Giường ngủ của Hạ Xán không lớn, thêm một Tô Tễ Tinh vào thì đến chỗ duỗi chân cũng chẳng còn.
Lúc đầu tư thế ngủ của Tô Tễ Tinh còn bình thường, đến khi ngủ say rồi, cậu liền buông thả bản thân, không chỉ tay chân khua khoắng đầu rúc linh tinh, mà còn nghiến răng, chẳng khác gì một con heo.
Hạ Xán lại ngủ không sâu giấc, bị cậu ta lăn lộn làm tỉnh giấc mấy lần, cuối cùng không nhịn nổi, lấy chăn cuộn Tô Tễ Tinh lại đẩy vào góc giường, cuối cùng thế giới cũng thanh tĩnh.
Quá nửa đêm, Hạ Xán nằm mơ, ở trong mơ anh dường như quay trở về đời trước.
Khi đó anh đã là một diễn viên thành danh, có vài bộ phim tiêu biểu, có lượng người hâm mộ nhất định, bệnh tình của Hạ Tinh cũng được khống chế, hết thảy mọi thứ đang dần tốt hơn.
Trong một lần đóng phim, có một diễn viên mới đảm nhiệm vai diễn phụ trợ cho vai diễn của Hạ Xán, không biết cậu ta quá khẩn trương hay có chuyện gì mà diễn NG liên tục, bị phó đạo diễn mắng té tát, cuối cùng cảnh đó không quay xong, còn cậu diễn viên mới đó khóc mãi không ngừng.
Vào giờ nghỉ, cậu ta đến tìm Hạ Xán, vẻ mặt đáng thương xin anh chỉ dạy diễn xuất, vốn Hạ Xán không muốn xen vào việc của người khác, nhưng anh như nhìn thấy bóng dáng mình hồi mới đóng phim trên người cậu ta, cũng bị đạo diễn mắng thậm tệ vì diễn xuất kém, nên nảy sinh vài phần thương hại, thuận tiện chỉ điểm vài câu.
Được Hạ Xán hướng dẫn, quả nhiên buổi quay sau cậu ta diễn khá hơn nhiều, từ đó chỉ cần hai người có cảnh quay chung, ở phim trường cậu ta đều thích bám theo sau Hạ Xán, luôn miệng gọi ‘Anh Xán’ một cách thân thiết, muốn được Hạ Xán hướng dẫn diễn xuất.
Hạ Xán không thích giao du, bạn bè trong giới rất ít, Mọi người đều nghĩ do tính cách anh quái gở khó tiếp cận, nên cũng không chủ động làm thân, chỉ có cậu diễn viên mới này không sợ bị Hạ Xán lạnh nhạt, đôi khi Hạ Xán không thèm phản ứng gì với cậu ta, cậu ta cũng không ngại, lần sau lại tiếp tục sáp tới hỏi đông hỏi tây, đưa đồ ăn đưa thức uống cho Hạ Xán nhiệt tình như cũ.
Cho đến khi đóng phim xong, cậu ta và Hạ Xán cũng không mất liên lạc như những bạn diễn khác, cậu ta thường xuyên nhắn tin chào hỏi qua WeChat với Hạ Xán, kể cho anh nghe cậu ta đang làm việc ở đâu, đang có chuyện gì khiến cậu ta không vui, còn gửi cho Hạ Xán đủ loại đồ vật.
Dần dà, Hạ Xán cũng quen có người thường xuyên ồn ào bên tai, lúc nhàn rỗi cũng sẽ đáp lại đôi câu hoặc gặp nhau ăn cơm.
Từ sau khi gia nhập làng giải trí, Hạ Xán luôn giữ cuộc sống của mình trong sạch, chưa từng dính tin đồn với bất kỳ sao nữ nào, một số tài khoản marketing bắt đầu tung tin đồn Hạ Xán là đồng tính.
Tại thời điểm đó, mức độ chấp nhận của công chúng với đồng tính chưa được cao, nếu nam nghệ sĩ nào bị lộ ra là giới tính thứ ba, thì coi như sự nghiệp diễn xuất của người đó sẽ tạm thời phải gác lại.
Hạ Xán biết đồng tính rất phổ biến trong giới này, và cũng hiểu thái độ của cậu diễn viên mới đối với anh có phần vượt quá phạm vi tình bạn giữa những người đàn ông, nhưng anh không vì vậy mà xa lánh cậu ta.
Con người là động vật sống bầy đàn, cho dù bản tính lạnh nhạt nhưng cũng sẽ có lúc khao khát hơi ấm, nên anh ngầm đồng ý cho cậu ta tiếp cận.
Mà trong thời gian đó, anh đang bận chấm dứt hợp đồng với phòng làm việc của cha ruột, muốn thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta, căn bản không rảnh bận tâm hướng truyền thông của mấy tài khoản marketing đó.
Nhưng một ngày nọ, cậu diễn viên mới đột nhiên đăng Weibo tố cáo Hạ Xán thường xuyên quấy rối mình, thậm chí còn đăng cả lịch sử trò chuyện của hai người, đương nhiên nó đã bị chỉnh sửa để cắt câu lấy nghĩa, người không biết sự thật nhìn thấy sẽ tin là thật.
Hạ Xán lập tức bay thẳng lên hot search của Weibo, đồng thời nhận được tin nhắn thoại của cậu ta trên WeChat, trong tin nhắn thoại cậu ta khóc lóc than thở nói xin lỗi Hạ Xán, rằng cậu ta cũng là bị công ty bắt ép, nếu không đăng như thế cậu ta sẽ bị công ty đóng băng vĩnh viễn.
Hạ Xán nghe xong, vẻ mặt tỉnh bơ kéo cậu ta vào danh sách đen.
Anh đương nhiên biết cậu ta bị ép buộc, bởi người đứng sau chính là cha ruột anh, ông ta làm vậy là muốn nói cho anh biết, ông ta có thể nâng anh lên cao, cũng có thể giẫm anh dưới đất bất cứ lúc nào, cả đời này anh đừng hòng thoát khỏi sự khống chế của ông ta!
Sau đó, vì để giải quyết việc này, dưới sự sắp xếp của công ty Hạ Xán đã xào* CP với Sở Điềm, điều này không chỉ xua tan những tin đồn về xu hướng tính dụng, mà còn tăng thêm mức độ phổ biến cho anh.
*Xào CP (ngôn ngữ thông dụng trên mạng): có nghĩa là hai người vốn dĩ không phải là một đôi, nhưng vì nổi tiếng và được người hâm mộ thổi phồng lên, cố ý làm một số hành động mập mờ khiến người ta lầm tưởng là yêu nhau.
Còn về phần cậu diễn viên mới kia, bản thân cậu ta chỉ là một diễn viên cấp thấp, khi không còn giá trị lợi dụng liền rời khỏi làng giải trí, nghe nói sau này cậu ta được một ông chủ giàu có bao nuôi, trở thành chim hoàng yến*.
*Chim hoàng yến: Chỉ những người đẹp được bao nuôi.
Vì trải nghiệm này mà Hạ Xán càng sống thu mình hơn, tính cách cũng càng thêm quái gở, càng thêm căm ghét làng giải trí, anh không còn tin tưởng vào ai nữa, cũng cự tuyệt mọi sự tiếp cận.
Làm gì có ai sẽ đối tốt với mình vô điều kiện chứ? Người ta tốt với mình, chỉ vì muốn lợi dụng mà thôi.
Chờ đến khi bản thân không còn giá trị lợi dụng nữa, nói không chừng sẽ cắn ngược lại bạn, bất kể bề ngoài người đó có ngây thơ, vô hại như thế nào.
Ác mộng kết thúc, Hạ Xán trong bóng tối chậm rãi mở mắt, cho dù đã sống lại, nhưng mỗi khi nhớ tới những việc ghê tởm mình từng trải qua, những người ghê tởm mình từng gặp phải, anh vẫn sẽ cảm thấy buồn nôn.
Quay đầu nhìn Tô Tễ Tinh đang nằm trên gối ngủ ngon lành, trông như một chú thỏ ngốc không có tâm cơ, sợ là dù có xách cậu đem đi bán ngay lúc này, cậu cũng sẽ không tỉnh dậy.
Hạ Xán thu hồi ánh mắt, dưới bóng tối không cần che đậy trong mắt thù hận cùng tàn nhẫn, ánh mắt dần lạnh xuống.
Đời này anh chỉ muốn yên ổn sống cho chính mình, tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm đời trước.
***
Hôm sau tỉnh dậy, Tô Tễ Tinh cảm nhận rõ ràng thái độ của Hạ Xán với cậu không đúng.
Dường như lại quay trở về thời điểm cậu mới xuyên tới đây, lúc đó Hạ Xán luôn hờ hững với cậu.
Kỳ quái, tối qua trước khi ngủ vẫn không có việc gì, cậu còn kể ra kế hoạch phát triển sự nghiệp ở Hollywood của mình cho Hạ Xán nghe, anh ấy còn tỏ vẻ rất hứng thú.
Chẳng lẽ chê tư thế ngủ của cậu tối qua quá kém?
Ăn xong bữa sáng, hai người đeo cặp sách ra cửa, Hạ Xán dắt xe đạp từ hàng hiên ra ngoài, thấy Tô Tễ Tinh vẫn đứng đợi anh, chỉ về phía trạm xe buýt công cộng cách đó không xa nói, “Xe tuyến số 22, tới thẳng trường học.”
Tô Tễ Tinh nhìn yên sau xe đạp, chớp chớp mắt, “... Cậu không đưa tôi đi học à?”
Hạ Xán nói thẳng thừng: “Tôi không biết lái xe chở người.”
Tô Tễ Tinh: “Tôi biết, để tôi chở cậu!”
Hạ Xán hờ hững: “Ai chở ai đều không an toàn, tự cậu ngồi xe buýt đi.” Nói xong liền ngồi lên xe đạp đi mất.
Tô Tễ Tinh ngơ ngác đứng tại chỗ, cậu sờ sờ mũi nhìn bóng dáng Hạ Xán càng lúc càng xa, trực giác mách bảo cậu rằng Hạ Xán có gì đó không ổn.
Hết cách, Hạ Xán không chịu chở cậu, cậu đành ngồi xe buýt.
Xe buýt tuy có những bốn bánh, nhưng gặp giờ cao điểm buổi sáng, còn không nhanh bằng xe hai bánh, hơn nữa trên xe còn chen chúc, Tô Tễ Tinh vất vả lắm mới nhịn được đến trạm dừng, lúc xuống xe đầu óc cũng choáng váng, có cảm giác như vừa bị mười người đàn ông chà đạp xong.
Vừa lúc đến giờ đi học, cổng trường tấp nập người qua lại, Tô Tễ Tinh từ lúc xuyên tới chưa từng đi học sớm thế này bao giờ, cậu vừa đi theo dòng người vào trường vừa ngáp, mới ngáp được nửa đã bị người vỗ mạnh từ sau lưng, quay đầu nhìn thì ra là Trương mập.
“Đại ca! Là anh thật sao!” Trương Bác Thiên kinh ngạc rống to.
Tô Tễ Tinh lười biếng ngáp nốt rồi nói, “Anh chú biết hôm nay trông anh càng đẹp trai hơn hôm qua, nhưng không đẹp trai đến mức làm chú em không nhận ra đấy chứ?”
“Không phải, tại nhìn thấy anh bước xuống từ xe buýt, nên không dám chắc!” Trương Bác Thiên cười hì hì, “Với lại đây là lần đầu tiên em thấy anh xuất hiện lúc bảy giờ sáng, anh lại đang trải nghiệm khó khăn nhân sinh hả”
Tô Tễ Tinh xua tay, “Đúng vậy đúng vậy, thấy thế gian quá khổ, đang tính xoay chuyển càn khôn.”
Trương Bác Thiên cười ha hả, bỗng như nhớ tới cái gì, quàng vai Tô Tễ Tinh bắt đầu lải nhải: “Phải rồi đại ca, anh nghe gì chưa? Trường mình sắp kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, mấy lãnh đạo trường muốn quay một video tuyên truyền, anh đoán ai sẽ làm đạo diễn?”
Tô Tễ Tinh nhướng mày, “Quay tuyên truyền trường học thôi, còn mời cả đạo diễn?”
“Không phải anh không biết hiệu trưởng trường mình thích làm ra vẻ, hơn nữa còn là kỷ niệm một trăm năm, dàn trận đương nhiên phải lớn!” Trương Bác Thiên nói liên hồi, “Theo tin nội bộ, hiệu trưởng đã mời cựu học sinh trường mình, Trương Thăng Trương đạo diễn giờ đã là đạo diễn nổi tiếng quốc tế đến quay tuyên truyền, nghe nói còn muốn tuyển nam nữ chính từ trường mình nữa!”
Tô Tễ Tinh: “... Trương Thăng này rất lợi hại à?”
“Đại ca, nhà anh mở công ty giải trí mà lại không biết ông ta?” Trương Bác Thiên trợn mắt, “Năm ngoái ông ta vừa đoạt giải Oscar đạo diễn suất xắc nhất, danh tiếng hàng đầu, nếu như trường chúng ta có thể mời ông ấy đến thì sẽ rất nổi tiếng! Giá như em được xuất hiện trong video tuyên truyền, thì bảo em đóng vai quần chúng em cũng chấp nhận!”
Kỷ niệm ngày thành lập trường, đạo diễn, phim tuyên truyền, tuyển chọn...
Tô Tễ Tinh lập tức thức tỉnh bản năng người đại diện nghệ sĩ chuyên nghiệp của mình, nếu Hạ Xán được Trương đạo diễn chọn làm nam chính cho phim tuyên truyền lần này, nói không chừng chưa cần đợi đến lúc anh ta vinh danh ảnh đế, đã sớm nổi tiếng cả nước rồi!
Giờ chính là thời đại tôn sùng ngoại hình, Tô Tễ Tinh tin dựa vào khuôn mặt Hạ Xán, thêm chút marketing với chủ đề ‘Học sinh ưu tú quốc dân’, tuyệt đối có thể khiến dân mạng dậy sóng.
Đúng rồi, nói không chừng còn được đạo diễn đánh giá cao, mời tham gia các bộ phim bom tấn lớn!
Đây chính là cơ hội tốt để Hạ Xán nổi tiếng, mà người đại diện tương lai của Hạ Xán như cậu, nhất định phải giành lấy cơ hội này cho anh!
Sau khi tiết đọc sớm kết thúc, quả nhiên chủ nhiệm lớp nhắc tới chuyện này, nói trường học định quay phim tuyên truyền, học sinh nào có hứng thú tham gia có thể đến văn phòng ông báo danh.
Chờ chủ nhiệm lớp rời đi, Tô Tễ Tinh lén chọc chọc Hạ Xán dưới gầm bàn, lặng lẽ hỏi: “Cậu có muốn báo danh không?”
Hạ Xán xoa xoa cổ, tiếp tục đọc sách, “Không hứng thú.”
Con trai không nghe lời, cha già thật mệt mỏi.
Tô Tễ Tinh hỏi: “Tại sao? Cơ hội tốt như vậy! Bỏ lỡ rất đáng tiếc?”
Hạ Xán: “Nếu thấy tiếc cậu có thể tự mình báo danh.”
“Cậu nghĩ tôi không muốn?” Tô Tễ Tinh trợn mắt, cố ý kích anh, “Đáng tiếc nam chính chỉ có một, không phải là tôi đang muốn tốt cho cậu à? Nếu tôi mà báo danh, cậu cho rằng cậu còn cơ hội được chọn sao? Tôi chính là người đẹp trai nhất Tam trung đấy!”
Hạ Xán búng tay tỏ vẻ tán đồng: “Tôi đây không tranh với người đẹp trai nhất, cậu đi báo danh đi.”
Tô Tễ Tinh: “...” Tên nhãi này dầu muối đều không ăn! Quá đáng ghét!
Tô Tễ Tinh quyết định sử dụng tuyệt chiêu bách phát bách trúng của mình, cậu chồm lên bàn Hạ Xán một cách vô lại, che sách lại không cho anh đọc, “Mặc kệ, hôm nay cậu muốn đi cũng phải đi, không muốn đi càng phải đi!”
Động tĩnh bên phía Tô Tễ Tinh quá lớn, khiến cả lớp đều quay đầu nhìn về phía họ, mấy nữ sinh còn nhỏ giọng tám chuyện.
“Mau mau nhìn kìa, giáo bá lại quấy rầy giáo thảo, đây đã là lần thứ mấy trong tuần rồi?”
“Mình thấy quan hệ hai người này không đơn giản, cậu có thấy giáo thảo bình thường lạnh nhạt lại kiên nhẫn với ai như thế bao giờ chưa?”
“Đúng vậy, hơn nữa nhìn giáo bá xem như đang làm nũng ấy! Trời ơi, sao mình lại thấy giáo bá làm nũng có chút đáng yêu vậy trời?”
“Các ngươi cút hết đi? Giờ mới phát hiện quan hệ hai người không bình thường sao? Trên web trường sớm đã có bài đăng chủ đề CP tên ‘Sáng như sao trời’!”
“Hả? Mình muốn xem, muốn ủng hộ!”
Hạ Xán quả thật không có biện pháp với thói vô lại của Tô Tễ Tinh, bởi muốn đối phó với mấy tên vô lại chỉ có một cách là càng vô lại hơn, nhưng một người trên tâm lý đã trưởng thành như anh có thể đi so đo với một nhóc con vắt mũi chưa sạch sao?
Nếu không phải sợ khiến mọi người chú ý thêm, Hạ Xán đã sớm túm cổ áo Tô Tễ Tinh quăng ra khỏi lớp học rồi.
Hạ Xán rũ mi suy tư, chợt nghĩ ra một cách hay bèn nói, “Tôi có thể đi báo danh, nhưng tôi có điều kiện.”
Quả nhiên Tô Tễ Tinh mắc câu, cậu ngồi thẳng người dậy, hào khí mười phần đập bàn, “Điều kiện gì cậu cứ việc nói đi!”
“Muốn tôi báo danh cũng được,” Hạ Xán dựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay chậm rì rì nói, “Trừ phi nữ chính là cậu.”
“...” Tô Tễ Tinh nghe xong thiếu chút nữa nghẹn thở, “Đm cậu nghiêm túc đấy hả???!!!”
Danh Sách Chương: