• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hình ảnh viện trưởng xuất hiện hoàn toàn, bàn tay to đang nắm lấy tay Lâm Khách đang ấn lên đèn lồng bằng đá, không biết có phải do khí chất hay không, ánh sáng của đèn lồng đá cũng phải nhấp nháy ba lần.>

Lúc này Chu Triệu mới nhìn thấy rõ đôi mắt kia.

Đôi mắt như cực quang rực rỡ, giống như đóa hoa lưu ly, con ngươi màu hổ phách linh động, kết hợp với gương mặt lạnh lùng tinh xảo, càng làm nổi bật lên người đàn ông không dính khói bụi trần gian.

Nhưng bên trong đôi mắt màu hổ phách đó vẫn chưa phản chiếu ngược hình ảnh Chu Triệu và nhóm tiểu quỷ.

Chu Triệu: "...!"

Hắn lập tức phản ứng lại, thừa dịp nhóm tiểu quỷ không hiểu cách vận hành đạo cụ cấp S, đẩy năm tiểu quỷ ra, dùng hết sức bình sinh lao về phía trước...

Khi tay hắn vừa chạm vào đèn lồng đá, các ngón tay hận không thể cắm sâu vào da thịt Chu Triệu của đám tiểu quỷ cũng bị đánh bay, khi tiếp xúc gần với viện trưởng cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.

Mặt quỷ của chúng sắp nứt ra rồi, nhìn vẻ mặt có thể thấy trong lòng chúng đang hoảng sợ.

Ngoại trừ bé trai không có đầu, vẻ mặt của đám quỷ đều là "Tại sao tôi nhất quyết phải đi bắt tên con người này?"

Đúng lúc này, Chu Triệu và đám tiểu quỷ xuất hiện trước mặt Lâm Khách và viện trưởng.

Đôi mắt màu hổ phách của người đàn ông đứng bên cạnh Lâm Khách khẽ động.

Hắn từ từ cúi đầu, ánh mắt dừng lên sáu con người đang vật lộn với nhau.

Ánh mắt khó hiểu: "?"

...Chu Triệu mở to miệng thở dốc, trên vai bỗng nhiên nhẹ đi.

Người em sinh đôi và Tiểu Khả lúc nãy đang liều mạng đè chặt vai hắn đã yên lặng đứng dậy, còn giơ tay vỗ "Bạch bạch" trên lưng hắn giống như đang phủi bụi.

Người anh cặp song sinh cùng với đứa bé không đầu đang ôm tay hắn, bây giờ cũng đã thả ra, hơi dịch người về phía sau.

Cô bé Tiểu Lan và Lâm Lâm vốn dĩ đang dùng sức giữ chân hắn cũng ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Chỉ còn lại bé trai cầm ruột, không, đúng hơn là Tiểu Ngư.

Dưới sự chú ý của mọi người, Tiểu Ngư từ từ tháo ruột trên cổ Chu Triệu xuống, thuận lực kéo Chu Triệu dậy.

...Giống như một bức tranh đẹp đẽ của một đứa trẻ đang giúp đỡ anh trai nào đó.

Khác với kênh chat đang vui vẻ, bầu không khí trong cô nhi viện bỗng ngưng đọng, chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Ở bên kia, tòa nhà đang sụp đổ bỗng nhiên dừng lại, bụi bặm bay lơ lửng trong không trung, từ từ rơi xuống đất rất giống những bông tuyết trong quả cầu tuyết đồ chơi. Điều này làm cho Lâm Khách có cảm giác mình đang ở bên trong quả cầu thủy tinh.

Tâm trạng hoảng sợ lúc nãy giống như một cơn ác mộng xa xôi, mặc dù hiện tại bọn họ đang đứng trong đống đổ nát nhưng vẫn yên tĩnh và an toàn.

Thấy như vậy, sau khi cười hành động của đám tiểu quỷ xong, kênh chat bắt đầu spam, ngàn lời muốn nói chỉ thốt ra một câu.

Kênh chat không nhận ra, Lâm Khách đang cắn chặt răng, cố gắng để vẻ mặt mình bình thường.

Ngón út tay trái cậu đau đến như muốn đứt ra.

Trong khoảng khắc sinh tử, cậu không cảm thấy đau đớn, chỉ dùng ý chí để chống đỡ, bây giờ đã bình tĩnh trở lại, một cổ áp lức như núi đè nặng lên người cậu, làm cho cậu không thể nhúc nhích được.

Đây là do Boss của phó bản không muốn bị khống chế, bắt đầu phản hệ, nếu không có chiếc nhẫn hấp thu bớt sức mạnh chỉ sợ đầu cậu đã nổ tung rồi.

Nhìn "Thái độ" của bọn nhỏ, nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng Lâm Khách nhếch lên cười lạnh "Biết ngay hệ thống luôn hố người mà."

Cái gì mà "Tín vật của Chủ nhân là đạo cụ mạnh nhất thế giới Chủ thần, quỷ quái bình thường gặp sẽ quỳ xuống, cho dù là Boss của phó bản nhìn thấy cậu cũng phải run sợ", chỉ sợ đầy đủ phải là "Quỷ quái bình thường (cố gắng giữ lấy chủ nhân) quỳ bái cậu, cho dù là Boss của các phó bản, nhìn thấy (cố gắng giữ lấy chủ nhân) cậu cũng phải run sợ."

Nhưng mà cũng tốt, nếu cho cậu cơ hội, cũng là lúc cậu dùng cáo mượn áo hùm.

Thời gian trên đồng hồ là 14h13, là thời gian tư vấn tâm lý trong thế giới thất.

Nhìn thấy Chu Triệu vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, Lâm Khách dùng hết sức ổn định viện trưởng, ánh mắt nhìn ra phía sau Chu Triệu, chuẩn xác nhìn năm tiểu quỷ, từng câu từng chữ rít qua kẽ răng.

"Bây giờ...là thời gian tư vấn tâm lý, tại sao các em vẫn ở đây."

Cậu nói còn chưa xong, Chu Triệu cảm thấy một cơn gió thoáng qua người mình, trong nháy mắt cửa nhà ăn đóng rầm một cái, chỉ còn lại mình hắn.

Chu Triệu: "..."

Tốc độ lật mặt gì thế này? Ai lúc nãy còn đuổi đánh bọn họ hả?

Hắn ngạc nhiên chớp mắt một cái, lo lắng nhìn về phía Lâm Khách, giọng điệu của cậu không đúng.

Ánh mắt khó hiểu và hoảng sợ đảo quanh giữa viện trưởng và hai bàn tay đang nắm nhau của hai người, ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn trên ngón tay út của Lâm Khách.

"Đừng ngẩn người nữa." Lâm Khách đè giọng, cậu không có thời gian giải thích cũng không có thời gian hỏi Chu Triệu xem đã xảy ra chuyện gì, từ dáng vẻ chật vật của hắn có thể thấy bọn họ đã trải qua một trận chiến gian khổ, "Các cô ấy ở đâu rồi?"

Chu Triệu nói: "Trên tầng, vẫn an toàn."

Lâm Khách thở phào nhẹ nhõm, dùng tốc độ nhanh nhất nói manh mối cho Chu Triệu: "Với những manh mối đó, tôi biết cách để chơi trò chơi cùng bọn nhỏ rồi, anh lập tức đến phòng tư vấn tâm lý, chỉ cần đánh thức ký ức về một sự kiện nào đó của bọn trẻ, có lẽ tôi có thể tìm được trò chơi ghép hình ở thế giới này. Nhưng mà, điều này chỉ là suy đoán, chưa chắc đã đúng, mọi người nhớ chú ý an toàn."

Chu Triệu cố gắng nhớ kỹ, không nhìn viện trưởng nữa: "Nếu không cậu về trước đã, tôi thấy bên cậu quá nguy hiểm."

Lâm Khách ngạc nhiên: "Tôi có thể quay về sao?"

Chu Triệu hiểu ra, tâm trạng phức tạp giống như Diệp Thời, cuối cùng đã hiểu Lâm Khách là người mới: "Đúng thế, đèn lồng đá là đạo cụ của tôi, nếu không có đèn lồng, tin tức nhận được e rằng chỉ là xác của cậu. Chúng tôi đã phân tích rồi, phòng bếp chính là chìa khóa."

Thì ra là thế.

Lâm Khách cũng cảm thấy đèn lồng đá đột nhiên xuất hiện không hợp lý, thì ra chuyển thông tin qua các thế giới phải dùng cách này.

Như vậy ba ngày, chín bữa cơm, có thể qua lại giữa thế giới thực và thế giới tưởng tượng bốn lần, cuối cùng dừng ở thế giới tưởng tượng.

Nhưng tại sao là chín? Vì nó vừa khớp trong ba ngày?

"Nhưng tôi đang nấu cơm thì bị chuyển đi." Lâm Khách cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng ngón út lúc nãy rất đau bây giờ đã lan ra toàn thân, bây giờ đầu cậu đau như búa bổ, tinh thần gần như tan rã.

Bàn tay tiếp xúc với tay viện trưởng đổ đầy mồ hôi.

"Đây chính là trọng điểm," Chu Triệu chần chờ một lúc, xác định viện trưởng chỉ yên lặng đứng một bên, không làm ra hành động khác, lúc này mới nói, "Phó bản này rất khó, xây dựng các điều khiện rất lòng vòng, ví dụ như điều kiện để mở dịch chuyển, chúng ta chỉ quan sát mỗi việc nấu cơm còn chưa đủ."

Lâm Khách nghĩ tới nghĩ lui lúc đó mình chỉ nấu cơm thôi: "Cho nên?"

Cậu vừa mới nói, nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, lập tức trong lòng có gì đó không ổn.

Ánh mắt Chu Triệu liếc nhìn qua viện trưởng.

Lâm Khách xác định ý tưởng trong lòng: "...Cần có người ăn xong phải không?"

Chu Triệu ngạc nhiên: "Làm sao cậu biết?"

Chu Triệu mệt nhọc nói: "Đúng như thế. Chúng tôi không chắc chắn nấu cơm có thể mở cổng dịch chuyển hay không, bởi vì đã bỏ qua bữa cơm thứ hai không thể thử được nữa, vì thế buổi tối cậu thử nấu, nếu cậu ăn xong không được e rằng phải nhờ...viện trưởng thử xem."

Chu Triệu đang muốn nói thêm vài câu, đột nhiên truyền đến tiếng hét thất thanh của phụ nữ.

Là Diệp Thờ!

Đám trẻ lại nổi điên? Sao có thể?

Vẻ mặt hắn thay đổi, đối mặt với Lâm Khách.

Giọng nói của Lâm Khách khàn khàn: "Đi mau."

Chu Triệu đè sự lo lắng trong ánh mắt, xoay người chạy đi.

...

Bóng dáng hắn vừa biến mất, Lâm Khách lập tức quỳ xuống tại chỗ, thở dốc, mồ hôi lạnh chảy như mưa theo đường xuống cằm của cậu.

Hai tay cậu cũng vô lực rơi xuống, giống như trải qua cực hình, cơ thể suy yếu dựa vào lồng đèn đá.

Phải có người ăn xong cơm mới có thể mở dịch chuyển sao? Đây là điều kiện gì thế.

Đầu óc cậu choáng váng nghĩ.

Không...Đối với NPC thì hợp lý. Nghĩ kỹ mới thấy điều kiện này mới để sự chủ động nằm trong tay bọn trẻ.

Nếu khách đến thăm theo hướng bao lực, hoặc tùy tiện làm rối tung mọi thứ, bọn trẻ sẽ không chịu ăn cơm, ghét bỏ không thèm ăn, hoặc là chỉ ăn một ít không chịu ăn cho xong, phó bản này phải gắn nhãn "GG" mới đúng. Đúng là rất khó khăn mà.

Lúc nãy tiếng hét thất thanh của Diệp Thời quanh quẩn bên tai cậu, cậu tưởng rằng mình đã tìm ra toàn bộ manh mối, nhưng xem ra vẫn chưa đủ.

Ví dụ như làm cách nào để đánh thức ký ức bọn trẻ? Phòng tư vấn tâm lý đang che giấu cái gì?

Những vấn đề này, nếu Lâm Khách vẫn ở thế giới tưởng tượng thì không thể tìm ra cách trả lời, cậu không thể giao mọi thứ cho đồng đội gánh được, cậu nhất thiết phải chống đỡ đến được bữa tối để tìm cách quay về.

Vậy bây giờ cậu phải đối mặt đầu tiên đó là...

Lâm Khách trợn mắt, từ từ ngẩng đầu.

Đôi mắt người đàn ông quay lại như trước, giống như vực sâu đen thẳm, hắn vẫn đứng thẳng cúi đầu nhìn Lâm Khách.

Từ sau khi kéo Lâm Khách vào phòng tối, cảm xúc của hắn đã ổn định hơn rất nhiều, gần như đã phối hợp với cốt truyện, hoàn thành chức trách của viện trưởng. Nhưng dù vậy, lúc nãy hắn ép Lâm Khách đến không thở được.

Lúc này, nhìn thấy Lâm Khách đã tỉnh lại, hắn từ từ nói: "Bây giờ cô nhi viện đã quay về nguyên trạng..."

Qảu nhiên thả tay ra là quay lại cốt truyện, Lâm Khách nhíu mày, lên tinh thần để nghe cẩn thận.

Thấy cậu nghiêm túc, viện trưởng lộ ra nụ cười tán dương.

Ánh mắt nhìn Lâm Khách khác với lúc trước, càng thật hơn, giống như vừa mong chờ vừa trách móc: "Chúng ta bắt đầu trò chơi thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK