Nhật ký nuôi con của quỷ hút máu
Tác giả: Phế Phu Nhất Chỉ
Phần 10
======
Chưa từng có ai bước vào phòng của anh ngoại trừ chính bản thân anh, Uriah là vị khách đầu tiên và là duy nhất, chân không chạm đất trực tiếp bị ôm đi vào.
Nơi Elphins sống cũng giống như con người anh, phong cách trang nhã nhưng không đơn giản, bề ngoài chỉ có vài món đồ nội thất đơn giản, một chiếc giường, một cái tủ nhỏ cùng với một chiếc ghế dài, án thư và bàn trà, lớn một cách đáng ngạc nhiên lại không hề trống vắng -- Phòng để quần áo nằm trong một căn phòng riêng biệt -- khi quan sát kỹ hơn sẽ phát hiện tất cả những thứ này đều đáng giá cả một gia tài.
Trên thực tế, chiếc giường sau đó đã được kê thêm.
Giống như tất cả các ma cà rồng nguyên thủy, lúc đầu Elphins ngủ trong quan tài, loại không gian nhỏ mục nát đó thoải mái hơn cho ma cà rồng và sẽ không bị quấy rầy bởi những hồn ma xui xẻo lạc vào, còn có thể sử dụng điều này để nâng cao sự huyền bí của riêng mình, lại càng thích hợp với thời kỳ trung niên của huyết tộc.
Tuy nhiên, theo thời gian và tuổi tác, ngày càng nhiều ma cà rồng chọn cách ẩn mình trong đám đông, để che giấu danh tính thành công, họ phải thay đổi một số thói quen chỉ dành riêng cho ma cà rồng, một trong số đó là học cách con người ngủ trên giường.
Elphins không thể tránh khỏi, cũng thay quan tài của mình bằng một chiếc giường thông thường hơn, lúc đầu sẽ hơi khó khăn nhưng sau quen dần thì cũng thấy ổn.
Tuy nhiên, ở thời hiện đại anh vẫn chưa quen nằm trên một chiếc giường lớn như vậy, điều đó có liên quan đến thói quen của chính anh, phần lớn thời gian anh đều thích nằm ở một bên trên ghế tựa.
Mặc dù anh không quen với nó, nhưng Uriah hẳn là có thể.
Elphins đặt Uriah xuống giường, ôm lấy đứa bé, cảm thấy mới lạ mà an ủi vài câu, chờ cơn nghẹn ngào từ từ dừng lại, anh để Uriah ngẩng đầu lên, đem nước mắt trên mặt và mồ hôi trên trán con người đi lau.
Anh lại vỗ nhẹ vào đầu Uriah -- điều này có lẽ đã trở thành thói quen, rất khó để thay đổi -- nhớ lại lời dặn của lão Evan, anh hỏi: "Có đói bụng không?"
Uriah lắc đầu: "Cháu ăn bánh mì mà ông nội mua."
"Có khát không?" Cơ thể con người cần bổ sung nước bất cứ lúc nào. Elphins đã biết được thông tin này trong suốt nhiều năm hòa mình vào đám đông. Uriah vừa rơi rất nhiều nước mắt và mồ hôi, tính theo tỷ lệ phần trăm thì hàm lượng nước trong cơ thể hiện nay được ước tính là mất cân bằng.
Quả nhiên, sau khi anh hỏi một câu, Uriah gật đầu nói: "Có một chút."
Elphins hiểu rõ: " Để ta đi lấy nước."
Anh có thể uống trà của con người, thường pha trà đen, vì vậy để trà trong phòng ngủ quanh năm, đó là thức uống duy nhất mà hai người có thể chia sẻ.
Vừa bước được một bước, ống tay áo của anh đã bị kéo một chút. Elphins quay đầu lại, "Cái gì?"
Uriah đứng ở trên giường, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, cắn chặt môi, vô cùng đáng thương mà nhỏ giọng hỏi, "Ngài đi đâu vậy?"
"Lấy nước cho nhóc," Elphins chỉ về hướng bàn trà, "Ở chỗ đó."
"Nga." Uriah từ từ buông tay ra, cố gắng tỏ ra bộ dáng hiểu chuyện, nhưng tiếc thay ánh mắt đã phản bội nó, Elphins có thể nhìn thấy đứa bé đang nghĩ gì trong nháy mắt.
"Vẫn còn sợ à?" Elphins quay lại, một lần nữa đứng ở trước mặt nó, hỏi.
Uriah trong tiềm thức muốn phủ nhận điều đó, đầu khẽ nhúc nhích, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Elphins thì bỗng dừng lại, thừa nhận nói: "Vẫn còn..... còn một chút, nhưng --" Đứa bé ngẩng đầu lên, bộ dạng trông rất kiên quyết, "-- Nhưng chờ một lát sẽ tốt thôi."
Elphins chưa nói liệu anh có tin hay không, chỉ trực tiếp bế Uriah lên cùng nhau bước tới.
Không ngờ Elphins sẽ đem chính mình bế lên, Uriah thốt lên một tiếng ngắn "A", sau đó được mang đến bàn trà bên cạnh, nhưng không buông xuống. Ghế tựa kích thước chỉ dành cho một người, thường thì chỉ có Elphins ngồi một mình, thêm Uriah ngồi cùng có vẻ quá chật chọi, may mà Elphins không định để Uriah ngồi cạnh. Vốn dĩ anh đang ôm Uriah trước mặt rồi tự mình ngồi xuống, Uriah tình cờ ngồi vào trên đùi anh, hai người chỉ chiếm một chỗ, cũng không chen chúc gì cả.
Bị giữ như vậy, Uriah có chút không thích ứng, Elphins thấy đứa bé không được tự nhiên, liền ôm người trên đùi thay đổi tư thế, xoay người đổi chỗ ngồi.
Anh vẫn nhớ mình lại đây là muốn làm cái gì, duỗi tay rót một cốc nước đưa cho Uriah, nghe thấy con người lễ phép nói lời cảm ơn, rồi nhìn con người uống cạn.
Trong khi Uriah đang uống nước, Elphins bình tĩnh cầm lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho lão Evan:
- - Bữa tối của Uriah là gì?
Lão Evan nhanh chóng trả lời:
- -Xin lỗi điện hạ, tôi vốn dĩ định đưa cơm thằng bé, nhưng cơn bão sắp ập đến, nhà hàng đã tạm ngừng kinh doanh, nên tôi chỉ có thể cho nó ăn chút đồ ăn nhẹ, như bánh mì linh tinh.
Elphins suy nghĩ một lúc:
- -Những thứ này có thể no bụng không?
Lão Evan:
- -Vâng, thưa điện hạ.
Nếu có thể no bụng, hẳn là thức ăn bình thường, Elphins ngừng theo đuổi vấn đề này, thay vào đó hỏi:
- -Nếu nó ấy không vui thì sao?
Ngón tay cái chấm trên bàn phím, Elphins nhìn về phía cái miệng nhỏ Uriah đang nhấp một ngụm trà, tin nhắn thứ hai từ từ được gửi đi:
- -Làm sao để dỗ?
Lần này câu trả lời của lão Evan không nhanh như vậy, Elphins đợi rất lâu, sau khi Uriah uống xong cốc nước, điện thoại lại không sáng lên, anh đoán có lẽ là bị chết máy, thản nhiên ném qua một bên, nhìn Uriah đang ngồi trên đùi anh.
"Còn muốn uống không?" Anh hỏi.
Uriah còn nhỏ, ăn ít, tự nhiên cũng không uống nhiều, uống xong liền cẩn thận đặt cái cốc trên bàn trà bên phải, "Không uống nữa."
Elphins gật đầu, lại hỏi: "Có đói không?"
Uriah xoa bụng, "Cũng không đói bụng."
Elphins không có gì để hỏi, vì vậy chỉ có thể tìm điều gì đó để nói, "Đồ ăn vặt có ngon không?"
Đôi mắt của Uriah sáng lên, có một chút năng lượng hơn so với bộ dạng run rẩy vừa rồi, hiển nhiên đã tìm được một đề tài hứng thú, trả lời nói: "Ăn rất ngon."
Sau đó Elphins hỏi, "Có cái gì vậy?"
Uriah vươn tay ra, bẻ ngón tay đếm: "Có bánh mì, giăm bông, mì gói, còn có sôcôla!"
Khi đứa bé nói ra từ sôcôla âm lượng rất to, Elphins phán đoán nó hẳn là rất thích. Về sau nên nhờ lão Evan mua thêm nhiều một chút.
Anh lại hỏi: "Ngoài những thứ này ra, nhóc còn thích ăn gì nữa không?"
Uriah duỗi thêm vài ngón tay nữa: "Còn thích ăn bánh ngọt và khoai tây chiên..." Nói xong đột nhiên dừng lại, như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt kiềm chế một chút, nói, "Chỉ có vậy thôi." "
Elphins hỏi: "Chỉ vậy thôi à?"
Anh quan sát biểu hiện của Uriah, "Không có gì khác?"
Uriah ngập ngừng gật đầu: "Không có nữa."
Bộ dạng muốn nói lại thôi của đứa trẻ đã bị Elphins thu vào đáy mắt, anh cảm giác Uriah giống như đang lo lắng về điều gì đó, nhưng lại không thể đoán được đến tột cùng là cái gì, anh không khỏi nghiêm túc lên, tâm tư nói chuyện phiếm vỡ tan, thay vào đó là giọng điệu nghiêm khắc, nói: " Thật sự không còn sao?"
Anh vuốt ve mái tóc vàng của Uriah, "Còn rất nhiều đồ ăn vặt, nhóc chỉ thích ăn có mấy thứ này sao?"
Uriah nhìn anh, chu miệng ra, nhưng vẫn không thể mở miệng, tay lại vô thức nắm lấy vạt áo của anh.
Đứa trẻ giống như sợ hãi?
Elphins không thể hiểu được những thay đổi cảm xúc của Uriah, ngập ngừng hỏi: "Làm sao vậy? Trước khi từng xảy chuyện gì?"
Uriah càng siết chặt tay mình hơn.
"Không sao," Elphins nói, "Cứ nói ra. Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?"
"Không có gì......" Uriah khịt mũi, lại ngước đôi mắt không biết khi nào đã phủ đầy hơi nước lên, ủy khuất mà nói: "Cháu không có nhiều thứ mình muốn, cũng..... cũng không phải đặc biệt rất thích đồ ăn vặt, có thể tự chăm sóc chính mình..... hức đừng không cần cháu..... "
Elphins lập tức cau mày, thân thể đi trước ý thức một bước ôm lấy Uriah, làm đứa bé tiến vào lồng ngực của chính mình bậc khóc.
Kí ức tồi tệ lại hiện về, Uriah nắm lấy cổ áo anh, thấp giọng nức nở, thân thể khẽ run lên, đúng lúc này, bên ngoài có sấm chớp, mưa như trút nước cũng theo đó mà ập đến, Uriah lại run lên, càng khóc to hơn.
Một bên khóc một bên nói:
"Cháu...... cháu rất ngoan, ngài đừng vứt bỏ cháu....."
"Cháu sợ..... hu hức"
"Cháu không cần bánh kem..... cũng không cần sô cô la..... Cái gì cũng được, miễn là ngài không bỏ rơi cháu, hức hức hu"
"......"
Elphins không nhớ rõ anh đã nói muốn bỏ rơi thằng bé khi nào, những thay đổi trong cảm xúc của con người từ trước tới nay luôn khó nắm bắt, anh không trông mong chính mình có thể hiểu, nhưng lần này, kết hợp những từ ngữ rối rắm kia, không khó để đoán được Uriah trước đó đã từng trải qua những gì.
Sở dĩ đứa bé bây giờ ở đây là do lão Evan tình cờ phát hiện ra và nhặt mang về.
Tiền đề của việc nhặt về là bị vứt bỏ.
Ai đó đã bỏ rơi Uriah.
Mặc kệ là vì lý do gì, chính họ đã bỏ rơi Uriah.
Đôi mắt của Elphins trở nên lạnh hơn, con ngươi màu xanh sẫm hiện lên tia máu. Anh vỗ nhẹ vào lưng Uriah, bình tĩnh lại.
"Đừng khóc," Elphins nói, "Ta cũng không có ý định bỏ rơi nhóc.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
3. Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
4. Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng
=====================================
Mưa ào ào ngoài cửa sổ, tiếng nức nở trầm thấp của Uriah dần dần lớn hơn, như bị câu nói này của anh đâm trúng, túm lấy cổ áo Elphins, khóc lóc nói: "Bọn họ cũng..... cũng đã nói như vậy hức hức..... "
Elphins nói, "Ta với bọn họ không giống nhau."
Những lời hứa suông đương nhiên chẳng thay đổi được gì, Uriah đắm chìm trong ký ức, vẫn cảm thấy ủy khuất không nói nên lời.
Elphins suy nghĩ một lúc, sau đó kéo sợi dây chuyền quanh cổ Uriah lên, hỏi: "Họ cũng đưa cho nhóc cái này phải không?"
Uriah thành thật lắc đầu.
"Vậy thì điều này chứng tỏ ta khác với họ", Elphins nhét chiếc vòng cổ vào trong quần áo của nó lần nữa, "Chiếc vòng cổ này đối với ta mà nói cũng tương đối có giá trị, chỉ đưa cho nhóc. Nếu ta muốn vứt bỏ nhóc, làm sao có thể đem nó tặng cho nhóc?"
Câu hỏi này rất hợp lý, ý thức của Uriah thu hồi lại, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Elphins nói tiếp: "Nếu ta muốn vứt bỏ nhóc, làm sao có thể để cho nhóc ngồi vào trên đùi của ta? Chưa từng có ai bị ta đối đãi như vậy."
Uriah đã phản ứng lại, dần dần ngừng khóc.
Thấy có hiệu quả, Elphins tiếp tục tự giải thích: "Ta hỏi nhóc thích đồ ăn vặt nào, chỉ là muốn biết nhóc thích ăn gì, định sau này bảo lão Evan chuẩn sẵn sàng, chứ không phải vì nghĩ nhóc tham lam."
Anh hiếm khi có thời gian để phân tích bản thân, nhưng khi thực hiện lại không khó như anh tưởng tượng.
Uriah hiểu ra những gì anh nói, cảm giác ủy khuất khổ sở bỗng chốc chuyển biến thành hổ thẹn, "Vâng..... Thực xin lỗi, cháu tưởng lầm rồi."
"Không cần phải xin lỗi," Elphins nói, "Người đã vứt bỏ nhóc mới nên xin lỗi."
"Bọn họ không biết mình đã mất đi một người bạn nhỏ tuyệt vời như thế nào. Đó là lỗi của họ."
Elphins vén tóc mái trên trán Uriah, lạnh lẽo đặt lên trán Uriah một nụ hôn.
"Mà ta không bao giờ mắc sai lầm."
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm ơn đã yêu thích
Danh Sách Chương: