• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng hổ điểm chín giờ.

"Đi ra ngoài đi, đến thời gian tự do hoạt động rồi." Chu Triệu suy sụp nói.

Diệp Thời tìm quanh nhà bếp một vòng nhưng không phát hiện được manh mối kỳ lạ nào, xăn ống tay áo somi rồi đứng dậy: "Cố gắng lên!"

Hai mắt Chu Triệu đỏ bừng, âu phục giày da, cả người đột nhiên trở nên tiều tụy đi rất nhiều. Tình trạng này thường xuyên xuất hiện trong các phó bản, tinh thần sa sút, mất hết hi vọng.

Nhưng xuất hiện trong phó bản cấp F thì rất bất thường.

Kênh chat ồn ào phân tích, Tô Tuyết ngây ngốc mím môi, nghiêm túc nói: "Chị Diệp, em có manh mối. Trên tầng ba có phòng để đồ, bên trong có quả bóng, diều, bóng chuyền và mấy đụng cụ khác, em thấy chúng ta có thể sắp xếp hoạt động tự do. Bây giờ chỉ còn lại ba người, đi chung với nhau quá nguy hiểm, không bằng để em dẫn bọn nó đi lấy dụng cụ trò chơi."

Lúc nãy Tô Tuyết không cẩn thận chạm phải bàn đạo cụ trong phòng tư vấn tâm lý, bản thân cô nhớ lại, cuối cùng cũng chấp nhận, con người nhát gan trước kia đã chết rồi.

Khó khăn lắm mới có cơ hội sống lần nữa, cô không thể từ bỏ được.

Lâm Khách chủ động gánh vác nhiệm vụ nguy hiểm nhất đã bị đào thải; tùy rằng vẻ mặt Diệp Thời nghiêm trong, nhưng vẫn nói "là do tôi", cô kiên nhẫn giải thích quy tắc của thế giới; trạng thái của Chu Triệu vẫn không tốt, nhưng vẫn không bỏ cô lại để bỏ chạy, ít nhất cô không thể kéo chân đồng đội được.

Bây giờ cô là người mới duy nhất trong đội, vẫn còn điểm dư, cho dù bị đào thải cũng không bị hệ thống Chủ Thần mạt sát, nhưng Diệp Thời và Chu Triệu đã bị đưa vào trong phó bản để phạt, nếu thất bại chắc chắn sẽ chết.

Vì thế cô đi là thích hợp nhất.

Ánh mắt của Tô Tuyết tỏ ra sự kiên định.

Kênh chat nói chuyện bình yên, liền xuất hiện bình luận phản đối.

Kênh chat lại bắt đầu cãi nhau, Diệp Thời, Chu Triệu khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, vẻ mặt Chu Triệu xấu hổ, Diệp Thời đơn giản nói những chuyện cần chú ý: "Lúc này không cần nói những lời khách khí, các cậu cẩn thận. Lâm Khách có thể đi sang không gian khác hoặc dòng thời gian khác từ phòng bếp."

"Không nói chuyện tốt xấu, có thể nhìn thấy, phòng bếp là nơi quan trọng, mỗi mốc thời gian trong lịch trình đều có lý do, điều này rất quan trọng."

"Trạng thái anh Chu Triệu không tốt, ở lại chờ tin trong bếp, có lẽ Lâm Khách sẽ quay trở lại; Tô Tuyết đi vào phòng dụng cụ, nhất định phải chú ý mỗi đứa trẻ chọn dụng cụ gì. Tôi ra ngoài kiểm tra một vòng, xem có tìm được manh mối nào khác không."

Dứt lời, cô lại an ủi Chu Triệu vài câu, sau đó mới dẫn Tô Tuyết ra ngoài.

Những đứa trẻ đứng dậy từ những chiếc ghế nhựa màu bụi bặm, xếp hàng dọc theo bờ tường, yên lặng nhìn chằm chằm hai người đi vào.

Nếu như không để ý đến ánh mắt trống rỗng và khóe miệng cười mỉm như có như không thì mọi thứ vẫn ổn thỏa.

Diệp Thời không nhìn bọn chúng, cho Tô Tuyết một ánh mắt cổ vũ, sau đó rời khỏi nhà ăn.

Tô Tuyết lo lắng cắn môi dưới, giọng nói căng thẳng: "Sau đây là thời gian tự do hoạt động của chúng ta, xin mời các bạn nhỏ đi theo chị...Để đi lấy dụng cụ cho hoạt động."

"Viện trưởng đâu?" Đứa bé trai đang cầm ruột sắc bén hỏi.

"Hì hì, viện trưởng đâu?"

"...Viện trưởng đâu?"

Bọn nhỏ nhìn chằm chằm Tô Tuyết, ồn ào mở miệng, âm thanh rất quỷ dị.

Sắc mặt Tô Tuyết trắng bệch, nắm chặt bàn tay, đầu óc choáng váng, cô cảm thấy có gì đó không đúng!

"Viện trưởng đâu!"

"Hì hì, không có viện trưởng ở đây à?"

Bọn trẻ nhỏ giọng hoạn hô, trong tiếng hoan hô xen lẫn sự hưng phấn, mội khi bọn nó hỏi một câu, liền bước lại gần Tô Tuyết một bước.

Sau lưng váy của Tô Tuyết ướt đẫm do mồ hôi lạnh, cô cố gắng trấn định bản thân, vừa từ từ lui ra phía cửa.

Làm gì có viện trưởng nào? Lúc bọn họ đi xung quanh cô nhi viện, ngoại trừ năm đứa trẻ, làm gì có "người" sống khác nữa.

Chỉ có nhưng quy tắc khắt khe là chứng minh sự tồn tại của "Hắn."

Không hề tồn tại viện trưởng, trừ khi, hắn vào bọn họ không cùng một dòng thời gian...

Chu Triệu đứng ngồi không yên trong phòng bếp, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lông mày liền dựng đứng.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, hít một hơi thật sau, cầm lấy thiết bị liên lạc, triệu hồi ra một đạo cụ cấp S phát hiện dòng thời không duy nhất không nỡ dùng, một tiếng nổ tung xé toạch không khí, một chiếc đèn lồng đèn đá xuất hiện trên mặt đất, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Từ khoảnh khắc đó, cho dù ở đây có bao nhiêu không gian đan xen, chồng chéo lên nhau, có những dòng chảy thời gian nào họ đều có thể nhìn thấy.

Nếu Lâm Khách ở một dòng thời không khác của phòng bếp sẽ được nhìn thấy trong lồng đèn, đừng nói người thông minh, cho dù là não tàn cũng nhìn thấy điểm không phù hợp, nhất định phải đi điều tra.

Từ trước đến này, Chu Triệu chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ cứu một người mới, qua của vẫn quan trọng hơn bị nhốt ở đây.

Mau quay trở về, tốt nhất phải cống hiến gì đó, bằng không ông đây sử dụng đạo cụ đau như cắt da thịt rồi đấy.

Chu Triệu thầm nghĩ.

Sau khi triệu hồi đạo cụ, hắn suy nghĩ, quyết định đi ra ngoài hỗ trợ, vừa mới bước chân ra, liền nghe thấy giọng nói hoảng sợ của Tô Tuyết hét lên: "Anh Chu, anh đừng ra ngoài!"

Chu Triều cau mày, không chút do dự xông ra ngoài.

Tô Tuyết đnag bị đám trẻ vây vào trong góc, bọn nó nghe thấy động tĩnh, cái cỗ kẽo kẹt xoay ra đằng sau, lỗ mắt trống rỗng nhìn về phía Chu Triệu, nở nụ cười thật tươi.

Chu Triệu tê rần da đầu, lấy ra mấy món đạo cu: "Chạy..."

...

Cùng lúc đó, mí mắt Lâm Khách nháy điên cuồng.

Tư thế của cậu bây giờ, thật sự không ổn chút nào.

Khuỷu tay của thanh niên chống lên tường, tay trái nắm chặt lấy cổ tay người trước mặt, mặt đỏ bừng, cắn chặt răng; trước mặt là một người đàn ông sở hửu vẻ đẹp không giống người thường, không ngừng dựa sát vào người cậu, bởi vị dáng người cao lớn và sức mạnh quá lớn, giống nhu đè chặt cậu lên tường.

Thực ra là đè chặt cậu lên tường, bất động.

Lui về mười phút trước, khó khăn lắm Lâm Khách mới tìm ra cách trấn an người đàn ông để bóng biến nhỏ trở lại, bóng đen dần thu nhỏ lại cậu liền tiến lên, không ngờ vô tình ngã lên người đàn ông!

Cậu hoảng sợ, vừa định đứng dậy đã bị người đàn ông dính lấy.

Đúng vậy, dính lên người cậu.

Là kiểu tứ cho cuốn chặt lấy người cậu.

Có vẻ đối phương biết rời khỏi Lâm Khách mình sẽ phát cuồng, dù không mở mắt, vẫn dùng mũi cao thẳng giống như một chú chó săn lớn cọ khắp người cậu, suýt chút nữa là chạm lên cổ Lâm Khách, cậu rùng mình nổi da gà, giơ tay tát thật mạnh một cái đẩy đối phương ra.

Không phải Lâm Khách ra tay ác, mà sức lực con quái vật quá...là lớn! Nếu đánh một cái bình thường căn bản không tác động đến đối phương, dùng hết sức chẳng qua cũng chỉ dời sự chú ý của đối phương một lúc.

Tay trái Lâm Khách chưa rút về, lại bị năm ngón tay của người đàn ông nắm chặt, ngón tay cái lạnh như bằng nhẹ nhàng vuốt ve ngón út của cậu.

Lâm Khách tê rần nửa người, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

Cậu có thể nhận ra.

...Người đàn ông này, không phải là "người". Đối phương khồn phải là người, không phải là Boss hay NPC, mà nói rộng ra cũng không giống người.

Những đứa trẻ trong cô nhi viên, cho dù mất đi lý trí, luôn muốn giết người, ít ra chúng vẫn có thể nói chuyện, có thể biểu đạt sự phẫn nộ như "có người đánh em", "Rất ghét khách đến thăm."

Nhưng người đàn ông này, chỉ có bản năng và cảm xúc đơn thuần, rất giống một loài động vật nhỏ.

Làm thế nào để thay đổi, Lâm Khách cũng không biết. Mặc dù đã quen xử lý các loại vấn đề phức tạp, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy khó khăn.

Liếc mắt nhìn bản thân sắp bị dồn vào tường, Lâm Khách cừa suy nghĩ vừa thử dùng một tay để diễn đạt ngôn ngữ cơ thể, cố gắng kết nối với người đàn ông...cậu sử dụng tay phải vẫn có thể hoạt động sờ nhẹ lên đầu người đàn ông.

Bàn tay tiếp xúc với sự thô ráp, kích thích lòng bàn tay nhạy cảm, Lâm Khách như điện giật rút tay về.

Người đàn ông cảm thấy ngoài ý muốn, động tác thoáng dừng lại.

Là cơ hội tốt.

Lâm Khách nhẹ nhàng nghiêng người, lác ra khỏi khoảng trống giữa người đàn ông và bức tường, nhưng tay trái vẫn bị đối phương nắm chặt, kéo đến cảm giác đau đớn.

Người đàn ông xoay người về phía Lâm Khách, dáng vẻ lại muốn dính lên người cậu.

Lâm Khách: "..."

Cái gì!

Cậu nhận ra nếu làm như vậy thì mọi chuyện sẽ chưa kết thúc, sớm hay muốn thì bản thân cũng bị dính đến chết, ánh mắt di chuyên về phía cửa phòng.

Nếu cậu nhớ không nhầm, lúc cậu bị người đàn ông bóp cổ đã tiến vào một không gian khác, chính là nơi không âm trầm, khủng bố như ở cô nhi viện, sau đó người đàn ông kéo cậu lên tầng ba, mở cửa ném cậu vào trong phòng này.

Ở trong phòng, hệ thống có thể nói chuyện được với Lâm Khách, có thể nhận ra căn phòng này không thuộc về phó bản.

Vừa tự hỏi, vừa tự trả lời, Lâm Khách đưa ra một kết luận mâu thuẫn.

Ngày xưa cậu chuyên làm người hòa giải cho các mối quan hệ phức tạp...một người nào đó, có rất nhiều cách làm một việc trực tiếp, nếu đã lựa chọn con đường gián tiếp chắc chắn có vấn đề gì đó.

Người đàn ông này nếu muốn giết mình, tại sao không giết luôn lúc đó? Còn phải kéo cậu sang một không gian khác.

Được rồi, giả thiết người này phải kéo cậu sang không gian khác mới có thế hành động, nhưng tại sao lại phải kéo cậu vào trong này?

Nói tóm lại, hai lần xuyên vào không gian khác nhau có liên kết, khả năng duy nhất đó là người đàn ông vốn ở một chiều không gian khác, muốn tiếp xúc với cậu, nên phải kéo cậu vào trong cô nhi viện "mới", nhưng mục đích cuối cùng của người đàn ông là thư phòng.

Bên trong thư phòng, người đàn ông đã động thủ với cậu, không có liên quan đến cốt truyện của cô nhi viện.

Nếu người đàn ông có liên quan đến cô nhi viện, nhất định phải dùng một thân phận khác, không cần đoán chính là viện trưởng.

Lâm Khách nghĩ thông suốt, lúc này bọn họ đã ở bên ngoài cô nhi viện, tiến vào không gian phía sau phó bản. Nếu người đàn ông cũng là NPC, cách duy nhất để thoát ra...chính là thông qua phó bản cô nhi viện!

Lâm Khách hít một hơi thật sâu, đưa ra một quyết định táo bạo.

Cậu dùng hai ngón tay kéo cổ tay người đàn ông, dẫn hắn đi về phía cửa phòng.

Trong bóng tối, thân hình cao lớn, khoác trên người áo blouse trắng, người đàn ông nhắm mắt đi theo sau thanh niên. Hắn hơi cúi đầu, đôi mắt màu hổ phách u ám phát sáng trong bóng tối giống như của những con sói đi săn, lạnh nhạt nhìn chằm chằm sau cổ trắng nõn của thanh niên. Tư thế quỷ dị nhu này, khiến hắn lộ ra vài phần khí chất bất phàm.

"Lạch cạch."

Cửa mở ra.

Ánh mắt phía sau nhìn chằm chằm, làm cho người cậu tê dại, cố gắng hít sâu lần thứ hai.

Khi cậu chuẩn bị bước ra khỏi cửa, vòng tay đột nhiên rung lên.

Số người xem giảm xuống 100735 nháy mắt tăng vọt lên 357775.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK