Chơi thêm một lát, Tô Tễ Tinh dần dần quen với trò chơi, cậu cũng đoán được đại khái kịch bản của trò chơi.
Mỗi khi trong phòng xuất hiện ngăn tủ, vậy tức là nữ quỷ sắp xuất hiện.
Có tủ = có quỷ.
Nhưng dù cậu thăm dò được kịch bản trò này thì mỗi lần nữ quỷ xuất hiện, vẫn không tránh được bị dọa chết khiếp, nhiều lần cậu còn nhảy cả người vào lòng Hạ Xán.
Cũng may hữu kinh vô hiểm, cuối cùng cậu vẫn qua cửa đầu tiên, tuy trong quá trình có gào thét hơi nhiều, Hạ Xán nghi là nếu để Tô Tễ Tinh chơi tiếp trò này, khéo mai anh phải vào bệnh viện khám lại thính lực.
“Tôi chơi xong rồi, đến cậu!” Tô Tễ Tinh ném tay cầm chơi game như ném khoai lang nóng cho Hạ Xán, uống thêm ngụm bia lấy lại bình tĩnh.
Khác với Tô Tễ Tinh bị Gia Huệ dọa cho gào thét, toàn bộ quá trình chơi của Hạ Xán đều vô cùng trấn định.
Tô Tễ Tinh không thấy mình lá gan quá nhỏ, nên bắt đầu sinh ra hoài nghi với Hạ Xán, cậu nhìn Hạ Xán một chốc hỏi: “Này, nói thật đi, cậu chơi trò này rồi phải không?”
Nhìn thế nào cũng không giống mới chơi lần đầu, kinh khủng như vậy mà không dọa được anh sao?
Hạ Xán chuyên chú nhìn màn hình tìm kiếm manh mối, bình tĩnh đáp, “Không có.”
“Vậy sao cậu không sợ chút nào?” Tô Tễ Tinh không tin.
Hạ Xán liếc cậu một cái, “Trên đời vốn không có quỷ, nên không có gì phải sợ.”
Thực ra vừa rồi lực chú ý của anh đều bị Tô Tễ Tinh sợ hãi nhào vào lòng anh hấp dẫn, không để ý trò chơi lắm.
Nhưng Tô Tễ Tinh không biết điều đó, cậu cảm thấy anh nói vậy là đang cố tình giả ngầu với mình.
Trên đời không có quỷ, cái này ai chả biết?
Nhưng nói thì nói thế, chứ lúc cậu nhìn thấy nữ quỷ vẫn rất sợ, ai bắt hành động con người do đầu óc điều khiển chứ.
Tô Tễ Tinh khinh thường khẽ hừ, “Ý là muốn nói cậu lợi hại hơn tôi chứ gì, để tôi nhìn xem cậu nhịn được đến khi nào.”
Tô Tễ Tinh không dám xem Hạ Xán chơi game, ngồi bên cạnh cúi đầu nghịch di động, nhưng uống nhiều rượu, khiến bụng cậu chứa đầy nước, xong rồi, cậu muốn đi vệ sinh!
Tô Tễ Tinh ngẩng đầu nhìn về phía nhà vệ sinh, bên trong phòng vệ sinh không bật đèn, đèn phòng khách thì bị Hạ Xán tắt, nên đường từ phòng khách đến nhà vệ sinh một mảnh đen như mực, khiến đầu óc cậu liên tưởng đến mấy hình ảnh mình vừa thấy trong game.
Nghe nói mấy nơi như nhà vệ sinh, âm khí rất nặng, là nơi đám quỷ thích nhất...
Tô Tễ Tinh nuốt nước bọt, đều tại đầu óc giàu trí tưởng tượng của cậu, khiến cậu không dám đi vệ sinh một mình.
Tô Tễ Tinh chớp chớp mắt, duỗi tay chọc chọc cánh tay Hạ Xán, “Hạ Xán, cậu tạm dừng trò chơi một lát đi.”
Hạ Xán nghiêng đầu liếc cậu: “Làm sao?”
Tô Tễ Tinh cười lấy lòng, “Cậu có muốn đi vệ sinh không?”
Hạ Xán nhướn mày, lập tức hiểu ra con thỏ ngốc này bị dọa sợ đến mức không dám đi vệ sinh một mình, muốn anh đi cùng cậu.
“Không buồn.” Hạ Xán cố tình giả vờ hồ đồ.
“Không buồn? Cậu uống nhiều như vậy mà không buồn đi vệ sinh à?” Tô Tễ Tinh còn không sợ chết mà thêm một câu, “Không phải thận cậu có vấn đề đấy chứ?”
Hạ Xán thầm nghiến răng, nhịn xuống xúc động muốn đè Tô Tễ Tinh ra sô pha chứng minh thận mình có vấn đề hay không, giả cười nói: “Mới kiểm tra sức khỏe, mọi công năng đều tốt, không phiền cậu lo lắng.”
Sau đó quay đầu tiếp tục chơi game, tựa hồ không muốn cùng Tô Tễ Tinh nói chuyện.
Tô Tễ Tinh bĩu môi, lại nhìn về hướng nhà vệ sinh lần nữa, rõ ràng là rất gần nhưng lại như xa lắm.
Bỗng không cẩn thận lia mắt đến màn hình ti vi, trong trò chơi đang xuất hiện một nữ quỷ tám chân, dọa cậu sợ tới mức hét toáng lên, trong khi người chơi Hạ Xán vẫn chẳng có biểu tình gì, vừa so sánh, Tô Tễ Tinh đã cảm thấy khí phách đàn ông của mình tụt dốc không phanh.
Tô Tễ Tinh chửi thầm, mịa, tên này còn là người không? Thế còn không bị dọa?
Vì mới bị nữ quỷ nhện dọa sợ, Tô Tễ Tinh lại nhịn tiểu thêm một lúc, đến khi không nhịn nổi nữa, cậu không còn cách nào đành ra vẻ đáng thương gọi một tiếng “Hạ Xán”.
Lần này Hạ Xán còn chẳng thèm quay đầu sang, “Nói.”
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Thì đi đi.” Hạ Xán biết còn cố hỏi, “Ai cản cậu đâu?”
Tô Tễ Tinh tức đến nghiến răng, nhưng có việc cầu người không thể phát tác, còn phải cười làm lành nói: “Chúng ta cùng đi đi?”
Hạ Xán vẫn làm bộ không hiểu: “Chỉ có mỗi cái bồn cầu, một người đi một ngươi nhìn à? Từ khi nào cậu có loại đam mê này thế?”
“Được rồi tôi thừa nhận!” Tô Tễ Tinh vỗ lên mặt bàn đầy chai bia rỗng, tự hạ mình nói, “Tôi không dám đi một mình, nên cậu đi với tôi đi!”
Lúc này Hạ Xán mới chậm rãi quay đầu lại, còn chưa nói gì, Tô Tễ Tinh đã trừng mắt chỉ tay vào anh, “Không được cười cùng đừng có vòng vo, nói một câu, đi hay không!”
Nhìn cậu thẹn quá thành giận, Hạ Xán thấy nếu anh còn trêu nữa, có khả năng Tô Tễ Tinh sẽ tuyệt giao với anh không chừng, vì thế cố đè khóe môi đang nhếch lên xuống, nhàn nhạt nói: “Đi.”
“Thế nhanh lên, tôi sắp nghẹn chết rồi!” Tô Tễ Tinh chống tay lên sô pha đứng dậy, gấp gáp chạy về phía nhà vệ sinh, vừa chạy vừa không yên lòng quay đầu thúc giục, “Cậu mau qua đây!”
Hạ Xán đứng dậy, không nhanh không chậm cùng đi qua đến cửa nhà vệ sinh, Tô Tễ Tinh ở bên trong đang vừa cởi đai lưng vừa đóng cửa lại, nhưng đóng cửa xong cậu lại hối hận, nếu đóng cửa thì không phải trong nhà vệ sinh chỉ còn lại mình cậu sao?
Tô Tễ Tinh nhìn xuống bồn cầu tự thoại, quyết đoán quay lại mở cửa, Hạ Xán đứng ngoài thấy cậu thì kinh ngạc, “Xong? Nhanh thế à?”
“Không phải.” Tô Tễ Tinh đỏ mặt, ấp úng, “Cậu, à thì, cậu đứng ngoài đừng có vào, tôi xong ngay đây.”
Thì ra là không dám đóng cửa nhà vệ sinh.
Hạ Xán buồn cười, lá gan nhỏ như vậy mà còn dám đánh cược chơi game kinh dị với anh, lần này chỉ cần ôm cây đợi thỏ, chẳng cần tốn sức anh cũng thắng rồi.
Hạ Xán cảm thấy sắp đạt được mục đích đêm nay của mình, nên tâm tình rất vui vẻ, Tô Tễ Tinh nói gì thì chính là cái đó, rất phối hợp đứng ở cửa nói: “Được, tôi không vào.”
Tô Tễ Tinh đứng bên bồn cầu một lúc lâu, nhưng trong nhà vệ sinh vẫn an tĩnh như cũ, Hạ Xán thấy mãi không có động tĩnh, nhịn không được hỏi: “Cậu xong chưa?”
Tô Tễ Tinh: “... Không, chỉ là, cậu có thể bịt tai lại không?”
Hạ Xán: “Làm gì?”
Tô Tễ Tinh khóc không ra nước mắt, “Cậu đứng ở đó tôi tiểu không ra..” (Còn tui cười ra nước mắt )
Hạ Xán phì cười, “Vậy ở mấy chỗ công cộng cậu đi vệ sinh kiểu gì?”
“Cái đó không giống!”
“Không giống chỗ nào? Không phải đều là đàn ông sao?”
Tô Tễ Tinh không nói ra được thành lời, thì chính là cậu cảm thấy bị Hạ Xán đứng bên ngoài nghe tiếng cậu đi tiểu, làm cậu áp lực rất lớn.
“Dù sao cậu cũng bịt tai lại,” Nhịn thêm nữa cậu vỡ bàng quang mất, Tô Tễ Tinh mềm giọng, “Xin cậu đó.”
Hạ Xán thầm buồn cười, giơ tay lên che tai, nói: “Bịt rồi, mau lên!”
Tô Tễ Tinh quay đầu xác nhận Hạ Xán đã bịt tai thật, tinh thần mới thả lỏng không còn gì băn khoăn mà thoải mái giải quyết vấn đề sinh lý.
Sau khi rửa tay đi ra ngoài, Hạ Xán vẫn bịt tai đứng đó, Tô Tễ Tinh thẹn thùng nhìn anh, kéo tay anh xuống, “Được rồi, không cần che nữa.”
“Vậy đến lượt tôi.” Hạ Xán xoay người đi vào nhà vệ sinh, không quên quay đầu lại hỏi, “Cậu có đợi tôi không?”
Tô Tễ Tinh nhìn phòng khách tối tăm, giờ cậu chỉ cần ở một mình là lại miên man suy nghĩ, cho nên phất tay nói có lệ: “Chờ cậu chờ cậu, mau mau lên đi.”
“Vậy tôi có cần đóng cửa hay không?” Hạ Xán cười hỏi lại.
“Không cần,” Tô Tễ Tinh nhướng mày khinh thường, “Tôi cũng chẳng thèm nhìn trộm cậu.”
Hạ Xán cười một cách khó hiểu, “Được.”
Tô Tễ Tinh khoanh tay đứng dựa vào tường bên ngoài nhà vệ sinh, Hạ Xán không bắt cậu bịt tai, cậu cũng lười bịt, cho nên khi nghe đến tiếng nước truyền ra, trong đầu cậu lại hiện lên mấy hình ảnh không phù hợp cho trẻ con.
Thời gian thật dài nha.
Tiếng cũng thật vang.
Chứng tỏ chức năng thận rất bình thường.
Chức năng thận tốt chứng tỏ thể lực trên giường cũng rất tốt, không biết sau này sẽ tiện nghi ai đây. (Cười ẻ)
Khi Hạ Xán ra ngoài nhìn thấy Tô Tễ Tinh thì cậu đang đứng đó ngẩn người, không biết đang nghĩ gì mà xuất thần đến mức anh ra ngoài cũng không phát hiện ra.
“Ngẩn người gì thế?” Hạ Xán vừa mới rửa tay, búng bọt nước còn lại trên tay vào mặt Tô Tễ Tinh cho cậu hoàn hồn.
Tô Tễ Tinh hoàn hồn, lau mặt, lại nhận ra mặt mình nóng bừng, cậu chột dạ liếc trộm Hạ Xán, cũng may ánh đèn mờ tối, nếu không Hạ Xán nhất định sẽ phát hiện ra cậu đỏ mặt.
“Không có gì, đi thôi.”
Ngồi trở lại sô pha phòng khách, Hạ Xán rất nhanh đã chơi qua cửa hai, lại đến lượt Tô Tễ Tinh chơi cửa ba.
Tô Tễ Tinh nhìn thời gian sắp mười một giờ rồi, nếu lại chơi tiếp chỉ sợ đêm nay cậu sẽ không dám ngủ nữa.
“Tới lượt cậu.” Hạ Xán chơi xong cửa hai, đưa tay cầm chơi game cho Tô Tễ Tinh.
“Thôi bỏ đi, muộn quá rồi, tôi không chơi nữa.” Tô Tễ Tinh ra vẻ ‘cậu có thể làm gì tôi’ nằm vật ra trên sô pha.
Hạ Xán: “Không chơi? Vậy là cậu nhận thua?”
Tô Tễ Tinh trợn mắt bắt đầu vòng vo: “Đâu có, tôi chỉ nói đã muộn rồi, hôm nay tạm không chơi nữa, lần sau chơi tiếp, chứ có nhận thua đâu. Hơn nữa, ngay từ đầu cậu cũng đâu có nói nhất định phải chơi hết trong hôm nay đâu?”
À, lại bắt đầu chơi xấu.
Hạ Xán cong môi, vỗ tay đứng lên, “Rồi, nếu muộn rồi thì tôi đi trước đây.”
Vừa nghe thấy Hạ Xán phải đi, Tô Tễ Tinh liền đứng ngồi không yên, cậu bật dậy khỏi sô pha vội hỏi: “Cậu đi đâu?”
Hạ Xán đã đi đến cửa thay xong giày, lấy áo khoác khỏi giá treo đang định mặc vào, “Thì về nhà tôi chứ đi đâu.”
Tô Tễ Tinh thầm nghĩ nếu Hạ Xán đi rồi, thì đêm nay trong nhà không phải chỉ còn mình cậu thôi sao?
Trong nháy mắt hình ảnh Gia Huệ thất khiếu đổ máu, nữ quái nhện giương nanh múa vuốt tràn ngập đầu óc, không được! Hạ Xán không thể đi!
“Cậu không được đi!” Tô Tê Tinh vội chạy tới giữ người, cậu giật lấy áo khoác của Hạ Xán, ôm chặt trong tay.
Hạ Xán khoanh tay như cười như không nhìn cậu: “Tô Tễ Tinh, cậu có nói lý không thế? Chơi game giở thói xấu thì thôi đi, giờ còn không cho tôi về? Cậu định làm gì? Cướp à?”
Giờ so với nói thật, Tô Tễ Tinh càng không muốn ở một mình hơn, cái nào thiệt hại ít hơn thì chọn cái đó, dù sao cậu cũng không có bí mật gì sợ Hạ Xán biết, nhận thua thì nhận thua thôi.
“Được rồi, tôi nhận thua! Chỉ là nói thật thôi mà, cậu cứ hỏi đi.” Tô Tễ Tinh thống khoái thừa nhận, ôm chặt áo khoác của Hạ Xán trong lòng, “Nhưng đêm nay cậu không thể về nhà!”
“Có thể.” Đạt được mục đích, Hạ Xán dĩ nhiên không thể cứ thế đi về được, anh thay dép lê quay vào phòng khách.
Tô Tễ Tinh ‘cạch cạch cạch’ mở hết đèn trong phòng khách lên, lập tức không gian sáng như ban ngày, lúc này cậu mới yên tâm hơn chút.
Cậu uốn gối ngồi xuống thảm trải sàn đối diện Hạ Xán, chống tay lên bàn đỡ cằm, dưới ánh đèn đôi mắt cậu lấp lánh rực rỡ, tựa như không chứa chút tạp chất nào, cậu thản nhiên nói: “Cậu muốn hỏi gì, hỏi đi.”
Môi Hạ Xán mấp máy, hầu kết lên lại xuống, không biết vì sao lời đến bên miệng rồi, lại không nói ra được.
Bây giờ Hạ Xán mới càng khắc sâu ý nghĩa câu thơ cổ ‘Gần quê thêm rụt rè’.
Không biết thỏ ngốc có nói thật với anh không.
Nếu nói thật, mà đáp án lại không như anh mong muốn thì anh nên làm sao bây giờ?
Tô Tễ Tinh thấy anh không nói gì thì cười nhạo, dùng tay gõ gõ mặt bàn, “Rốt cuộc chuyện gì mà khó mở miệng như vậy? Không phải cậu định vay tiền tôi đấy chứ?”
Hạ Xán căng thẳng đến mức tim đập nhanh hơn, còn Tô Tễ Tinh vẫn còn có tâm tình nói giỡn, anh thầm cười khổ, cười chính mình đã chìm đắm quá sâu.
Hạ Xán nhìn cậu chằm chằm hơn nửa ngày, lại không nói lời nào, Tô Tễ Tinh chờ đến phát chán lại mở một chai bia, uống được hai ngụm thì nghe Hạ Xán đột ngột hỏi: “Cậu có thích đàn ông không?”
Tô Tễ Tinh liền bị sặc, ho khù khụ, “Cái, cái gì?”
“Cậu có thích đàn ông không?” Hạ Xán hỏi lại.
Tô Tê Tinh nhìn anh không thể tin nổi: “... Cậu cũng quá trực tiếp rồi.”
Hạ Xán thầm cười lạnh, lấy hiểu biết của anh về cậu thì nếu không hỏi trực tiếp, chỉ sợ sẽ bị cậu hàm hồ cho qua chuyện, cơ hội chỉ đến một lần, đương nhiên phải trúng đích.
“Rốt cuộc có thích hay không?”
Hạ Xán bình tĩnh hỏi lại một lần, anh chưa từng cảm thấy căng thẳng như lúc này bao giờ, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn chằm chằm Tô Tễ Tinh, không bỏ qua bất cứ biến hóa nào trên mặt cậu.
Tô Tễ Tinh nhướn mày, bĩu môi, “Cậu hỏi vậy, chẳng phải là nghi ngờ tôi thích đàn ông sao?”
Hạ Xán cau mày, vẻ mặt nghiêm. Túc: “Là tôi hỏi cậu, cậu chỉ cần trả lời phải hay không phải, đừng nói lảng sang chuyện khác.”
Tô Tễ Tinh ngửa đầu uống cạn chai bia, đặt mạnh chai không xuống bàn, dứt khoát trả lời: “Phải! Tôi thích đàn ông! Tôi là gay, giờ cậu biết rồi đấy, hài lòng chưa?”
Hạ Xán trong lòng mừng như điên nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút gì, anh vẫn còn một chuyện muốn hỏi Tô Tễ Tinh, “Sao lại giấu tôi?”
Tô Tễ Tinh vẻ mặt ‘biết ngay cậu sẽ hỏi như vậy’ lườm Hạ Xán một cái, “Trai thẳng như cậu đương nhiên không hiểu được suy nghĩ của gay bọn tôi rồi, công khai là một chuyện rất lớn đối với bọn tôi đó, huống hồ tôi cũng không có tính toán yêu đương, nói cậu biết làm gì.”
Hạ Xán - bị nghĩ là trai thằng đang định nói: “... Thật ra tôi cũng...”
Nhưng anh còn chưa nói hết câu, đã bị Tô Tễ Tinh cắt ngang, “Thật ra cái này cũng không phải bí mật gì không thể nói, cậu là bạn tốt nhất của tôi, vốn dĩ cũng không định giấu cậu mãi chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp thôi, nhưng việc này chỉ có thể một mình cậu biết thôi nhé, cậu phải giữ bí mật giùm tôi, tạm thời tôi còn chưa có ý định công khai đâu.”
Tô Tễ Tinh nói rất tùy ý, hoàn toàn không có vẻ gì là có ý gì với Hạ Xán, trái tim mừng rỡ của anh dần nguội lạnh, anh ôm một tia hy vọng cuối cùng, hỏi: “Cậu phát hiện mình thích đồng tính từ khi nào?”
Tô Tễ Tinh nghĩ nghĩ, “Không nhớ rõ, có thể là từ hồi cấp hai, lúc đó tôi phát hiện ra mình không có hứng thú với con gái, ngược lại thích những nam sinh đẹp trai, mấy kiểu cao ráo, lịch sự nhã nhặn, dáng người đẹp đẹp ấy.”
Tô Tê Tinh vô thức nói luôn tiêu chuẩn tìm bạn trai của mình ra.
Cấp hai... Khi đó bọn họ còn chưa quen nhau.
Hạ Xán cảm thấy chua xót trong lòng, cho nên Tô Tê Tinh là trời sinh gay, không giống anh, từ lúc gặp được cậu, mới dần dần cong.
Tô Tê Tinh thấy vẻ mặt Hạ Xán có chút không vui, cho rằng lời mình nói làm Hạ Xán hiểu lầm, kiểu trai thẳng như Hạ Xán chỉ sợ trong lúc nhất thời còn không tiếp thu được người mình coi là anh em tốt lại là gay.
Nên cậu vội giải thích: “Nhưng cậu không cần lo, tuy tôi thích đàn ông, nhưng sẽ không thích cậu đâu, chúng ta mãi mãi là anh em tốt, đúng không?”
Sắc mặt Hạ Xán càng âm trầm như hầm băng, hai tay để bên sườn nắm chặt thành đấm, nghiến răng nhìn chằm chằm Tô Tễ Tinh.
Vất vả lắm mới moi được từ miệng thỏ ngốc chuyện cậu thích đàn ông, ai mà ngờ còn được tặng kèm thêm một câu ‘Tôi sẽ không thích cậu’, uổng phí mấy ngày tính kế của anh, kết quả thành giỏ tre múc nước, mừng hụt một hồi!
Tô Tễ Tinh thấy sắc mặt Hạ Xán ngày càng tệ, cậu chống tay trên bàn dướn người về phía anh lo lắng quan sát, “Cậu sao vậy? Sao sắc mặt kém như vậy?”
“Không có gì.” Hạ Xán nén cảm giác đau đớn trong lòng, hít sâu một hơi bình phục lại tâm tình, tự nói với mình rằng Tô Tễ Tinh không thích anh không phải là lỗi của cậu ấy, anh cũng chưa từng nói rõ lòng mình cho cậu biết.
Cho nên việc này không vội được, phải từ từ.
Không có việc gì là tốt rồi. Tô Tễ Tinh chuyển mắt, mở nốt hai chai bia còn lại trên bàn, một chai đưa Hạ Xán, một chai tự minh cầm lại cụng chai với Hạ Xán một cái, cười lấy lòng nói: “Thế là tôi đã nói bí mật lớn nhất của mình cho cậu biết rồi đấy, thật ra tôi cũng có một chuyện muốn hỏi cậu đã lâu, hay là hôm nay cậu cũng cho tôi một đáp án đi, cho lòng tôi yên ổn chút.”
Tim Hạ Xán lỡ một nhịp, chẳng lẽ việc này còn có thể xoay chuyển?
Hạ Xán uống một ngụm bia, thấm ướt cổ họng khô khốc của mình, “Nói gì? Cậu hỏi.”
Tô Tễ Tinh: “Cậu có biết hợp đồng của cậu với Thước Tinh chỉ còn mấy tháng nữa là hết hạn không?”
Vừa nghe Tô Tễ Tinh nhắc đến công việc, trái tim đang đập loạn của anh liền bình tĩnh lại, lạnh mặt nói: “Không biết, bận suốt lấy đâu ra thời gian để ý cái này.”
Tô Tễ Tinh nhướn mày, “Được rồi, vậy giờ cậu biết rồi đấy, cậu nghĩ thế nào? Hiện giờ rất nhiều nghệ sĩ có tên tuổi sau khi hết hạn hợp đồng với công ty quản lý, đều lựa chọn tự thành lập một phòng làm việc cá nhân để quản lý công việc của mình, cậu có ý định này không?”
Hạ Xán cau mày, “Cậu không muốn làm quản lý của tôi nữa?”
“Đương nhiên không phải!” Tô Tễ Tinh vội phủ nhận, “Tôi còn ước có thể làm quản lý của cậu cả đời đây! Nhưng cũng phải tôn trọng suy nghĩ của cậu chứ đúng không? Tôi đang nghĩ, nếu cậu đồng ý, sau khi hợp đồng của cậu với Thước Tinh kết thúc, có thể tiếp tục lấy danh nghĩa nghệ sĩ của phòng làm việc đến ký hợp đồng với Thước Tinh, tôi thấy như vậy là tốt nhất...”
Hạ Xán nằm lười trên sô pha, cắt ngang cậu: “Không cần nói mấy cái này với tôi, cậu thấy cái nào tốt nhất với tôi thì cứ làm, đến lúc đó đưa hợp đồng cho tôi, tôi sẽ ký.”
Tô Tễ Tinh kinh ngạc: “Tín nhiệm tôi đến vậy sao? Không sợ tôi đem cậu bán à?”
Hạ Xán híp mắt cười nhạo cậu: “Lấy chỉ số thông minh của cậu, sợ là không đủ.”
Tô Tễ Tinh: “...” Thôi, hôm nay anh đây tâm tình tốt, không chấp nhặt với cậu.
Không ngờ việc khiến cậu rối rắm mãi không dám mở lời bấy lâu nay, hôm nay nhận được câu trả lời dễ dàng như vậy.
Tô Tễ Tinh cảm giác được Hạ Xán rất tín nhiệm mình, điều này khiến cậu vô cùng cảm động, cuộc đời có được một tri kỷ, còn cầu gì hơn!
“Vậy hợp đồng lần này cậu định ký mấy năm.” Tô Tễ Tinh cười tủm tỉm nhìn anh như đang nhìn Thần Tài.
Hạ Xán nhướn mày, “Vừa rồi không phải cậu nói muốn làm quản lý của tôi cả đời sao? Vậy cứ ký trước 20 năm đi.
“Cậu nói bao nhiêu?!” Tô Tễ Tinh bất ngờ bị một chiếc bánh từ trên trời rơi trúng, nghe con số mà chết lặng cả người.
Cậu không nghe lầm đấy chứ? Hạ Xán nói 20 năm?
Cậu ta bán nghệ hay là bán thân đây?!
Danh Sách Chương: