An, khi ông xuất đạo và phô diễn tài năng của mình trên trường quốc tế đã dùng cái tên này. Nhưng sau khi thành danh, bất cứ dịp nào ông cũng sẽ dùng tên thật của mình. Tuy nhiên, một số fan ruột vẫn gọi ông là Silas như một xưng hô thân thiết.
Từ ngày học cấp hai, Tống Triều đã mê mẩn phong cách thiết kế tối giản của Lâm An, thậm chí những tác phẩm do cậu thiết kế ít nhiều gì cũng chịu ảnh hưởng từ phong cách đó của ông. Tuy nhiên thời gian gần đây cậu đã tăng thêm một vài yếu tố, tỷ như đồ án.
Ví dụ như chiếc ví trong tay cậu, ở viền đã dùng đồ án linh dương.
Tống Triều rất quen thuộc với phong cách thiết kế của Lâm An, cậu có thể khẳng định, bộ đồ trên người Đường Đại chính là xuất phát từ tay Lâm An, nhưng bên trên lại có hoa văn ẩn, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện được. Cái này không phù hợp với phong cách của Lâm An, chẳng lẽ phong cách của ông đã có chuyển biến?
“Xin lỗi, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không, quần áo này anh mua ở đâu vậy? Anh có biết người thiết kế nó là ai không?”
Tống Triều ngẩng lên hỏi Albert, nhưng khi đối diện với đôi mắt sâu như biển cả của anh, cậu không khỏi giật mình.
Albert nhìn thẳng Tống Triều, ánh mắt dịu dàng, còn lộ ra ý cười.
“Tôi nghĩ vấn đề không phải là em có mạo muội hay không?”
“Hả?”
Tống Triều nhìn theo ánh mắt của Albert, nhìn xuống ngực anh, và…..cả đôi tay mình đang ve vuốt trên đó. Tư thế ái muội thực khiến người ta suy nghĩ miên man.
Tống Triều đột nhiên rút tay lại như thể bị bỏng.
“Không, không phải, tôi chỉ đang muốn sờ chất vải, không phải anh…..”
Giọng Tống Triều càng lúc càng thấp, dần dần thấp tới mức không thể nghe thấy. Cậu lúng ta lúng túng nhìn góc áo Albert, cảm thấy càng giải thích càng có vẻ như mình đang có ý đồ xấu. Nhưng cậu quả thực đang sờ chất vải mà, cậu có thích đàn ông đâu, dù người này là một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ. Nhưng động tác kia đúng là khiến người ta miên man bất định thật, quá ái muội.
Tống Triều mím môi, nghĩ nát óc mà không biết phải giải thích ra sao. Cuối cùng chẳng biết làm thế nào, chỉ đành đáng thương hề hề nói: “Tôi xin lỗi.”
Ánh mắt Albert sáng ngời, bất động thanh sắc nhìn chăm chú Tống Triều. Lúc này nhất định là anh đang có ý xấu. Nếu tháo kính áp tròng, con ngươi màu bạc của anh nhất định là sâu không lường được, quỷ quang chiết xạ. Đó là biểu hiện khi Albert đang vô cùng hứng thú, muốn bắt giữ con mồi.
Bạn nhỏ đang luống cuống vô cùng đáng thương, bất đắc dĩ xin lỗi anh, đáng yêu vô cùng.
Albert chưa bao giờ cảm thấy bản thân là đồng tính luyến ái, cũng không phải song tính luyến, nhưng anh rất có hứng thú với Tống Triều. Tại thời điểm này, anh có thể phân loại cảm giác đó là thích, thích thưởng thức, thích trêu đùa, nhưng không nhất định phải chiếm hữu.
Thân phận và gia tộc của Albert, cũng như trách nhiệm mà anh gánh trên lưng không cho phép anh hành động theo cảm tính, bởi vậy, anh luôn rất bình tĩnh. Mọi sự tình anh đều có thể phân tích chính xác, bao gồm cả cảm giác của mình. Anh hiểu rõ cảm giác của mình đối với Tống Triều, cũng tự tin bản thân mình sẽ biết chừng mực.
Cho nên, anh lùi về sau một bước, tránh để mình trêu đùa quá giới hạn.
“Tôi biết. Đây là trang phục cho buổi biểu diễn hôm nay, tôi là người mẫu. Em đi vội như vậy, hẳn là muốn nghe buổi diễn thuyết của Lâm An, phải không?”
Tống Triều gật đầu, “Đúng vậy.”, rồi đột nhiên nghĩ thời gian đã sát nút rồi, liền vội vã tạm biệt.
Lúc lướt qua Albert, Tống Triều nhận thấy có rất nhiều người đang vây quanh quan sát hai người họ, thỉnh thoảng còn khe khẽ nói nhỏ. Tống Triều không khỏi quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng cạnh Albert. Cậu biết thiếu nữ kia, cô chính là hoa khôi trường trung học Ngoại Ngữ, tên Lương Thấm, còn là hội trưởng câu lạc bộ ngoại ngữ, một nữ sinh ưu tú, tự tin và xinh đẹp.
Lương Thấm ngẩng đầu nhìn Albert, hai má ửng hồng, không biết Albert nói gì mà cô bỗng cười duyên, người sáng suốt chỉ cần nhìn là biết cô thích Albert.
Albert nghiêng mặt, hơi hơi cúi đầu, sườn mặt nhu hoà, khoé miệng cũng khẽ mỉm cười. Không cần đứng sát lại, Tống Triều cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh. Dù sao cũng là một thiếu nữ xinh đẹp, ai có thể không dịu dàng? Còn ái muội vừa rồi, Tống Triều chợt nghĩ tới những người mẫu ai tới cũng không cự tuyệt.
Lắc đầu, Tống Triều cười đạm đạm, dù vậy thì cũng có liên quan gì đến cậu đâu?
Albert đột nhiên quay đầu nhìn chăm chú bóng dáng Tống Triều, không biết anh đang nghĩ gì. Lương Thấm thấy vậy liền nhìn theo ánh mắt anh, không thấy người nào đặc biệt cả, liền hỏi: “Đường Đại, anh đang nhìn gì vậy?”
Albert im lặng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi phải đi rồi.”
Lương Thấm vội nói: “Tôi đưa anh về, tôi đã tới đây và hợp tác với hội sinh viên vài lần rồi, rất quen thuộc đại học S.”
Albert lắc đầu từ chối: “Tôi biết đường.”
Lương Thấm vẫn muốn theo sau, cô chưa từng thấy người đẹp như vậy, đẹp hoàn mỹ tới mức không giống người thật, vừa nhìn thấy đã muốn luân hãm. Vì thế cô mới kiếm cớ đổi nhiệm vụ, từ tiếp đãi khách quý sang duy trì trật tự, chính là để tiếp cận Albert.
“Đường Đại…..”
“Lương Thấm, mau tới đây, có việc cần hỗ trợ.”
Lương Thấm bị cuốn lấy, Albert cũng rời đi không quay đầu lại. Lương Thấm không thể thoát thân, chỉ đành trơ mắt nhìn Albert rời đi, tức đến đấm ngực dậm chân.
Hồng Tuyết Linh kéo tay Tống Phẩm Trà, nhịn cười nói: “Ôi chao, nhìn thấy không? Công chúa của trường trung học Ngoại Ngữ trúng tiếng sét ái tính rồi, đáng tiếc người ta không để ý đến.”
Tống Phẩm Trà hờ hững liếc nhìn, “Em gái à, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Lại còn chơi trò vui sướng khi người gặp hoạ à?”
Hồng Tuyết Linh nhún vai, “Liên quan gì đến tuổi tác chứ, ai bảo tôi ghét ác như thù? Lương Thấm mới đến trường chúng ta hợp tác có vài lần, mà suốt ngày chê bai rồi tranh đoạt các kiểu, khiến câu lạc bộ ngoại giao của chúng ta liên tục bị nhắc nhở, mấy đàn em khoá dưới suốt ngày tìm tôi khóc lóc kể lể, làm tôi phải tự mình đi giải quyết. Có biết bà cô đây còn phải ôn thi thạc sĩ, thời gian quý giá tới mức nào không hả?”
“Đàn em khoá dưới nhờ thì cậu làm à? Cứ che chở như thế thì vĩnh viễn không độc lập được đâu.”
Hồng Tuyết Linh lạnh nhạt nhìn Lương Thấm: “Nếu dùng thủ đoạn quang minh chính đại thì đàn em khoá dưới nhờ thế nào tôi cũng không hỗ trợ đâu. Nhưng Lương Thấm lại dùng thủ đoạn đê tiện.”
Lần đầu tiên Lương Thấm tới đại học S là để hợp tác với câu lạc bộ ngoại giao. Nhưng trình độ tiếng Anh của các thành viên trong câu lạc bộ đều đạt cấp 8 trở lên, hoàn toàn không cần Lương Thấm. Lương Thấm không có đất dụng võ liền dùng thủ đoạn để tranh công việc của sinh viên phụ trách ngoại giao hôm đó. Vì được khen ngợi nên đại học S liền để cô ta hợp tác lâu dài. Ban đầu người của câu lạc bộ còn chưa biết cô ta là một mỹ nhân rắn rết, tới lúc nhận ra thì cũng đã ăn đủ.
Dù sao bọn họ cũng là một đám trẻ con ngây thơ chưa từng thấy xã hội nham hiểm, Hồng Tuyết Linh cũng đang định dùng cơ hội này để trau dồi cho đám nhóc trong câu lạc bộ.
“Thế à…..” Tống Phẩm Trà như đang suy tư gì đó: “Nhưng hình như tôi vừa trông thấy Bảo Nhi nhà tôi thì phải.”
Vẻ lạnh nhạt của Hồng Tuyết Linh biến mất ngay lập tức, “Tống Phẩm Trà, luyến đệ cuồng cũng vừa phải thôi chứ?”
“Không, không vừa phải được. Ầy, mà này, tôi bảo, cậu thấy em trai tôi với Đường Đại thì ai ổn hơn hả?”
Nhìn ánh mắt Tống Phẩm Trà đầy chờ mong, Hồng Tuyết Linh biết rõ cái đồ luyến đệ cuồng này mà không nghe được đáp án như ý thì kiểu gì cũng phải âm dương quái khi cho tới khi cô thừa nhận Tống Triều ổn hơn thì thôi.
Hồng Tuyết Linh ngoài cười nhưng trong không cười: “Đương nhiên là Bảo Nhi nhà cậu rồi.”
“Ấy, nào có. Haha, Đường Đại cũng rất ổn mà.”
Quả nhiên Tống Phẩm Trà đã cười toe toét.
Nhưng hai người họ quả thực cũng không ngờ là mình sẽ gặp lại người đàn ông đẹp trai ngoài sân bay ở đại học S này, tuy cặp mắt màu bạc đã đổi thành màu đen, nhưng vẫn vô cùng tuấn mỹ.
“Đi thôi. Giờ Lương Thấm đang trúng tiếng sét ái tình, chủ động nhường lại công việc cho câu lạc bộ ngoại giao. Một khi đã nhường lại thì sau này cũng đừng hòng lấy về nữa.”
Hồng Tuyết Linh và Tống Phẩm Trà đã đi xa dần, còn Lương Thấm vẫn đang nhìn về phương hướng Đường Đại rời đi, muốn đuổi theo anh. Tốc độ đi đường của Albert nhìn có vẻ không nhanh nhưng mỗi bước đều rất dài, hơn nữa hồ Vô Danh giờ lại rất đông người, cho nên hình bóng anh rất nhanh đã biến mất, thấy người đẹp đã rời đi, đám đông cũng dần giải tán.
Suốt hai tiếng đồng hồ, Tống Triều vô cùng nghiêm túc nghe Lâm An diễn thuyết, còn cẩn thận ghi chép lại. Cậu nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội học hỏi này, Lâm An là nhà thiết kế hàng xa xỉ nổi tiếng nhất nước, đồng thời cũng rất có tiếng trên thế giới. Ông chính là người Trung Quốc đầu tiên xuất hiện trong Tuần lễ thời trang Milan với thương hiệu do chính mình thiết kế, phong cách thiết kế tối giản của ông được rất nhiều người học hỏi, không chỉ ở Trung Quốc mà còn trên toàn thế giới.
Ở đây không chỉ có mỗi Tống Triều chăm chú, còn có rất nhiều người như si như say. Một đại sư đỉnh cấp như vậy diễn thuyết, đây chính là cơ hội chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Trên con đường học thiết kế của mình, Tống Triều vẫn luôn tự mình mày mò cùng xem video của các đại sư. Cậu chưa từng chính thức học ngành này, cho nên buổi diễn thuyết của Lâm An đã cho cậu không ít kiến thức thực tế có ích. Cậu cũng đã có ý tưởng cho rất nhiều vấn đề trước kia mình vẫn bối rối, tối nay cậu sẽ về sắp xếp lại, chắc là có thể giải quyết dễ dàng.
Lâm An là người rất đúng giờ, đã nói diễn thuyết sẽ kết thúc lúc 8h thì sẽ không nói nhiều thêm dù chỉ một phút.
Mãi đến khi tất cả mọi người đứng lên vỗ tay, Tống Triều mới lưu luyến đứng lên theo. Vốn còn tưởng sau đó sẽ ra về, nhưng bỗng nhiên đèn trong sảnh âm nhạc đột ngột tắt, bóng tối lập tức bao phủ. Nhưng không lâu sau, ánh đèn sân khấu lập tức chiếu lên.
Sảnh nhạc được thiết kế hình chữ T, khi ánh đèn sáng lên, các người mẫu cao ráo xinh đẹp bước ra, nuối đuôi nhau đi trên sân khấu chữ T. Bầu không khí được khuấy động đến đỉnh điểm. Đặc biệt là khi Albert xuất hiện, anh giống như một quân vương bóng đêm, dưới đài lặng im không một tiếng động, chờ khi anh rời đi, tiếng hoan hô cùng thảo luận bên dưới như vỡ oà.