Trì Thư Ý đặt chìa khóa vào hộp đựng đồ linh tinh trên tủ ở lối vào, treo túi lên còn Mộ Cảnh Thời thì đẩy vali của hai người sang một bên.
“Mệt quá đi mất.” Cô ngồi phịch xuống sô pha ở phòng khách.
Mộ Cảnh Thời theo sau, ngồi xuống bên cạnh, “Mệt thì ngủ một chút?”
Trì Thư Ý tựa vào bờ vai anh, khép hờ mắt lắc đầu, “Ngồi nghỉ lát là được.”
“Có bất ngờ cho em đấy.”
Cô mở mắt ra, bối rối nhìn anh: “Gì cơ?”
Mộ Cảnh Thời cười cười, “Xem thử đã?”
Cô như hiểu ý mà lại như hoài nghi nhìn anh mấy bận, sau đó đứng dậy bước về phía phòng ngủ.
Vừa mở cửa ra, cô đã sững người tại chỗ.
Mộ Cảnh Thời ôm cô từ phía sau hỏi dò: “Ưng ý không em?”
Cô ngơ ngẩn gật đầu, mắt vẫn chưa dời khỏi cảnh tượng trước mắt.
Toàn bộ giường lớn trong phòng đã được đổi trọn sang bộ chăn ra gối nệm họ mua hôm nọ, rèm cửa vốn màu xám tro nay cũng đã biến thành rèm màu tươi mát thanh nhã hơn hẳn, cả chiếc đèn chùm lớn trên trần nhà cũng đã được thay mới, là một chiếc đèn chùm to vừa phỏng theo kiểu đóa hoa lớn sáu cánh.
Kiểu trang trí phối với chiếc tủ quần áo trắng tinh và bàn trang điểm cũng trắng nốt này hoàn toàn khác với phong cách nam tính trước đây của căn phòng.
Căn phòng ngủ bấy giờ thoạt trông vừa rộng rãi thoáng đãng vừa ấm áp sáng sủa hơn nhiều.
“Anh tìm người làm à?” Cô ngoái đầu hỏi.
Mộ Cảnh Thời ừ một tiếng rồi cọ cọ lên bên má cô: “Muốn tạo cho em cảm giác như đang ở nhà, mái ấm của chúng ta.”
Dạo còn ở nước ngoài, thi thoảng anh sẽ đi sang một bên gọi điện gì đó, cô vẫn nghĩ anh tiếp điện thoại bàn chuyện ở bên việc, giờ mới vỡ lẽ, e là lúc ấy anh đang âm thầm chuẩn bị bất ngờ như này cho cô.
Trì Thư Ý nở nụ cười rạng rỡ, nghiêng đầu tựa vào bả vai anh, nhìn anh vài giây rồi đứng thẳng người kéo anh đến cuối giường, bảo anh ngồi rồi lại đẩy người ta nằm xuống và cũng nằm xuống cạnh anh, nụ cười trên môi chưa từng tắt mà ngược lại, ngày càng tươi tắn rạng ngời hơn, cứ như một đóa hoa đương độ xuân thì đã đủ đầy dưỡng chất vậy.
Mộ Cảnh Thời nghiêng đầu nhìn cô đăm đăm, môi hơi hé mở vẻ dịu dàng thấm đẫm trong từng lời, từng chữ: “Tân hôn vui vẻ nhé, bé con.”
Khi mọi chuyện đều đã đâu vào đấy, câu nói “Tân hôn vui vẻ” này của anh quả tình khiến cô hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Anh mãi mãi là người hiểu cô nhất trên đời.
Con tim Trì Thư Ý đập vang đầy rộn rã, nom hệt như nhịp tim hỗn loạn thuở chớm yêu, là kiểu nhịp tim như chú nai con chạy loạn trên đồng vắng, gò má cô dần ửng đỏ, cô nghiêng người, tựa đầu vào khuỷu tay mình, bờ môi đỏ mọng hé mở, cười mỉm rồi đáp: “Tân hôn vui vẻ, anh Cảnh Thời.”
Mộ Cảnh Thời vươn tay đến định chạm vào gò má cô còn cô lại chủ động kề đến gần anh, chạm nhẹ vào đôi môi mỏng của anh rồi sau đó tựa đầu vào vai anh, Mộ Cảnh Thời trở tay kéo cô vào vòng tay mình rồi khẽ khàng hôn lên vầng trán cô.
Cũng chẳng biết cô đã say ngủ trong vòng tay anh tự lúc nào, Mộ Cảnh Thời nhổm, nhẹ tay nhẹ chân buông tay rồi dém chăn cẩn thận cho cô, cúi người hôn khóe môi cô một chốc rồi mới hài lòng rời khỏi phòng ngủ.
Đầu tiên, anh vào bếp đun một ấm nước nóng, sau đó lấy ví và chìa khóa xe ra siêu thị mua sắm một chút.
Lúc anh về nhà thì hoàng hôn đã đứng bóng, cô vẫn ngủ say trên giường lớn, quầng sáng mang sắc cam ánh đỏ dìu dịu chiếu xuyên qua tấm rèm cửa mỏng rọi lên bờ má tĩnh lặng của cô, khung cảnh trông vừa bình yên vừa đẹp đẽ.
Mộ Cảnh Thời vào bếp, xắn tay áo bắt đầu rửa rau, sau đó lấy thịt bò trong hộp ra, cắt nhỏ bày lên đ ĩa, cắt ít hành lá cho lên trên rồi lại thái nhỏ tiết vịt mình mua ra thành từng miếng nhỏ bày ra dĩa.
Anh chuẩn bị gần xong bữa tối thì Trì Thư Ý xuất hiện ngay cửa phòng bếp, đưa tay giữ khung cửa, lặng lẽ nhìn anh bận rộn trong bếp mà thấy lòng đầy ấm áp.
Ánh đèn vàng chiếu xuống, hắt lên người anh tạo nên một lớp sáng dịu dàng bao phủ lấy anh, anh đang hơi khom người tập trung nấu ăn, tay áo được xắn lên làm một phần cánh tay rắn chắc lồ lộ ra, hai cúc áo sơ mi trên cùng được cởi ra, nhìn được rõ rành rành xương quai xanh đẹp như tượng tạc thành, dưới ánh đèn đường nét trông càng rõ ràng, cũng như càng gợi cảm hơn.
Thực ra, nấu ăn là một việc vô cùng bình thường trong cuộc sống, nhưng với cô, được tận mắt thấy anh tự tay chuẩn bị thức ăn cho mình, tận mắt nhìn thấy anh âm thầm tự nguyện săn sóc cho cô thì lại mang đến cảm giác khác hẳn.
Cô đi tới, ôm lấy anh từ phía sau, tựa đầu vào lưng anh, cảm giác vững lòng và chân thực này mới thân quen làm sao.
Mộ Cảnh Thời hơi sững người ra một chút, anh đặt đồ ăn nóng hổi sang một bên rồi quay người lại cúi đầu hôn lên đ ỉnh đầu cô song không chạm tay vào cô mà cười bảo: “Đẫy giấc rồi?”
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn đáp lời.
“Rửa tay rồi ra ăn tối đi, có món em thích đấy.”
“Em thấy rồi, thơm lắm.” Cô nhoẻn miệng cười tươi.
Anh cúi người, một nụ hôn quyến luyến mà si mê khác lại ập đến, đoạn bảo: “Em cũng thơm lắm.”
Trì Thư Ý: “…”
Cô buông eo anh ra rồi thủng thẳng vòng đến chỗ bàn ăn đã bày biện đến là thịnh soạn, song khuôn mặt đỏ ửng cùng với vành tai đỏ như sắp nhỏ máu đến nơi đã bán đứng bé con hay ngại của anh, khiến Mộ Cảnh Thời cũng cong khóe môi tươi cười.
Sau bữa tối, cô đang muốn rửa bát thì anh lại cản.
Mộ Cảnh Thời dúi dĩa dâu tây đã rửa sạch vào tay cô, “Ra phòng khách ngồi chơi đi em.”
Trì Thư Ý: “…Anh đang dỗ trẻ con đấy à?”
Mộ Cảnh Thời: “Còn em là trẻ con đấy hử?”
Trì Thư Ý: “…” Đành phải ngậm dâu tây thất thiểu ra ngoài ngồi.
Khi anh ra phòng khách sau khi dọn dẹp tẩy rửa sạch sẽ, cô đang ngồi xem một bộ phim hoạt hình trong nước.
Mộ Cảnh Thời nhìn thấy thế thì cười cười, bình tĩnh ngồi một bên, mở miệng: “Hay không?”
“Cũng được, dù sao cũng không cần mang não khi xem.”
“…”
Cô cầm một trái dâu tây đưa sang, “Anh ăn không?”
Mộ Cảnh Thi cúi đầu cắn một cái, cô thì buông tay, tiếp tục chăm chú nhìn màn hình TV.
“Lần sau anh Cảnh Thời mua dứa nhé?”
“Không thích dâu nữa à?”
“Không phải, em muốn thay đổi khẩu vị thôi.” Cô nhét chiếc bát thủy tinh vào tay anh, “Anh ăn nốt phần còn lại đi.”
Mộ Cảnh Thời giữ bát thủy tinh trầm ngâm một lát rồi đứng dậy vào bếp.
Trì Thư Ý xem hết đoạn quảng cáo cuối tập phim, thấy anh vẫn chưa trở lại đây thì xỏ dép lê vào phòng bếp, thế là phát hiện anh đang cắt trái cây, không phải là kiểu cắt trái cây thành miếng to để lấy nĩa ăn mà là kiểu cắt thành miếng nhỏ, còn bát thủy tinh giờ đã có sẵn nào là phần dâu tây cắt nhỏ, nào là dứa nhỏ, táo cắt nhỏ, dưa hấu nhỏ, đào nhỏ vân vân và mây mây.
Anh vẫn đang nghiêm túc cắt lê.
Một bát lớn đặt cạnh thớt cắt đã đầy ắp các loại vỏ trái cây.
“Anh Cảnh Thời…” Cô bước đến gọi, “Không cần mất công thế này đâu…”
Anh cắt nửa quả lê thành từng miếng bỏ vào trong bát thủy tinh, sau đó lấy thìa từ khay đựng muỗng đũa cắm v ào bát, “Đây, của em.”
“…Anh cứ chiều miết như thế em sẽ hư đó.”
Anh cười khẽ, “Anh không chiều em thì chiều ai đây hả, bé ngốc này.”
Mộ Cảnh Thời đưa tay lên xoa đầu cô đầy yêu chiều, “Vả lại, em hư cũng có sao đâu, anh sẽ dần tạo thành thói quen, bé con à,” Bàn tay hơi âm ẩm của anh miết nhẹ bên cằm cô, “Em cứ yên tâm để anh chiều chuộng em, chăm sóc cho em đủ mọi bề, nếu lỡ mà chiều hư thì anh chịu hết, được không?”
Cô ngước đôi mắt ầng ậc nước nhìn anh đăm đăm, đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh giây lát rồi ngoan ngoãn gật đầu, lẩm bẩm đáp vâng.
Còn trong lòng thì đã ngổn ngang trăm mối, những lời anh từng hứa với cô giờ đã lần lượt thực hiện cả rồi.
Cô nhớ, lúc ấy anh đã nói: “Sau này cơm cứ để anh nấu, chén để anh rửa, đồ để anh mua, quần áo để anh giặt, để anh quán xuyến mọi việc nhà còn em chỉ cần dọn qua sống với anh, làm cô công chúa nhỏ của anh, cho anh cơ hội yêu chiều và săn sóc em.”
Từ lúc chung sống với anh đến nay anh vẫn luôn giữ tròn lời hứa, ngay từ đầu, thậm chí từ tám năm trước, anh đã xem cô như nàng công chúa nhỏ của riêng mình, luôn chiều chuộng và yêu thương cô vô vàn.
“Em ra ngoài ăn trước đi, anh dọn chỗ này đã.” Anh hơi đẩy cô ra ngoài.
Trì Thư Ý múc một muỗng trái cây từ trong bát trái cây thập cẩm anh làm lên đưa đến ngay miệng anh, Mộ Cảnh Thời cười cười, ăn hết muỗng cô đưa đến rồi bảo, “Được rồi, ra phòng khách đi em, lát nữa anh sẽ ra ngay.”
Mộ Cảnh Thời bọc nửa quả táo, lê, dứa và phần lớn dưa hấu còn lại bằng màng bọc thực phẩm rồi cho vào tủ lạnh, sau đó đổ vỏ đã gọt vào thùng rác, rửa sạch bát lớn rồi cất đi, sau khi dọn dẹp và chà rửa xong xuôi mới tắt đèn và trở ra phòng khách.
Trì Thư Ý thấy anh đến thì sáng rỡ cả mắt, “Lại đây ăn với em.”
Mộ Cảnh Thời ngồi xuống cạnh cô, tay đặt hờ trên lưng ghế sô pha, dáng ngồi vừa tùy ý vừa biếng lười, cô đưa thìa đến bên miệng anh, anh ăn, sau đó lại nhìn cô múc một thìa đầy ự tự ăn.
Cả hai đều vô cùng mãn nguyện.
Anh cúi người hôn lên bên má cô, cười càng tươi hơn, Trì Thư Ý ngẩn ra rồi lại hơi rướn người hôn anh thêm cái nữa, vừa hôn vừa cắn nhẹ lên làn môi mỏng của người ta: “Thưởng cho anh đấy, ông Mộ tuyệt vời lắm.”
Đôi mắt cô như vòm trời đen thẳm đầy ắp ánh sao sa, lấp la lấp lánh nhìn anh rồi kế đó, kề lại lại bên tai anh mà thì thầm khe khẽ: “Chồng tuyệt lắm.” Sau đó, không biết học ai mà nghịch ngợm hôn nhẹ lên vành tai anh.
Lần này Mộ Cảnh Thời sửng sốt ra trò, lúc nghe lối xưng hô kia ánh mắt như thoáng giần giật lên trong một chốc, song khi cô ngồi lại ngay ngắn thì đã bình tĩnh như thường, ra vẻ điềm nhiên hỏi: “Em vừa gọi anh là gì?”
Cô nhướng mi nhìn anh, mắt lóng lánh ánh nước ngời ngời, nụ cười chân thật chẳng chút vờ vĩnh nào bừng sáng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, lóa mắt như pháo hoa giữa trời đêm vậy, Trì Thư Ý đưa thìa qua như không có chuyện gì xảy ra, “Anh còn muốn ăn không?”
“Ban nãy em gọi anh là gì?” Anh hỏi lại lần nữa.
Trì Thư Ý nhướng mi, rất đỗi bình tĩnh tự ăn trái cây, nhai, nuốt cực kỳ thản nhiên rồi từ tốn nói: “Chồng à.”
Nói xong lại không nhịn được mà bật cười.
“Lần này anh nghe rõ không đấy?” Cô quay đầu hỏi, lần thứ ba gọi anh: “Chồng ơi.”
Cô còn chưa dứt lời, anh đã nhào đến như mãnh hổ, lập tức đè cô xuống ghế sô pha, Trì Thư Ý vì động tác đột ngột của anh mà sẩy tay làm rơi bát thủy tinh, lúc anh lao đến bát đã trượt khỏi tay cô, chút trái cây còn lại trong bát cứ thế rơi cả lên tay anh và thảm sàn phòng khách.
Còn cô thì đã bị anh hôn ngấu hôn nghiến lấy, hôn dữ dội đến độ như đang muốn tước đoạt đi toàn bộ hơi thở của cô, Trì Thư Ý chỉ có thể ra sức níu lấy quần áo anh, run rẩy ngẩng mặt đáp lại anh, tim cứ như đang đánh trống vậy, anh bế bổng cô lên rồi để cô ngồi trên đùi mình. Từng ngón tay Mộ Cảnh Thời lùi sâu vào trong mái tóc cô, khiến cô càng dễ dàn cận kề mình hơn, sau đó nụ hôn dần dời xuống, phủ lên khắp nơi gò má cùng hõm cổ cô, Trì Thư Ý không khỏi ngẩng đầu lên, hô hấp rối loạn và còn bắt đầu thở d ốc từng hồi.
“Thất Thất, anh thích em lắm.”
“Càng ngày càng thích em hơn.”
“Mỗi ngày đều thích em nhiều hơn nữa.”
“Làm sao bây giờ, anh thật sự muốn khảm em vào tận xương tủy, khiến hai chúng ta hòa làm một, mãi mãi không chia xa.”
Anh nói xong câu cuối còn cắn lên môi cô một cái, Trì Thư Ý bị anh ghẹo đến độ rên thành tiếng, bàn tay đang đặt bên vai anh không kiềm được mà bấu mạnh một cái.
Hết 55.
Tâm sự tuổi hồng của Ngải Ngư:
Cá nát: Trời ơi nghe không hiểu thầy dạy tiếng địa phương nói gì hết uhuhu, cá nát sắp thành cá nướng dồi QAQ
Mộ Cảnh Thời: À…(quay đầu) anh nhớ em bảo mình muốn ăn cá đúng không Thất Thất, ở đây có cá nướng này, có muốn đến ăn không?
Cá nát: ORZ, ông này chắc chắn hổng phải con trai guột của tui.