Lâm Khách quay về thế giới thật, miệng vẫn đang lải nhải gì đó, gương mặt nhỏ tinh xảo tái mét, phải nhờ Diệp Thời kéo một cái cậu mới tỉnh lại.
Lâm Khách vừa mở mắt thấy ghế của Tiểu Ngữ đã trống không.
Diệp Thời chỉ ra cửa.
Lâm Khách quay đầu lại nhìn, vừa kịp nhìn thấy một đứa trẻ tay cầm súng bắn bong bóng vừa chạy vừa lau nước mắt.
Quay đầu về vị trí cũ, Đại Khải vẫn kiên nhẫn ngồi đợi được tư vấn tâm lý, đang ôm đầu nhìn anh, ánh mắt khó hiểu: "Anh ơi, em muốn đi vệ sinh..."
Vẻ mặt của nó không giống như muốn đi vệ sinh mà giống như muốn chạy trốn.
Vẻ mặt Lâm Khách kiểu đừng chọc giận anh, vẫy tay để cho Đại Khải đi, bước chân dài đuổi theo Tiểu Ngư.
Diệp Thời kéo cậu lại: "Đợi đã, đã xảy ra chuyện gì thế? Sao cậu đã ra ngoài rồi nhưng vẫn chưa qua màn?"
Thấy cô hỏi như thế, Lâm Khách ngạc nhiên.
Đúng thế, hệ thống vẫn chưa thông báo đã hoàn thành bốn phần sáu.
Tại sao lại chưa qua cửa? Thế tại sao cậu có thể ra ngoài?
Trong lòng Lâm Khách đang lo lắng về Tiểu Ngư, suy nghĩ hiện tại đang rất rối, phiền não nói: "Chờ một chút nữa đi, tôi sẽ quay về liền."
Diệp Thời dở khóc dở cười: "Sao cậu lại có dáng vẻ lo lắng cho Tiểu Ngư thế? Nó sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, có chuyện gì với cậu thế?"
Lâm Khách đứng yên tại chỗ hít sâu vài cái, cố gắng bỏ tình cảm ra ngoài.
Đúng thế, Tiểu Ngư chỉ là Boss của phó bản, sẽ không vì vấn đề tình cảm mà tổn thương bản thân, chi dù có vấn đề về tâm lý tự làm hại mình, chỉ cần không phát điên đi giết người, sẽ không ảnh hưởng đến người chơi.
Vậy tại sao cậu lại sốt ruột?
Cũng không hiểu tại sao lại thấy vội vàng.
Lâm Khách không thể tự trả lời được, nhưng cậu thấy khó chịu, nói: "Sẽ quay lại nhanh thôi."
"Này!" Diệp Thời không ngăn được cậu, vẻ mặt ngạc nhiên, Tô Tuyết đứng bên cạnh kéo áo cô: "Chị Diệp, để cậu ấy đi đi, sắp phải chuyển sang giai đoạn tiếp theo rồi, nếu Tiểu Ngư không có mặt ở đây, chúng ta không có cách nào qua cửa được đâu."
Diệp Thời gật đầu: "Đành phải vậy thôi, cũng không nhìn ra cậu ấy nóng nảy như thế. Nhưng vấn đề là không biết có qua được của hay không nữa."
...
Ở thế giới khác, Chu Triệu cũng cảm thấy khó hiểu như thế.
Đây có tính là qua cửa hay không? Hắn lật qua lật lại mảnh ghép hình, vẻ mặt khó xử.
Chỉ thấy có khá nhiều mảnh ghép hình, tất cả đều là một con cá bạc xinh đẹp đang xoay tròn trên không trung.
Giữa một đống cá, chỉ có một bức ảnh về cậu bé đáng thương, đang khóc nức nở.
Cậu bé khóc rất to, không giống như được an ủi, Chu Triệu cầm mảnh ghép, khống dám liều ghép lên khung.
Đột nhiên, đối diện truyền đến tiếng cười khẽ trầm thấp.
Một bàn tay thon dài đẹp mặt xuất hiện trong ầm nhìn, cầm lên một mảnh ghép có hình con cá.
Đó là viện trưởng.
Viện trưởng cẩm mảnh ghép đó, xoay tròn trên đầu ngón tay một lúc, rồi nắm trong lòng bàn tay, nhìn Chu Triệu.
Chu Triệu đổ mồ hôi lạnh, chuông cảnh báo vang trong lòng.
Không ngờ viện trưởng chỉ cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía mảnh ghép trên tay hắn một lát, liền xoay người rời đi.
Chu Triệu nuốt nước bọt, trán đổ đầy mồ hôi, cẩn thận giải thích: "Giữ lại trước đã, đợi đồng đội của tôi...bạn tôi đến và kiểm tra lại."
Viện trưởng không lộ ra cảm xúc gì, chỉ nghe thấy hai chữ bạn bè, ánh mắt khẽ động, sau đó hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đứng dậy sửa lại cổ ái, dùng ánh mắt bảo Chu Triệu "Cậu có thể đi rồi."
Chu Triệu như chạy trốn rời đi, đến cuối cùng cũng không thấy viện trưởng trả lại mảnh ghép kia.
Trong màn hình tầm nhìn của Chu Triệu, viện trưởng đã biến mất, Chu Triệu vội vàng đến phòng bếp, muốn liên lạc với đồng đội.
Hắn tiếp tục chờ, chờ đến lúc như một trai thẳng ai oán, chờ đến khi trên kênh chat chỉ toàn "Hahaha", "Anh trai nhỏ và các chị gái không cần anh nữa.", vẫn không thấy ai cả.
...
Ở bên kia, Diệp Thời và Tô Tuyết đi tắm trước, ngoại trừ Tiểu Ngư đã chạy ra ngoài chỉ còn bốn đứa trẻ ngoan ngoãn đi theo.
Tiếp sau đó, theo hướng dẫn treen máy giặt, họ phải rửa mặt, tắm rửa và thay quần áo lần lượt cho bọn nhỏ.
Diệp Thời mở vòi hoa sen để thử nước, đột nhiên vỗ sau gáy: "A! Quên mất Chu Triệu rồi."
Tô Tuyết suy nghĩ một lát: "Thế để em đi?"
Diệp Thời xua tay: "Đừng, chúng ta đừng tách ra, đợi Lâm Khách quay về đã."
...
Cô nhi viện không lớn, ánh đèn vào đêm rất tối, khung cảnh như thời cổ xửa. Bóng người trải dài ngoài hành lang, tiếng khóc như có nhu không của đứa trẻ vang vọng ở đâu đó.
Ở trong đêm tối quỷ dị, nếu là người chơi khác, có thể đã chui vào trong chăn trốn trong ký túc xá để bảo vệ tính mạng, nhưng những thứ này không thể cản trở Lâm Khách đi tìm khắp nơi.
Tốc độ di chuyển của Tiểu Ngữ rất nhanh, tiếng khóc vang lên ở đâu đó, cậu đuổi theo một lúc lâu, bản thân mới tỉnh táo lại.
Là do cậu nói quá lời nên mới khiến người ta khóc à?
Lâm Khách cảm thấy là không.
Áy náy cũng không có, Lâm Khách là nhân viên giúp đỡ bọn nó, là gián điệp trong người chơi đã đủ nể mặt đám tiểu quỷ rồi, chỉ là tình huống trước mắt quá khó chơi, khiến cậu nghi ngờ về sự chuyên nghiệp của mình.
Cậu không cố gắng an ủi như thế rồi cũng không thấy đáp lại? Còn khóc lóc chạy đi, cũng không cho cậu qua cửa?
Thế mà nghe tên biến thái nói mấy cậu đã ngoan ngoan nghe lời rạch bụng mình ra.
Thằng nhóc vô ơn này có hiểu lòng tốt của cậu không hả.
Cậu nhất định phải nói chuyện cho rõ ràng.
Cuối cùng, Lâm Khách lần theo tiếng khóc huhu của Tiểu Ngư, thấy bóng dáng nhỏ bé gầy ốm đang ôm súng bắn bong bóng trong góc hành lang hơi khuất tầm nhìn.
Có lẽ Tiểu Ngữ bị Lâm Khách dọa sợ, liếc thấy bóng người của thanh niên, liền ôm súng muốn chạy.
Lâm Khách hét lớn ở phía sau: "Không được chạy!"
Động tác đối phương dừng lại.
Tiểu Ngữ thút thít xoay người lại, thấy gương mặt xanh mét của Lâm Khách dưới ánh đèn mờ nhạt, bĩu môi lùi về sau một bước, đứng dựa vào tường.
Nhìn qua có vẻ đáng thương và yếu ớt.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của tiểu quỷ, Lâm Khách nghiêm mặt, thả ống tay áo xuống, "Chúng ta nói chuyện được không?"
Lâm Khách tiến lên một bước.
Tiểu Ngư không thể lui về phía sau, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Lâm Khách: "..."
Nhìn Tiểu Ngữ đã tiến vào trạng thái đề phòng, hỏi gì cũng không nói, Lâm Khách đành phải nói chậm lại: "Có thể cho anh mượn bong bóng được không? Anh sắp chết rồi."
Đối với người đã xem mình là cá, chỉ có thể trở thành đồng loại của nó mới có thể nói chuyện được.
Tiểu Ngư ngạc nhiên, nhận ra đối phương đang cầu cứ mình, dùng sức hơn một chút, đột nhiên phát hiện ra trọng điểm, vui vẻ hỏi: 'Anh cũng là cá nhỏ sao?"
"..." Lâm Khách đành phải diễn tiếp, khó khăn nói, "Đúng thế, chúng ta đã từng gặp nhau."
Nhìn thấy đồng loại, Tiểu Ngữ lập tức buông cảnh giác, nhanh chóng quên đi lúc nãy mình đã sợ như nào, rất hào phóng bắn ra rất nhiều bóng bóng về phía Lâm Khách.
Bong bóng trong suốt ngập tràn khắp hành lang, trong anh sáng mờ mờ, khúc xạ thành rất nhiều màu sắc xinh đẹp.
Nó thật sự giống như một giấc mơ đẹp của cậu bé.
Lâm Khách lắc đầu, mấy quả bóng khi đụng phải tai cậu, "Bụp" một cái, vỡ tan như pháo hoa, mùi chất tẩy rửa kém chất lương thoang thoảng bên mũi cậu.
Lâm Khách: "..."
Đã qua một thời gian rất dài cậu không ngửi thấy mùi nước xà phong bong bóng, trong ấn tượng của cậu, lần cuối cậu ngửi thấy mùi này là lần Trần Bá tích góp tiền dẫn cậu đi công viên giải trí.
Lúc đó cậu cũng giống như Tiểu Ngư, vừa tự ti vừa đề phòng, cả người mọc đầy gai, không thích ai cả.
Đoạn ký ức đó đã qua lâu rồi, giống như cách nhau một kiếp, Lâm Khách ngẩn người một lúc mới phục hồi tinh thần, yên lặng thả tay trái xuống.
Nhìn về phía Tiểu Ngữ, vẫn mong đợi nhìn cậu, hỏi: "Anh có cảm thấy tốt hơn không?"
Lâm Khách im lặng nhìn Tiểu Ngữ một lúc.
Tại sao mình không trơ thành một con cá nhỏ?
Lâm Khách suy nghĩ về chuyện này, rất nhanh đã rõ.
Dựa vào tính tình của cậu, nếu có người đối xử với mình như Tiểu Ngữ, đừng nói mấy cái khác, có thể đã bị cậu đánh lại rồi.
Nghĩ như thế, chuyện của Tiểu Ngư cần xử lý như nào, cậu phải suy nghĩ đã.
Cậu và Tiểu Ngữ khác nhau, cậu bị xúc phạm sẽ đánh trả lại, nhưng Tiểu Ngữ quá nhỏ và yếu, chỉ có thể dùng ác ý để bảo vệ mình, mới có thể sống sót trong tay người chơi.
Nếu như Tiểu Ngư mạnh như viện trưởng, có thể không có nhiều oán khí như này, sự cảnh giác quá mạnh mẽ.
Lâm Khách đã hiểu rõ.
"Vẫn còn khó chịu sao?" Tiểu Ngư lo lắng hỏi.
"Tốt hơn nhiều rồi." Lâm Khách nói.
"Vậy thì tốt rồi! Anh ơi, anh là loại cá gì thế?" Lần đầu tiên Tiểu Ngư nhìn thấy đồng loại, hơi xấu hổ, ánh mắt trong suốt nhìn Lâm Khách.
Kênh chat ầm ĩ, Lâm Khách cúi người xuống, mỉm cười nói với Tiểu Ngư: "Anh với em cùng một loại cá đó nha."
Tiểu Ngư cảm thấy ngạc nhiên hơn: "!"
"Chúng ta đều là cá mập." Lâm Khách nghiêm túc nhìn Tiểu Ngư.
Lênh chat đang cãi nhau cũng dừng lại, sau đó là dấu chấm hỏi đầy màn hình.
Qua khoảng mười giây, khiếp sợ qua đi, kênh chat nổ tung.
Nghe người khác nói mình và người khác là cùng một loại cá, Tiểu Ngư rất vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn lộ ra sự khó hiểu, không biết cá mập là gì.
"Cho dù có hàm răng trắng sắc nhọn, đánh nhau không bao giờ thua." Lâm Khách dụ dỗ.
"Hả, thật sao, em lợi hại thế á?" Tiểu Ngư vui vẻ, miệng nhếch lên, lộ ra hàm răng.
"Đúng thế," Lâm Khách sờ đầu bé trai, làm dáng vẻ cá mập cười, "Ăn luôn người em không thích là xong rồi, nhưng người thích em không thể ăn, còn phải bảo vệ họ có biết không?"
"Đã biết!" Tiểu Ngữ rất vui vẻ.
Người xem livestream sợ ngây người, sau đó gõ 666 vào kênh chat.
Vui vẻ xong, thấy Tiểu Ngư không biến mất, có hy vọng qua cửa, Lâm Khách cũng rất vui.
Sắp hết thời gian vệ sinh cá nhân, cá mập lớn Lâm Khách dẫn theo đàn em cá mập nhỏ lên tầng, lúc lên tầng hai, đột nhiên thấy gì đó không đúng.
Hành lang rất tối.
Sàn nhà ẩm ướt.
Hình như cậu vừa đá phải gì đó.
Trong bóng tối, một quả bóng bằng xương lăn về phía trước, tóc đen xõa ra trên đất.
Nhìn rõ cảnh trước mắt, đồng tử Lâm khách co lại.
Anti lại có cơ hội xuất hiện, vui vẻ khi có người gặp họa.
Danh Sách Chương: