Công bằng mà nói, lão Evan thực ra cũng không tính là già.
Tuổi 50 đối với lão mà nói thì vẫn đang ở độ tuổi sung mãn, đầu óc minh mẫn, chân tay khỏe mạnh, hoạt động thể chất quanh năm, thể lực tốt hơn so với một số thanh niên ngoài hai mươi ba mươi tuổi theo nghĩa thông thường, bất kể là ở mặt nào đi chăng nữa thì ai cũng sẽ nói lão già đến nỗi thậm chí một đứa trẻ cũng ôm bất động.
So với một ngàn năm tuổi, năm mươi tuổi chỉ là rào cản đầu tiên trong cuộc đời.
Nhưng thân là người hầu của một huyết tộc thì chuyện này không tốt chút nào. Chủ nhân có thể giữ khuôn mặt của mình ngàn năm không đổi, ông lại không thể so sánh với bọn họ. Dù thực tế tuổi của anh lớn hơn lão mấy chục lần nhưng nhìn bề ngoài thì vẫn trẻ trung, đẹp trai đến mức chớp mắt là có thể tạo ra gió lốc. Đứng chung một chỗ với bọn họ, chỉ có thể tự cảm thấy xấu hổ.
Không còn cách nào, lão Evan đành phải bình tĩnh chấp nhận cái cảnh "Ngay cả một đứa bé cũng ôm bất động".
Cả hai dường như đã quên cách đây không lâu lão Evan còn đem Uriah ôm về phòng.
Đêm qua đôi giày của Uriah bị đánh rơi bên ngoài, không thể tự đi được, khi bị Elphins ôm, hai bàn chân trắng như tuyết lộ ra bên ngoài lắc lư qua lại.
Đi được nửa đường, Uriah tìm thấy đôi dép đã bị mất ngày hôm qua, vội vàng vỗ vỗ Elphins, chỉ vào đôi giày bẩn bị nước mưa làm ướt nói: "Tiên sinh, ở chổ đó! Giày của cháu."
Elphins nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhưng không có dừng lại, "Không cần."
Anh vỗ nhẹ vào lưng Uriah, như một sự an ủi mờ nhạt, "Chúng ta mua đôi mới đi."
Uriah nói "Nga" một tiếng, quay đầu gục vào gáy anh, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn, như thể có chút lưu luyến.
Elphins nhận thấy chuyển động của đứa bé, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Uriah lắc đầu: "Không có gì ạ."
Sau một lúc, như là không thể nhịn được nữa, Elphins nghe thấy giọng Uriah có vẻ thận trọng vang lên, hỏi: "Vậy có thể mua thỏ con được không?"
Anh nhìn đôi dép lê kia do chính tay lão Evan mua, đó cũng là đôi dép bông hình chú thỏ trắng duy nhất trong số những đôi dép đi trong nhà, bên trên có hai chiếc tai nhỏ, khi đi trên đường đung đưa qua lại, đứa bé rất thích chúng, gần như không nỡ mang vào, ngày hôm qua vì quá sợ hãi cho nên muốn đi đôi giày này để lấy thêm can đảm cho bản thân, nhưng trời xui đất khiến lại bị rơi nửa đường. Thỏ con cứ thế bị vứt bỏ, nó cảm thấy đau lòng, nhưng vì Elphins nói không cần, cũng không thể mang trở lại.
Uriah lưu luyến nhìn chằm chằm vào đôi tai trắng bị dính mưa trở nên bẩn vô cùng, mím môi.
Elphins đối với những thứ như này cũng không mẫn cảm, nhưng không thấy được sự dễ thương của loài thỏ không có nghĩa là không biết làm những gì mình thích, nếu Uriah thích, bất cứ thứ gì nó muốn đều sẽ được cho phép.
"Có thể." anh nói.
Uriah lập tức vui sướng, chủ động cọ cọ vào cổ của anh nói: "Cám ơn tiên sinh."
Mái tóc mềm mại lướt qua bên gáy, Elphins dừng lại, kiềm chế không được đưa tay lên xoa một phen, tốc độ nhanh hơn một chút, đồng thời nói với Uriah: "Không có gì."
Anh đưa Uriah trở về phòng của nó, đặt lên giường như ngày hôm qua, con người ăn mặc áo ngủ ngoan ngoãn ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Elphins đột nhiên không biết nên làm gì tiếp theo, Uriah cũng không nói gì, vẫn là lão Evan bị bỏ mặc từ phía sau đứng lên đi tới bên cạnh, lấy trong tủ ra một bộ quần áo đi tới hỏi, "Điện hạ, tôi trước tiên thay quần áo cho Uriah nhé?"
Lão đang nói chuyện với Elphins, mặt lại nhìn về đứa trẻ đang ngồi trên giường, khi nói chuyện liền tiến đến phía đứa bé muốn giúp Uriah thay quần áo.
Elphins còn chưa nói gì, Uriah đã mở miệng nói trước: "Ông ơi."
"Hả?" Lão Evan giơ quần áo lên, cười đến nhu hòa, "Có chuyện gì vậy?"
Màn trình diễn này lại xảy ra hàng ngày. Uriah nhìn bộ quần áo trên tay lão Evan, theo bản năng dịch sang phía bên kia.
Lão Evan rất thích chăm sóc người khác, Uriah còn quá nhỏ, chuyện này trong mắt ông xem ra chính là đứa trẻ cần được lo lắng chuẩn bị tất cả mọi thứ, kể cả việc thay quần áo cũng vậy.
Nhưng trong mắt Uriah, nó đã sáu tuổi rồi, ăn cơm hay mặc quần áo đều phải tự mình làm, không nên làm phiền người khác. Ở nơi trước đây nó sống chưa từng hưởng thụ kiểu đối xử được chăm sóc mọi nơi như thế này, bây giờ ngược lại không quen, luôn cảm thấy xấu hổ khi làm phiền ông nội.
Hai người một người muốn mặc giúp, người còn lại muốn tự mặc, câu chuyện vẫn chưa đi đến hồi kết, vì vậy mỗi ngày khi thức dậy đều vô cùng bối rối.
Elphins không biết điều này. Anh không ở cùng một chỗ với bọn họ, công việc và thời gian nghỉ ngơi của anh cũng khác nhau ở một mức độ nhất định. Hơn nữa, khi Uriah đến tìm anh, đứa trẻ đã ăn mặc quần áo chỉnh tề nên anh không có cơ hội để biết đến điều này.
Lúc này anh nhìn một già một trẻ, một người tiến đến một người thì lùi về phía sau, không nhịn được hỏi: "Sao lại thế này?"
Lão Evan trả lời anh: "Không có gì đâu." Sau đó, ông tiếp tục tận chức tận trách mà nói với Uriah, "Ông nội giúp cháu thay quần áo."
Uriah vô thức nắm lấy góc quần áo của Elphins, có chút ngượng ngùng nói: "Không cần ông nội, cháu có thể tự mình thay."
Lão Evan nói: "Có rất nhiều quần áo, ông nội sẽ dạy cháu cách thay."
Uriah dẩu dẩu miệng, tựa như có vẻ không phục: "Cháu đã sáu tuổi rồi! Sẽ tự mình thay quần áo!" Nói xong, như sợ sức thuyết phục của mình không đủ, nó lại nói thêm một câu, "Trước đây cháu cũng đều tự mình mặc, không có ai giúp cháu."
Trong một vài câu, Elphins cuối cùng đã hiểu hai người bọn họ rốt cuộc đang nói gì. Anh cau mày, không cảm thấy vấn đề này có cái gì đáng phải bối rối, định nói nếu Uriah muốn tự mình mặc vậy cứ để đứa bé tự mặc, nhưng sau khi nghe được một câu như vậy, đột nhiên im lặng.
Lão Evan dường như còn muốn nài nỉ, đối với thân phận ông nội này của mình tận tâm quá mức, có lẽ là vì không có con cháu cho nên rất quan tâm đến Uriah: "Con cái của người khác là cha mẹ giúp chúng mặc quần áo."
Elphins không cho phép bọn họ tiếp tục rối rắm với vấn đề này, vung tay lên, đưa ra kết quả cuối cùng: "Được rồi—"
"—Ông đi ra ngoài trước." Anh nói với lão Evan.
Lão Evan không thể không tuân theo mệnh lệnh của anh, vì vậy ông đành phải gật đầu và đặt bộ quần áo trên tay xuống, vô cùng nuối tiếc mà bước ra ngoài.
Chờ khi lão Evan ra ngoài và đóng cửa lại, Elphins nhặt bộ quần áo mà lão Evan vừa đặt xuống, giơ lên so sánh.
Quần áo trẻ em tương đối ít, lão Evan có lẽ đã bị gãi đúng chỗ ngứa, mua toàn những bộ quần áo trẻ em dễ thương mà hầu hết trẻ con ở độ tuổi này đều thích.
Hơn nữa——
Nhìn vào cặp tai gắn liền với quần áo và mũ, Elphins cảm thấy lão Evan rất muốn đem Uriah nuôi thành một con thỏ.
Nhưng mà Uriah mặc vào chắc chắn sẽ thực đáng yêu.
Anh nói với Uriah: "Lại đây, ta sẽ giúp nhóc thay."
Uriah ngơ ngác ngẩng đầu: "A?"
Lúc này Elphins cực kỳ có kiên nhẫn, anh giải thích nói: "Nếu không muốn lão Evan giúp nhóc mặc quần áo, vậy ta sẽ giúp nhóc mặc."
Uriah ngay lập tức đỏ mặt, xua tay nói: "Không không..... Không cần, cháu có thể tự mình mặc."
Sợ Elphins sẽ không tin điều đó, nó lại đưa ra những lý do tương tự: "Trước kia cháu cũng đều tự mình mặc, cháu có thể làm được."
Elphins chưa nói liệu anh có tin hay không, chỉ đặt quần áo lên khuỷu tay, nói: "Có cần cởi đồ ngủ trước không?"
Uriah đi trước anh một bước bảo vệ cổ áo của mình, "Cháu tự mình làm."
Elphins không cử động, chờ đứa bé cởi bỏ bộ đồ ngủ, lập tức mặc quần áo vào.
Uriah trông rất xấu hổ, một bên phối hợp giơ tay lên, một bên nhỏ giọng nhấn mạnh: "Cháu thật sự sẽ mặc nha."
Elphins lần lượt cài từng chiếc cúc áo từ dưới lên trên, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Ta biết."
Tay Uriah bị anh nắm lấy vói vào trong, "Vậy mà ngài còn....."
Elphins đem vạt áo hoodie kéo xuống, đối mặt với đôi mắt bị che lại trong khoảnh khắc rồi lại sáng lên, nói: "Đó chỉ là điều ta muốn làm."
Uriah không hiểu lắm.
"Lúc trước nhóc tự mình thay là vì không có ai làm như vậy, hiện tại có được rồi, không cần phải tự mình làm."
"Trẻ nhỏ sáu tuổi được phép tùy hứng một chút."
Uriah nhìn anh với một biểu cảm lẫn lộn, mặc dù hơi xấu hổ nhưng cuối cùng vẫn không từ chối.
Trên thực tế, Elphins còn muốn nói nhiều hơn thế.
Anh thực sự muốn luyên thuyên một chút, nói với Uriah rằng, ở đây với anh, không cần phải thật cẩn thận giống như trước kia nữa, như đã hứa đêm qua, anh đã đồng ý với Uriah sẽ không bao giờ bỏ rơi đứa bé. Cho nên không thành vấn đề, ở nơi đây có thể tùy hứng, có thể không hiểu chuyện, có thể xin anh làm bất cứ chuyện gì. Tất cả đều sẽ được cho phép.
Nhưng đứa trẻ vẫn quá ngoan ngoãn, không có yêu cầu gì, ngay cả khi được đề nghị giúp đỡ cũng không dám nhận. Những lời này nói ra cũng không chắc sẽ nghe lọt tai.
Elphins không giải thích nhiều. Anh giúp Uriah mặc quần áo và hỏi giày ở đâu, sau khi nhận được câu trả lời, anh lấy một đôi màu trắng từ giá giày bên cạnh tủ, ngồi xổm xuống để giúp Uriah mang vào.
Uriah ngồi bên cạnh giường, ngoan ngoãn mặc anh sắp xếp, rất hợp tác.
Sau khi thay quần áo xong, anh nửa ôm lấy Uriah đi ra khỏi giường, để Uriah xoay người tại chỗ trước một vòng, xem thấy cũng không có vấn đề gì mới kêu đi ra ngoài.
Đi phía sau Uriah, có thể thấy đôi tai thỏ trên chiếc mũ đang nhảy lên khi bước đi, giày trắng và áo trắng, anh phối hợp nó hoàn toàn dựa theo sở thích riêng của Uriah, khiến đứa bé hóa thành chú thỏ nhỏ, nhìn từ phía sau trông rất nổi bật. Elphins rất hài lòng với kiệt tác của mình.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, người hầu trung thành của anh được mời ra đứng ngoài cửa, vẻ mặt không yên tâm thu hồi lại, khi nhìn thấy Uriah xuất hiện và Elphins ung dung bước ra thì nở nụ cười một cách tiêu chuẩn.
Elphins thấy lão có điều gì đó muốn nói, ra hiệu cho lão nói ra.
Lão Evan cười mang theo chút xin lỗi, nói với anh: "Điện hạ, vừa rồi lại có tin tức từ phía công ty, tôi cần tới đó một chuyến....."
Elphins đã quen với tình huống này, khi nghe thấy những lời đó, anh nói: "Đi đi." Anh nắm tay Uriah, "Đứa bé ở với ta."
"..... Nhưng mà," Lão Evan nói thêm những lời còn lại, "Lần này là đi công tác, phải mất khoảng một tuần."
Elphins bước chân dừng lại, rũ mắt nhìn về phía Uriah.
Mặt lão Evan đầy vẻ buồn bã, não bộ chuyển động nhanh, đang suy nghĩ không biết phải làm sao thì nghe thấy Elphins giọng điệu nhàn nhạt mà nói:
"Vậy thì sau này để Uriah ở chung một phòng với ta đi."
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm ơn đã yêu thích
Danh Sách Chương: