Đến lúc đi ngủ, Tô Tễ Tinh không dám ngủ một mình, nên dĩ nhiên Hạ Xán ngủ cùng cậu ở phòng ngủ chính.
Đến sáng hôm sau, Tô Tễ Tinh dậy sớm hơn Hạ Xán, cậu mở mắt duỗi người quay đầu nhìn người ngủ bên cạnh, có cảm giác như còn đang nằm mơ.
Tối hôm qua Hạ Xán nói muốn ký tiếp hợp đồng quản lý với cậu thêm hai mươi năm nữa.
Hai mươi năm là khái niệm gì, Hạ Xán sắp 25 tuổi, hai mươi năm sau sẽ thành 45 tuổi.
Chính là từ thanh niên đến trung niên, Hạ Xán muốn đem những năm tháng đẹp nhất của một diễn viên giao cho cậu quản lý, cũng có nghĩa là trong hai mươi năm sau này, cuộc sống của hai người họ dù ở đỉnh cao hay dưới vực sâu, đều đã buộc chặt với nhau.
Tín nhiệm của anh với Tô Tễ Tinh quá nặng, khiến thâm tâm cậu vừa cảm động vừa áp lực.
Hạ Xán tin tưởng cậu đến vậy, cậu cũng không biết có thể lấy gì báo đáp phần tín nhiệm này.
Dĩ nhiên quản lý tốt công việc giúp Hạ Xán là đương nhiên, nhưng Tô Tễ Tinh cảm thấy làm vậy còn chưa đủ.
Nhưng rốt cuộc không đủ ở nơi nào thì cậu lại không nói rõ đươc.
Giống như, những điều cậu làm cho Hạ Xán, với những điều Hạ Xán làm cho cậu, không cân bằng.
Tô Tễ Tinh lặng nhìn khuôn mặt nghiêng đang ngủ say của Hạ Xán, gương mặt này thật sự rất đẹp, đường nét gương mặt thon gầy góc cạnh, vừa lạnh lùng vừa cấm dục, xương mày của Hạ Xán rất cao, tuy nhắm mắt nhưng hốc mắt đã rất sâu, càng đừng nói đến khi mở mắt ra quyến rũ đến mức nào, cho nên mới có nhiều người hâm mộ thích anh đến thế.
Cậu đã nhìn gương mặt này từ cấp ba đến giờ, mà vẫn chưa thấy chán, so với hồi mới quen Hạ Xán giờ nam tính hơn nhiều, tâm tư cũng thâm trầm hơn, có nhiều lúc cậu cũng không đoán được anh đang nghĩ gì.
Nhưng dù thế nào vẫn có một điều cậu có thể chắc chắn, cậu và Hạ Xán vĩnh viễn là bạn tốt nhất của nhau.
Haizz, Tô Tễ Tinh thầm cảm thán, cậu ta đối xử với bạn bè đã tốt như vậy, sau này đối xử với vợ khẳng định không thể chê vào đâu được.
Đến cậu cũng bắt đầu có chút ghen tỵ với Sở Điềm rồi.
Chờ đã Tô Tễ Tinh, mày đang nghĩ đi đâu thế? Mày ghen với vợ bạn làm gì?
Tô Tễ Tinh vỗ tay lên trán mình một cái, coi như tự trừng phạt ý nghĩ hoang đường của mình, kết quả động tĩnh quá lớn làm Hạ Xán thức giấc.
Vừa mở mắt đã thấy thỏ ngốc tự đập tay vào trán mình, vốn đã không thông minh, đập thêm vài cái chẳng phải càng ngốc hơn sao?
Hạ Xán theo bản năng túm lấy tay Tô Tễ Tinh kéo vào trong chăn, khép hờ hai mắt nhìn cậu, giọng nói vừa mới ngủ dậy vẫn còn khàn khàn, “Làm gì thế?”
Nghe tiếng nói trầm thấp quyến rũ lại thân thiết thế này, khiến lỗ tai Tô Tễ Tinh ngứa ngáy hết cả.
“Không làm gì cả.” Cậu làm bộ như không có việc gì rút tay về, “Tám giờ rồi, cậu dậy không?”
Hạ Xán bất mãn bị Tô Tễ Tinh rút tay về, liền xoay người dựa sát vào cậu, một tay đặt ngang hông Tô Tễ Tinh không cho cậu rời đi, ngáp một cái, giả vờ như vẫn còn buồn ngủ, “Ngủ thêm chút nữa đi.”
Thân thể Tô Tễ Tinh tức khắc cứng đờ: “...”
Cái tư thế gì đây? Anh em tốt nhà người ta ngủ với nhau cũng ôm ôm ấp áp thế này à?
Chờ chút, cái gì cồm cộm dưới eo cậu thế?!
Mới sáng sớm đã sung sức như vậy?
Tô Tễ Tinh hơi nghiêng đầu quan sát vẻ mặt Hạ Xán, tên này mắt nhắm, lông mi không run, dường như lại ngủ rồi.
Vì thế cậu cẩn thận di chuyển cơ thể của mình, muốn tránh xa món đồ nguy hiểm nào đó.
Ai ngờ cậu mới dịch ra được một tấc, Hạ Xán lại kẹp chặt cậu.
Và lần này không chỉ là dán...
Anh còn đỉnh về trước một cái.
Tô Tễ Tinh:…!!!
Giở trò lưu manh trắng trợn thế này có phải không?!
Mịa! Cậu lớn bằng từng này, còn chưa từng bị người quấy rối thế này bao giờ đâu!
“Này! Cậu làm cái gì đấy!” Tô Tễ Tinh cố gắng bỏ qua cảm giác cơ thể đang dần nóng lên, nghiến răng gầm nhẹ.
Hạ Xán chậm rãi mở mắt ra, nhìn cậu khó hiểu, “Sao vậy?”
Lại còn hỏi sao vậy!
Tô Tễ Tinh nghiêng đầu sang một bên: “Cái thứ kia của cậu cọ vào tôi!”
“Thứ gì?” Hạ Xán vẫn giả ngu.
Tô Tễ Tinh xoay eo, quay đầu căm giận trừng anh, “Cậu nói xem là thứ gì?”
Hạ Xán lúc này mới ra vẻ bừng tỉnh, trở mình nằm yên, “À, xin lỗi, phản ứng tự nhiên.”
Tô Tễ Tinh hừ lạnh, “Còn phản ứng tự nhiên, sợ là tưởng tôi thành tình nhân trong mộng nào rồi chứ gì.”
“Nếu cậu nhất định phải nghĩ như vậy, thì tôi cũng không còn cách nào.” Hạ Xán duỗi chân, lười biếng nói.
Nghe xem nghe xem, đúng giọng điệu tra nam.
“Tôi dậy trước, cậu ngủ tiếp đi.” Bị như vậy một lần, Tô Tễ Tinh cũng chẳng còn buồn ngủ nữa, cậu xốc chăn xuống giường, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Lúc đánh răng, lại như ma xui quỷ khiến nhớ lại cảm giác bị thứ đồ kia chọc trúng...
Anh em tốt của cậu vốn liếng rất hùng hậu nha.
Phản ứng lại không nhịn được tự phỉ nhổ chính mình, Tô Tễ Tinh mày không phải là người, sao mày có thể sinh ra ảo tưởng với anh em tốt của mình được!
Tô Tễ Tinh tát mạnh mình hai cái, mau thôi suy nghĩ miên man ngay! Người ta là trai thẳng! Không phải người cùng đường với mày đâu!
Vội vội vàng vàng rửa mặt xong xuôi, Tô Tễ Tinh đặt hàng cơm sáng, chờ đồ ăn được chuyển tới nơi, vừa đúng lúc Hạ Xán rời giường.
Tô Tễ Tinh pha cà phê trong bếp, thấy Hạ Xán dậy liền thúc giục, “Mau rửa mặt đi, tôi gọi tào phớ, không nhanh ăn là nguội đấy.”
Hạ Xán ngửi mùi cà phê, hơi nhíu mày, “Cà phê cùng tào phớ? Kiểu ăn mới gì đây?”
Tô Tễ Tinh đáp trả hùng hồn đầy lý lẽ: “Cái này gọi là Trung Tây kết hợp hiểu không hả? Tào phớ thỏa mãn dạ dày, cà phê đánh thức đại não. Giờ tôi một ngày không uống cà phê, toàn thân sẽ thấy khó chịu, một ngày làm việc đều phải dựa vào nó kéo dài hơi tàn, cậu không uống thì thôi, tôi tự uống.”
Hạ Xán nhướn mày không nói, vào phòng tắm rửa mặt xong đi ra ngoài, Tô Tễ Tinh đã pha xong cà phê đang ngồi ở bàn ăn dùng bữa.
Tô Tễ Tinh uống một ngụm cà phê, rồi cắn một miếng bánh quẩy, chỉ chỉ bát tào phớ, nhồm nhoàm nói: “Bát của cậu tôi đã cố ý bảo ông chủ không cho hành và rau thơm, xem tôi hiểu cậu chưa.”
“Cảm tạ.” Hạ Xán ngồi xuống, múc một thìa tào phớ ăn, miếng tào phớ mềm như lụa tan chảy trong miệng, hương đậu nành nồng đậm, bên trong còn cho rong biển, trứng, tôm, cải bẹ, thêm một thìa dầu mè lập tức đánh thức vị giác, khiến ngón tay chỉ muốn động đậy.
Một lát sau, nửa bát tào phớ đã vào bụng, Hạ Xán phát hiện Tô Tễ Tinh lén nhìn trộm mình, đoán cậu có chuyện muốn nói, nên buông thìa, ung dung nhìn cậu nói: “Cậu muốn nói gì cứ nói thẳng.”
Tô Tễ Tinh chớp chớp mắt, “Thì chuyện, tôi chỉ muốn xác định lại với cậu một chút, cậu thật sự định ký tiếp hợp đồng với Thước Tinh thêm 20 năm hả?”
Hạ Xán: “Hôm qua tôi nói còn chưa đủ rõ ràng à?”
Tô Tễ Tinh lắc đầu cười nói: “Cũng không hẳn, chỉ là hôm qua cậu uống bia, lời nói lúc say, tôi lo mấy lời lúc đó là lời cậu nói lúc say, cho nên muốn xác nhận lại với cậu lúc cậu tỉnh táo.”
“Mấy chai bia thôi, tôi còn chưa say đến mức mình nói gì đều quên, yên tâm, tôi sẽ không phủ nhận đâu.” Hạ Xán gắp một cái bánh bao nhỏ cắn một miếng, ở phương diện ăn uống Tô Tễ Tinh đúng là chuyên gia, chọn món nào cũng hợp khẩu vị của anh, so với mấy bữa sáng ở khách sạn ngon hơn nhiều.
Tô Tễ Tinh giơ hai ngón tay lên, cẩn thận xác nhận lại: “Vậy... Thật sự 20 năm?”
Hạ Xán liếc cậu một cái, cười nói: “Nếu cậu cảm thấy khó xử, vậy quên đi.”
“Không khó xử không khó xử!” Tô Tễ Tinh xua tay lia lịa, cười híp cả mắt, “Yên tâm, lát nữa tôi sẽ đến công ty tìm cổ đông bàn việc thành lập phòng làm việc riêng cho cậu! Chắc chắn sẽ dành cho cậu những điều kiện hài lòng nhất!”
“Đừng có mừng vội, tôi còn có một điều kiện.” Hạ Xán lấy giấ lau miệng.
Nụ cười trên môi Tô Tễ Tinh cứng đờ, thì ra còn có điều kiện, cậu biết ngay mà, việc này khẳng định không đơn giản như thế được.
Tô Tễ Tinh vỗ vỗ ngực, sảng khoái nói, “Điều kiện gì, chỉ cần là việc tôi có thể làm được, cậu cứ việc nói.”
Hạ Xán thong thả lau miệng xong, mới quay đầu nói: “Tết tôi định đi Tahiti nghỉ dưỡng, cậu đi cùng tôi.”
Tô Tễ Tinh sửng sốt, còn tưởng anh sẽ nói ra yêu cầu gì lớn lắm cơ, chỉ đơn giản như vậy?
Nhưng Tahiti còn được mệnh danh là ‘Hòn đảo tình yêu’, nơi đây luôn là địa điểm nghỉ dưỡng lý tưởng của các cặp đôi, hai người đàn ông như bọn họ cùng đi, có kỳ lắm không?
Nhưng mà ngẫm lại thì, Hạ Xán tạm thời còn chưa có bạn gái, có thể đi cùng anh cũng chỉ có mình cậu.
“Đồng ý không?”
“Đồng ý!” Tô Tễ Tinh hớn hở vỗ tay, “Cậu bận rộn cả năm cũng nên nghỉ ngơi thoải mái một chút, đừng nói Tahiti, cậu dù muốn lên mặt trăng tôi cũng đi cùng cậu!”
Danh Sách Chương: