“Anh Cảnh Thời, để em đàn anh nghe bài em vừa học được nhé.”
Cô ngước mặt lên nhìn anh, tuy chỉ nhìn được vài đường nét mơ hồ trên gương mặt anh chàng nhưng cô đã thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên, anh cười.
Rồi bảo, được thôi.
Cô ngồi xuống ghế đàn, ngón tay bắt đầu lướt trên những phím đàn đen trắng rõ ràng.
Tay Trì Thư Ý nhỏ nhắn, bấy giờ còn đang hơi run rẩy, cô dần mở mắt, hóa ra tiếng nhạc văng vẳng trong giấc mơ là tiếng nhạc chuông điện thoại đang réo inh ỏi đặt trên tủ đầu giường.
Cô ngồi dậy, sờ đến chỗ tủ rồi cầm điện thoại lên.
“Alo, anh Cảnh Thời.”
“Thất Thất,” Giọng anh mang theo vài phần áy náy, “Có phải anh đánh thức em rồi không?”
“Vâng…” Cô dụi mắt, “Đến giờ rồi à? Hình như em ngủ quên mất?” Cô vừa trả lời vừa định bước xuống giường.”
“Không đâu, bây giờ mới 5 giờ sáng thôi, em đừng vội.”
Cô hay đang 5 giờ sáng thì ngồi phịch xuống mép giường, đúng là còn hơi buồn ngủ thật, Trì Thư Ý híp mắt, giọng đầy vẻ dỗi hờn hỏi: “Thế giờ này anh gọi cho em là cố ý muốn gọi em dậy đúng không?”
“Anh xin lỗi, ban nãy vừa nhận được cuộc gọi báo có ca cấp cứu, anh không biết tình trạng cụ thể cũng không biết phải phẫu thuật đến bao giờ, nên…Hôm nay…Sợ không thể dẫn em ra ngoài chơi được rồi.” Mộ Cảnh Thời cực kỳ hối lỗi nói.
Cô gác cằm lên tay, chống khủy tay lên đầu tủ, nghe anh nói thế thì chớp chớp mắt một chút rồi trả lời đầy cảm thông: “Không sao mà, anh cứ đi trước, ngày nào em cũng rảnh hết, sau này chờ anh có thời gian rồi lại hẹn nhau đi.”
“Ừ, vậy anh cúp đây.”
“Vâng.”
Có tiếng còi ô ta truyền tới từ phía bên anh, lúc Mộ Cảnh Thời vừa định nói tạm biệt rồi mới cúp máy thì đột nhiên nghe thấy cô thở dài, bàn tay sắp tháo tai nghe bluetooth của anh cũng theo đó khựng lại, anh nói: “Thất Thất? Có chuyện gì à?”
“Đâu có đâu có,” Cô lắc đầu như trống bỏi giữa căn phòng ngủ không người, thì thầm, “Vậy anh lái xe cẩn thận nhé, nhớ chú ý an toàn.”
Anh nhẹ cười, đáp ừ một tiếng rồi vô cùng dịu dàng đáp: “Vẫn còn sớm, em ngủ thêm đi.”
“Vâng ~” Cô dài giọng, “Anh Cảnh Thời sáng an lành.”
Âm cuối cô nói lọt vào tai anh qua chiếc tai nghe, nghe vừa mềm mại vừa cuốn hút, mang lại cảm giác rất tuyệt vời.
“Ừ, sáng an lành.”
Cũng từ ấy, thời gian không còn chênh lệch giữa hai người họ nữa, anh không cần chào buổi trưa với cô khi bản thân sắp ngủ, cô cũng không cần đáp chúc ngủ ngon giữa khi ăn trưa, sẽ không còn cảnh tượng ánh mặt trời phủ kín nơi cô sống, còn bên anh thì trời sao đầy mây.
Chiều đến, Trì Thư Ý và Diệp Bắc Bắc về nhà họ Diệp thì Diệp Nam Sơ đang ngồi trong sân uống trà với Diệp Văn Ung.
Thấy hai cô gái nhỏ về, Diệp Văn Ung ôn tồn bảo: “Bọn trẻ các con tán chuyện với nhau chốc đi, chú vào phòng làm việc thu xếp vài thứ đã.”
Trì Thư Ý mỉm cười gật đầu, “Vâng.”
Diệp Bắc Bắc còn cười khì một tiếng rồi nói nhỏ: “Chà, e là “thu xếp” bằng cách lên lầu quẹo phải đây mà?”
Đường đến phòng làm việc ở lầu hai là đi thẳng, quẹo phải là phòng ngủ của hai vợ chồng Diệp Văn Ung và Đường Trinh Thục.
Diệp Nam Sơ nghe em gái mình nói thế thì không khỏi lắc đầu, “Hiểu là được rồi, cứ phải nói toẹt ra thế làm gì?”
Ba người bọn họ câu được câu chăng cười đùa còn Diệp Văn Ung vừa đặt chân vào phòng khách thì cạn cả lời.
Hầy, đám trẻ này đúng là càng ngày càng không xem ông ra gì, Diệp Văn Ung xoay người gọi Diệp Bắc Bắc: “Anh con phải ra nước ngoài làm việc, nhân lực trong nước đang thiếu đấy, nhớ qua giúp giải quyết.” Dứt lời bèn đi thủng thẳng vào nhà, lên lầu, quẹo phải, đẩy cửa.
Ai quen Bắc Bắc lâu cũng biết cô nàng này chả mảy may quan tâm đến chuyện thương mại tài chính, sai biểu cô nàng đến công ty làm việc quả thật không khác gì việc ép người ta phát rồ phát dại. Kể cả khi đến công ty làm thì có thể tò te với anh bạn trai Trịnh Mân Vũ thật, có thể cùng đi ăn với bạn trai rồi cùng nhau làm việc này nọ thật.
Nhưng! Toàn bộ “ưu điểm” đó đều không lấp được chứng “sợ công ty” của cô mà!
Diệp Bắc Bắc vốn đang cười tươi như hoa, nghe được người cha hiền của mình nói thế thì đổi sắc mặt tức thì, vội vã xuống nước nhận sai: “A…Cha…Cha ơi…Con sai rồi, đừng sai con đến công ty mà…Cha!” Sau rốt, cô nàng chỉ có thể vừa bất lực vừa hấp tấp đến độ dậm chân nhìn theo bóng lưng vững chãi của Diệp Văn Ung dần khuất tầm mắt mình.
Trì Thư Ý cười vang, bảo: “Ái chà, còn ổn không đấy?”
Diệp Nam Sơ cũng cười cười lắc đầu, “Không tìm đường chết sẽ không chết.”
Diệp Bắc Bắc: “…” Cười người hôm trước hôm sau người cười, quả báo của hai cái người này chắc chắn sẽ tới sớm thôi, Hứ!
Thế là, cô nàng Diệp Bắc Bắc ôm một bụng ức chế không có chỗ xả chỉ đành lết vô bếp, bắt đầu oai oái kêu: “Dì Trương ơi, làm một bàn đầy ự trái cây dì nhá? Tiểu Bắc đang buồn ơi là buồn đây nè, Tiểu Bắc muốn ăn!”
Diệp Nam Sơ: “…”
Trì Thư Ý: “…”
‘Chả có chút khí chất quý cô gì hết, cũng may là cậu Mân Vũ không chê nó đấy.”
Trì Thư Ý bất bình phản bác ngay: “Chê cậu ấy gì chứ? Cả tá người mê kiểu con gái giao thiệp rộng tánh tình hào sảng như Diệp Bắc Bắc đó, ở cạnh những người như cậu ấy lâu dài ắt sẽ dần trở nên lạc quan yêu đời hơn nhiều. Em cá chắc lát ăn xong bữa chiều Bắc Bắc lại dung dăng dung dẻ như thường thôi.”
Diệp Nam Sơ nhận ra Thất Thất của hiện tại chân thật hơn lúc trước nhiều, cũng là cười nhưng bây giờ nụ cười của cô vô cùng rõ ràng, dường như không hề muốn che giấu cảm xúc của bản thân nữa, đối đãi giao tiếp với người khác cũng chẳng còn chút xa cách hay khách sáo nào cả.
Có lẽ rằng, anh quen cô đến nay, kể từ giờ mới thật sự nhìn thấy được con người thật của cô.
Anh cười cười, nếu cô càng có thể mở lòng và thản nhiên đối mặt như hiện tại thì anh càng yên tâm rời khỏi cô hơn.
Dù biết cô thay đổi thế này không phải vì mình, nhưng anh vẫn thật lòng vui vẻ cho cô.
Chắc đây là vì yêu một ai đó nhỉ, người ấy viên mãn thì bạn cũng sẽ thấy hạnh phúc lây, bất kể hết thảy nguyên nhân hay lý do.
“Thất Thất, em có thể kể anh nghe chuyện cũ giữa hai người không?”
“Vâng?” Nụ cười trên môi cô sượng lại.
“Chuyện cũ giữa hai người bọn em.”
“Cái đó…Em…” Yêu cầu này khiến cô khó xử quá, cô có cảm giác chuyện cũ giữa cô và anh Cảnh Thời sẽ như muối mặn xát lên vết thương lòng của anh, nhưng nếu giờ mà từ chối thì có vẻ hơi…
“Không sao đâu, anh chỉ muốn nghe thêm chuyện về người gặp Thất Thất trước mình, cũng muốn nghe xem cô bé Thất Thất lúc trước mà thôi.” Anh cười khẽ nói tiếp.
Cô âm thầm thở dài, “….Vậy, được.”
“Lần đầu tiên gặp anh Cảnh Thời là buổi chiều năm em mười hai tuổi, cũng là lần thứ hai em mù trở lại…”
…
“Hai ngày trước khi xảy ra động đất, bọn em có gọi cho nhau, em nói chờ anh ấy về em sẽ đàn cho anh ấy nghe bài mình vừa học xong khi đấy.”
“Là bản “Đám cưới trong mơ”?
“Đúng thế, lúc ấy còn nhỏ, cứ ngốc nghếch nhủ thầm rằng đợi anh ấy về rồi sẽ đàn và thổ lộ nỗi lòng cho anh ấy nghe.”
Tim Diệp Nam Sơ chợt đập mạnh một chốc, sau đó nghe cô tiếp lời: “Nếu anh ấy không thích em thì cũng không sao, em nghĩ cứ đợi mình lớn thêm chút nữa, để anh ấy dần dần, dần dần thích em.”
“Chuyện sau đó thì ai cũng biết cả rồi.” Cô dứt lời, còn thở hắt ra một hơi.
“Vậy lần đầu tiên em gặp anh ta, anh ta không phải đang thổi bài “Childhood Memory” mà là “Lâu đài trên mây” à?”
Trì Thư Ý gật đầu.
“Nhưng anh nhớ lần tiên ta gặp nhau em đã đàn “Childhood Memory”…”
“Trước đó em đã đàn bài “Lâu đài trên mây”…Nhưng lúc đó em nào biết anh không nghe được, mãi đến đêm sinh nhật em mới biết chuyện anh nhầm rằng em đã chơi bài “Childhood Memory” đầu tiên sau khi tỉnh lại,” Cô áy náy trong lòng, “Em xin lỗi anh Nam Sơ, là vì lúc ấy em quá hoảng loạn nên mới quên bẵng chuyện kia, cũng không nhớ nói lại anh hay.”
Khóe miệng Diệp Nam Sơ giần giật, giọng đều đều chả nghe ra chút cảm xúc nào: “Không sao, là tự anh nghĩ sai.”
Lúc Diệp Bắc Bắc cầm khay cà phê ra thì hai người ngồi ở ghế đá đã kết thúc cuộc trò chuyện vừa rồi.
Diệp Nam Sơ nhìn cô nàng nhàn nhã đi đến như thể không có chuyện gì bèn muốn cười, con nhóc thúi này lại đang ủ mưu gì rồi đấy à.
Diệp Bắc Bắc đặt ba ly cà phê trước mặt từng người rồi đặt khay sang một bên, nói với vẻ khí thế mười phần: “Đang nói chuyện gì thế, em cũng muốn nghe!”
“Nói em đấy.” Diệp Nam Sơ bật cười.
Trì Thư Ý cũng phụ họa, “Ừ, đang nói về “tương lai” của cậu”
Diệp Bắc Bắc đột nhiên nở nụ cười ranh mãnh, “Chuyện kia ấy à, dễ òm hà, không phải còn có Mân Vũ đấy ư!”
Diệp Nam Sơ: “…” Xem ra em rể tương lai nên tự biết đường cầu phúc cho bản thân đi là vừa.
“Cậu không sợ làm người ta mệt chết à?” Trì Thư Ý ngạc nhiên hỏi.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
Trịnh Mân Vũ vừa khéo bước vào sân, nghe câu Trì Thư Ý hỏi thì hỏi luôn một câu: “Làm ai mệt chết cơ?”
Diệp Nam Sơ chợt cười đến là tươi tắn, anh đáp thẳng tuột: “Cậu chứ ai.”
“Em á?” Đúng là không ngờ thật.
“Cha tôi đã “chọn” cho cậu một trợ lý đấy.” Anh cười càng tươi hơn.
“Nhưng đã đăng tin tuyển dụng đâu?” Trịnh Mân Vũ bắt đầu nghe ra mùi gì đó là lạ, giọng xuống hẳn cả tông.
“À à, cái vị trước mặt cậu đây cũng là trợ lý tương lai của cậu.” Nụ cười trên môi Diệp Nam Sơ chưa bao giờ tắt, “tốt bụng” giải thích.
Diệp Bắc Bắc, gọi anh chàng đầy vẻ điềm đạm ngọt ngào: “Chào tổng giám đốc ạ.”
Trịnh Mân Vũ: “…” Có thể trả hàng không?
“Thì thế đấy, tuy em dốt đặc cán mai chuyện tài chính nghiệp vụ nhưng Mân Vũ rành nha, nên em chắc chắn đến lúc đó anh ấy nhất định sẽ giải quyết hết đống việc em được giao thôi.” Diệp Bắc Bắc ngả đầu về hướng Trịnh Mân Vũ vừa ngồi xuống cạnh mình, níu tay anh rồi tiếp tục ra vẻ nũng nịu hỏi anh chàng: “Đúng không Mân Vũ?”
“Em đang…Muốn làm anh kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần à cưng?”
Nghe vậy, Trì Thư Ý cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô vờ nghiêm mặt nói: “Tớ xem tình thế này thì…Xin phép cáo lui trước ha, hẹn gặp mọi người trên bàn cơm.”
Diệp Nam Sơ tiếp ngay: “Thôi…Chuyện vợ chồng nhà người, dù là anh trai ruột thì cũng không tiện nhún tay, anh cũng đi trước đây, hai vị đây cứ thong thả thảo luận với nhau.”
Trì Thư Ý và Diệp Nam Sơ vừa lỉnh đi, Diệp Bắc Bắc càng bạo gan hơn, nương thế chui vào lồng ngực Trịnh Mân Vũ rồi ngước mặt lên nhõng nhẽo: “Nếu anh mệt thì cứ để em giúp anh phục hồi tinh lực cho.”
Trịnh Mân Vũ “…” Dù biết cô nàng đang giả vờ nhưng bản thân vẫn bị khiêu khích, anh chàng nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cục cưng trong ngực thì bỗng cảm thấy máu bóc lên tới não, Trịnh Mân Vũ tự dưng thấy, so với chuyện kiệt sức về cả thể xác lẫn tinh thần thì khả năng “chết dưới khóm mẫu đơn” của mình còn cao hơn.
–
Đường Trinh Thục và Diệp Văn Ung vẫn ở rịt trong phòng ngủ nãy giờ…
“Thằng bé cũng đã 30 tuổi rồi kia mà, không yên tâm gì nữa? Dù không theo đuổi được con bé thì cũng chả đến nỗi suy sụp tinh thần, bà đau lòng vậy làm chi?”
Đường Trinh Thục ngân ngấn lệ nhìn phô ảnh chụp chung của ba đứa nhóc bà chăm bẵm, Trì Thư Ý trong ảnh đang cúi đầu mỉm cười, Diệp Nam Sơ thì dịu dàng chăm chú nhìn cô bên cạnh, thấy rõ được cả đôi mắt ngập tràn hình bóng cô qua ảnh chụp, chỉ có mình Diệp Bắc Bắc là cười thoải mái đến độ khoe trọn cả tám cái răng, vừa kéo tay Trì Thư Ý vừa nhìn máy ảnh, tay còn lại giơ thành chữ V.
“Tôi chỉ nghĩ…Con dâu một tay mình nuôi lớn tự dưng lại mất rồi…”
Diệp Văn Ung: “……”
“Trinh Thục,” Ông ngồi cạnh bà, mở miệng khuyên nhủ: “Từ ban đầu tôi đã nói với bà không nên nghĩ thế rồi, bà đều xem như gió thoảng qua tai hết à? Đã quên rằng năm đó tôi với bà đã nghĩ gì, muốn gì khi vừa mang Thất Thất về rồi? Không phải đã quyết tâm xem con bé như con ruột sao? Bà nên tốt với Thất Thất ngang với Tiểu Bắc, đừng hơn, mặc kệ chuyện sau này con bé sẽ ở bên ai, nơi này sẽ luôn là nhà mẹ đẻ của con bé.”
“Còn chuyện tụi nhỏ, cứ để nó tự giải quyết, bà đừng lo lắng không đâu nữa.”
“Thất Thất có quyền tự quyết định cho cuộc đời mình, Nam Sơ cũng nên nếm mùi cay đắng một lần, cứ xuôi chèo mát mái suốt thế nào cũng xảy ra chuyện cho xem.”
Tuy Đường Trinh Thục hiểu ý Diệp Văn Ung, nhưng vẫn không kiềm được giận dỗi “lên án” ông:
“…Rồi ông là cha nó thật đấy sao?”
Hết 14.