Thứ sáu là ngày Diệp Bắc Bắc đưa cô đến đài phát thanh, Diệp Nam Sơ bận việc trên công ty liên tục bốn năm ngày trời nay, thậm chí còn ít thời gian về nhà ăn tối.
Mộ Canh Thời vừa thu dọn đồ đạc rời khỏi bệnh viện, bấy giờ đang lái xe về nhà, theo thói quen mở radio trên xe, vừa khéo, chuyên mục radio anh thường nghe vừa bắt đầu, một giọng nói thùy mị êm ái vang lên trong không gian xe yên tĩnh: “Thời gian trôi nhanh như chớp, một thứ sáu mới lại đến rồi, chúc mọi người buổi tối an lành, tôi là Thời Cảnh, chào mừng mọi người đến nghe đài [Tôi Muốn Nói Người Hay]…”
Anh lặng thinh nghe những câu chuyện xưa từ bao người giấu danh tính qua chất giọng êm ái kia, nghe bài hát họ chọn, không tự chủ được nhìn chiếc vòng tay vừa lấy về từ văn phòng bệnh viện.
Anh chưa bao giờ nói với cô rằng mình cũng có một chiếc giống hệt từ hình dáng đến chữ khắc trên ấy với chiếc anh tặng cho cô vào dịp sinh nhật.
Thật ra chiều nay anh có ca phẫu thuật, lúc lái xe về được nửa đường thì đột nhiên phát hiện mình để quên vòng tay ở văn phòng, thế nên phải vội vã lái ngược trở về để lấy.
Đến khi Mộ Cảnh Thời giật mình hồi thần thì anh tấp xe vào lề đường, dùng tay phải vuốt ve chữ khắc trên vòng tay, vẻ mặt tư lự.
Có lúc anh tự hỏi, chuyện anh cứ cố chấp tìm cô thế này có phải việc thừa thãi hay không? Bao năm rồi, thật ra có phải chỉ có mình anh vẫn cứng đầu đứng lại chờ, nhất quyết không chịu bước tiếp hay không? Phải chăng cô đã sớm quên hết, bắt đầu sống một cuộc sống mới rồi không?
Nhưng anh chưa bao giờ trút bỏ được thứ chấp niệm ấy, ngày nào không tìm được cô anh vẫn còn day dứt ngày ấy.
Anh phải tìm được cô, bằng bất cứ giá nào.
“Mong anh Lý và cô Từ sẽ ngọt ngào hạnh phúc giống như bản nhạc này vậy, bên nhau đến bạc đầu. Vẫn là câu nói ấy, nếu bạn muốn bày tỏ nhưng không biết phải nói ra thế nào thì hãy để một bản nhạc nào đó nói thay mình, có lẽ bây giờ người ấy lẳng lặng chờ bạn tỏ bày tình cảm mà bạn vẫn luôn chôn chặt trong đáy lòng đấy. Được rồi, bây giờ sẽ là phần kết nối qua đường dây nóng cuối cùng trong chuyên mục hôm nay, chúng ta hãy cùng đón nghe câu chuyện tiếp theo nhé.”
Chẳng hiểu duyên cớ gì mà anh lại cầm điện thoại di động bấm vào đường dây nóng của chuyên mục, thế mà kết nối được thật.
“Xin chào, chào bạn, không biết tôi nên gọi bạn thế nào?”
“Chào cô, tôi họ Mộ.”
Không biết là vì họ đồng âm hay vì nguyên do mà tim Trì Thư Ý đột nhiên đập loạn, cô về nước từ cuối tháng năm năm nay, tháng sáu đã bắt đầu dẫn chuyên mục này rồi, đây là lần đầu tiên cảm giác được nỗi rối bời không tên bủa vây ngay lúc này.
“Vâng, chúc anh Mộ đây có một buổi tối tốt lành, không biết anh muốn chọn bản nhạc nào ạ?”
“Anh Cảnh Thời, em vừa học được một bài mới, chờ anh về em nhất định sẽ đàn cho anh nghe.”
Trong đầu anh còn đang bận nghĩ về những lời cô từng nói, khô khan đáp: “Bản piano “Đám cưới trong mơ”.”
Tay Trì Thư Ý run lên, suýt chút nữa đã làm rơi đồ, cô cố gắng trấn tĩnh, hỏi anh: “Bản nhạc này anh muốn gửi đến ai? Không biết anh có muốn nói gì với cô ấy hay không?”
Mộ Cảnh Thời trầm ngâm, sau đó mới dửng dưng đáp: “Muốn gửi cho…Một cô bé, mắt em ấy không thấy gì, còn phải chịu cực chịu khổ sau trận động đất tám năm về trước, bây giờ tôi không biết em ấy đang ở đâu, đang làm gì, tôi chỉ biết, em ấy còn nợ tôi một bản nhạc và tôi cũng còn chuyện chưa kịp nói với em ấy.”
Trì Thư Ý nghe đến đây thì không chỉ run tay mà toàn thân cô cũng bắt đầu run lẩy bẩy, dù đã gắng gượng đè nén giọng mình nhưng khi cô cất tiếng hỏi thì vẫn không giấu được chút âm tiết run run: “Anh có thể nói xem cô gái ấy…Tên gì hay không?”
Một người có họ đồng âm với anh, chọn bản nhạc này, tìm một cô gái mù từng mất mát trong trận động đất, trùng hợp đến cỡ này khiến cô không thể không nghĩ nhiều.
“Sao lại gọi là Thất Thất?”
“Vì em được sinh vào ngày Thất Tịch đó!”
Âm thanh điềm đạm lanh lảnh của cô như đang quanh quẩn bên tai, Mộ Cảnh Thời không nghĩ nữa, nói ngắn gọn: “Tên thân mật là Thất Thất.”
“Bộp —”
Đầu dây bên kia phát ra tiếng đổ ngã của thứ gì đó.
Mộ Cảnh Thời ngả lưng dựa vào ghế, mày hơi chau lại, chỉ nghe tiếng người bên kia lại hỏi: “Vậy…Nếu bây giờ cô ấy có thể nói chuyện với anh thì anh muốn cô ấy nói gì với mình?”
Anh đưa tay vuốt vuốt giữa mày, nhớ đến vô số tiếng gọi nhỏ nhẹ trong mơ, bảo: “Gọi tên tôi như trước.” Dứt lời bèn cười khổ, anh quả là điên thật rồi mới điềm nhiên nói ra hết mọi bí mật mọi tâm tư mình chôn giấu suốt tám năm trời với một người lạ chả bao giờ gặp, còn ảo tưởng rằng có thể nghe được tiếng cô gọi mình nữa cơ đấy, bây giờ đến cả chuyện cô đang ở đâu anh còn chẳng biết thì sao có thể nghe thấy tiếng cô gọi mình đây.
“Tâm nguyện của anh sẽ thành hiện thực.” Cô vừa nói hết thì bản đàn dương cầm anh yêu cầu cũng vang lên, Mộ Cảnh Thời lịch sự nói cảm ơn và hẹn gặp lại rồi cúp máy, tiếng nhạc trong xe du dương trôi dần như nước chảy, Mộ Cảnh Thời càng nghe càng thấy nhớ cô hơn, anh không khỏi thở dài, đặt điện thoại sang một bên, khởi động xe lái về nhà.
Chuyện đêm nay, xem như cho bản thân chút an ủi đi vậy.
Trì Thư Ý cố bình tĩnh làm xong chuyên mục tối nay, khom lưng lần mò cây gậy dẫn đường mình làm rơi trên sàn ban nãy rồi chậm rãi ra ngoài, chuyện đầu tiên khi gặp Diệp Bắc Bắc là hỏi về điện thoại của mình.
Sau đó, từng đầu ngón tay hãy còn run rẩy mò mẫm bấm số, nhưng cô càng nóng vội lại càng bấm sai, cuối cùng Diệp Bắc Bắc thở dài giật điện thoại trên tay cô ra, bảo cô đọc số để mình bấm thay.
Ngay khi Mộ Cảnh Thời gần đến nhà thì chuông điện thoại lại vang lên, là một cuộc gọi từ số lạ.
Có điều, anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cú điện thoại lần này sẽ đặt dấu chấm hết cho hành trình tìm kiếm tưởng như vô vọng suốt tám năm ròng rã của anh.
Vừa bắt điện thoại anh đã nghe thấy tiếng gọi mình ngày nhớ đêm trông.
“Anh Cảnh Thời,” Giọng cô nghẹn ngào, nhưng vẫn nghe ra được vẻ mềm mại khi trước, “Là anh phải không?”
Mộ Cảnh Thời phanh gấp, sửng sốt cứng đờ cả người, anh nghe ra được giọng cô trong điện thoại giống với giọng của cô gái dẫn chuyên mục ban nãy, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cô gái ấy là Thất Thất, càng không nghĩ tới chuyện anh và cô sẽ liên lạc với nhau theo cách này.
Nhưng người ở đầu dây bên kia, rõ ràng là cô.
Lúc nãy anh chỉ nói mình họ Mộ, không nói rõ tên, cũng không đề cập đến chuyện trước đây Thất Thất hay gọi anh là gì, mà tiếng xưng hô anh Cảnh Thời cô gọi qua điện thoại lại là xưng hô chỉ có mình Thất Thất nói.
Thật sự là Thất Thất này!
Hai người, hai bên đầu cuộc điện thoại này đều rơi vào im lặng, họ chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, một lúc lâu sau anh mới cười, thì thào đáp lời cô đầy vẻ cưng chiều: “Thất Thất à, là anh đây.”
Có được đáp án chính xác, Trì Thư Ý cười cười mà nước mắt lưng tròng, thời gian dường như trở về lại chiều hôm gặp nhau lần đầu.
Tiết trời nóng bức, cô không thể chấp nhận được chuyện mắt mình lại không thấy được gì nữa nên đã lén trốn khỏi nhà, một mình ra công viên ngồi ngay ngồi ngốc trên băng ghế dài, mãi đến khi nghe thấy giai điệu từ kèn Harmonica vang lên cô mới đi đến nơi phát ra âm thanh, rồi phát hiện ra người đang ngồi thổi dưới gốc cổ thụ già.
Cô yên lặng ngồi cạnh anh, lẳng lặng nghe giai điệu anh chơi, tai nghe nhưng mắt lại dần đẫm lệ, tâm trạng vừa rối bời vừa bất lực khi ấy dường như muốn bức cô phát rồ phát dại, thế là cứ vậy khóc tức tưởi trước mặt một người chẳng quen bao giờ.
Anh vốn đang cúi đầu thổi kèn bị tiếng khóc của cô làm giật mình, thế mà lại chẳng hề tỏ vẻ phiền chán gì, thay vào đó còn để Harmonica xuống rồi lấy khăn giấy đưa cô, nhưng cô lại không có chút phản ứng nào, anh thận trọng mở lời, muốn an ủi cô, hỏi cô sao lại khóc, cô chỉ bảo là vì thấy bản thân khổ quá.
“Sao lại khổ?”
“Em vừa học một bài mới, còn chưa kịp học xong thì mắt đã không thể nhìn lại được nữa…”
Ban nãy anh đang cúi đầu thổi kèn thì có biết cô đi sang, nhưng không biết mắt cô không nhìn thấy, anh chỉ biết có một cô bé ngồi xuống cạnh anh, rồi sau lại gục đầu khóc nức nở, đương nhiên anh càng không biết cô không thấy gì, bây giờ nhớ lại cảnh mới nãy mình đưa khăn giấy cho cô…
Anh nhét khăn vào lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô, “Có phải là lần thứ hai mù không?”
Cô siết chặt chiếc khăn giấy trong tay, chặt đến mức như muốn vò nát nó ra vậy, gật nhẹ đầu rồi đáp: “Không thể…Không thể tiếp tục học đàn dương cầm nữa rồi, em không biết mình có thể làm cái gì nữa đây…”
“Bé con à, ngay cả khi không nhìn thấy gì thì vẫn có thể chơi đàn mà.”
“Có rất nhiều chuyện, nếu không cố gắng thì sao biết mình làm được hay không? Chưa thử mà đã vội phủ định bản thân, đó là lời ngụy biện của một kẻ thất bại đấy.”
“Nếu không em cứ thử xem, thử xem từ giờ đến lúc anh ra nước ngoài bản thân có thể học xong bài này không đã?”
“Em…” Cô ngẩng đầu, trước mặt vẫn là một khoảng tối đen, hỏi đầy vẻ do dự: “Em có thể không?”
“Em có thể.”
“Thất Thất…” Trì Thư Ý hoàn hồn vì tiếng gọi của anh, “Vâng?”
“Mấy năm nay…Có khỏe không?” Giọng anh hơi run rẩy.
Trên gương mặt cô vẫn còn treo nụ cười điềm đạm, lẳng lặng thở ra một hơi dài rồi đáp lời: “Ổn lắm. Anh thì sao?”
Tim như nổi trống, Mộ Cảnh Thời cảm thấy bản thân chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vầy suốt ngần ấy năm, hệt như một chú cá thiếu hơi biển vậy, đến cả hít thở cũng khó khăn, anh cố gắng khiến bản thân hít thở thật nhẹ nhàng, lần lừ một lúc lâu mới đáp gọn lỏn: “Cũng thế.”
Thật ra thì, không ổn chút nào.
Tám năm không có em, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều khó khăn vô vàn.
Chả biết có phải là vì họ đã mất liên lạc quá lâu hay không, cú điện thoại đầu tiên sau tám năm chia cắt trôi qua trong một bầu không khí lặng thinh ngạt thở, tuy không hẳn là xấu hổ, nhưng cũng vì đủ thứ nguyên nhân mà chẳng nói được câu nào ra hồn cả.
Anh mở cửa xe bước xuống hóng gió, cứ cảm thấy có ngàn lời vạn câu muốn nói với, rồi lại không biết phải nói ra thế nào, ngay khi anh còn đang cân nhắc tư lự thì đã nghe bên đầu dây bên kia có tiếng trò chuyện, thế là bảo: “Em cứ bận đi đã.”
Trì Thư Ý đáp vâng một tiếng, anh nói tiếp: “Có thời gian thì đi ăn một bữa nhé, lâu lắm rồi không gặp em.” Câu sau gần như là lời thầm thì.
Trì Thư Ý nghe lời anh nói mà âm thầm thở dài một tiếng, cô cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng đồng ý: “Vâng.”
“Nếu có việc thì cứ gọi cho anh.”
Cô cười, đáp: “Em biết rồi.”
Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là Diệp Bắc Bắc hỏi cô có muốn về nhà chưa.
Trên đường về nhà Diệp Bắc Bắc có hỏi: “Vừa rồi cậu gọi điện cho cái người liên hệ ở phần cuối cùng kia đấy à?”
Thần kinh Diệp Bắc Bắc thô thật, nhưng cô nàng không ngốc, mỗi lần cô nàng đưa Trì Thư Ý đến đài phát thanh thì đều nghe chuyên mục của bạn mình, lúc nãy nghe đối phương đáp người mình muốn gửi bài hát là một cô gái mù chịu khổ trong trận động đất tám năm về trước, cũng có tên thân mật là Thất Thất thì dù cung phản xạ của cô nàng có dài đến cỡ nào thì cũng hiểu ra cô gái mù ấy là ai rồi, hơn nữa khi cô nàng nhìn bộ dạng mất kiểm soát của Thất Thất qua lớp kính trong phòng thu thì cũng đã có được câu trả lời xác đáng.
Trì Thư Ý đang thất thất nghe thế thì ngẩn ra trong một tích tắc rồi mới gật đầu đáp ừ.
“Anh ta là người cậu thầm yêu hả?”
“Ừ.”
“Cậu có định bày tỏ không?”
Trì Thư Ý nghĩ một chốc rồi đáp: “Có chứ, nhưng không phải bây giờ.”
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Bắc Bắc nhận được một tin nhắn.
Hết 10.