Nhật ký nuôi con của quỷ hút máu
Tác giả: Phế Phu Nhất Chỉ
Phần 5
======
"Ta nghĩ ông của nhóc hẳn đã bảo với nhóc không được chạy lung tung trong trang viên này." Elphins xoay chiếc ghế nửa vòng, đối mặt với Uriah nói.
Uriah bị anh cố định thân thể, ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng vậy."
"Nhưng nhóc đã không làm được," Elphins nói, "Hơn nữa đây là lần thứ hai."
Anh hiếm khi cười hoặc thường xuyên tức giận, nói chung, có rất ít điều có thể khiến tâm trạng của anh thay đổi. Kể từ khi tỉnh dậy, đây là lần đầu tiên có một sự thay đổi tâm trạng lớn đến thế, còn đích thân ra lệnh xử tử một ma cà rồng. Tuy rằng đối phương đối với anh chỉ là một vật nhỏ thiếu hiểu biết, thậm chí tầm quan trọng của nó còn nhỏ hơn một cây bút.
Hơn nữa, không thể phủ nhận rằng, gạt bỏ những rắc rối và vướng mắc vốn dĩ đã vứt đi, anh làm điều này là vì Uriah.
Dường như có điều gì đó không ổn với sự phát triển này.
Elphins đưa tay lên gạt đi những sợi tóc mái trên trán Uriah, để lộ hoàn toàn đôi mắt xanh kia.
Hành động này cũng không đúng.
Có thể là do biểu hiện thường ngày của anh quá nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng và cứng rắn, khiến người ta ảo tưởng rằng anh đang mắng mỏ đối phương một cách nghiêm khắc. Con người bất giác cúi đầu xuống vì lời nói của anh, lông mày rũ xuống khẽ run lên, khi lông mi vừa động, lại mang theo một giọt nước mắt rơi xuống.
Vẻ mặt của Elphin đông cứng lại.
"Cháu xin lỗi," anh nghe thấy Uriah nói với một giọng nhỏ, "Cháu chỉ muốn tặng quà cho ngài."
Khóc cũng là lần thứ hai.
Vừa rồi suýt chút nữa bị Ian cắn không khóc, vậy mà bây giờ lại vì một câu nói như vậy mà rơi nước mắt.
Cảm giác mất tập trung quen thuộc lại ập đến, Elphins cau mày, cảm giác hỗn độn không biết từ đâu tràn ra khắp cơ thể. Anh không có ý thức để làm cho con người khóc. Một con quái vật già đã ngủ trong nhiều năm không phải lúc nào cũng kiểm soát được biểu hiện của mình, anh không ý thức được biểu tình bình thường của chính mình đối với những người khác có bao nhiêu đáng sợ, nhưng theo bản năng, lại vì nước mắt của Uriah cảm thấy bất lực.
Sự mong manh của con người nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, cắn một ngụm sẽ chết, chạm vào một chút sẽ bị thương, ngay cả nói một lời đều sẽ khóc. Elphins nhìn Uriah chậm rãi rơi nươc mắt, lần đầu tiên trong đời anh không biết phải làm gì
"Ta không có ý trách nhóc," anh khô khan giải thích, "Ta chỉ là nói với nhóc mà thôi."
"Cháu biết." Con người có cái mũi đang khóc đỏ bừng ngẩng đầu lên, trông vô cùng đau khổ, nhưng nó vẫn duy trì một sự giáo dưỡng tốt, nói một cách lý lẽ, "Nhưng cháu đã làm sai, cháu xin lỗi."
Đứa bé lau nước mắt, cố gắng hết sức làm như không có chuyện gì xảy ra, hướng về Elphins cong người, cúi đầu xuống, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.
"Đừng khóc," Elphins nhìn nó đang cố gắng lau nước mắt, ánh mắt lóe lóe.
Anh không giỏi dỗ dành, trong sự nghiệp ngàn năm của mình, từ lâu đã loại bỏ những lời ôn nhu này ra khỏi từ điển, bây giờ không biết còn sót lại cái gì, nhưng chắc chắn rằng tuyệt đối không đủ để dỗ trẻ con.
Ngay cả những lời này cũng không tự giác dùng giọng điệu ra lệnh.
Hiệu quả là ngay lập tức, khi anh thoát ra khỏi miệng, Uriah không dám nói một lời.
Giọng nói có thể kìm lại được nhưng không thể kiềm chế được nước mắt.
Elphins đem hình ảnh đứa bé cắn môi rơm rơm nước mắt lưu vào trong con ngươi, hiếm khi đối với giọng điệu trong lời nói của mình tiến hành đánh giá - thực sự đáng sợ như vậy sao?
Uriah nói với anh với đôi mắt đỏ hoe: Vâng.
"Đừng..." Elphins kiềm chế biểu hiện của mình, vô tình liếc nhìn qua túi áo trước ngực, nơi đó có một đôi mắt giống như khe hở, đang nhìn chằm chằm vào anh với một chút trách móc.
Từ góc độ này, con búp bê nhỏ thực sự có tác dụng. Elphins chết lặng. Có vẻ như hành vi của anh quả thực là không phù hợp.
Anh phản ứng lại, sắp xếp các từ ngữ một cách khó khăn và nói với Uriah, "Ý ta là, chạy xung quanh đối với nhóc rất nguy hiểm."
Anh đưa tay ra, lau đi những giọt nước mắt khó coi trên mặt Uriah, lấy khăn giấy trong hộp giấy mà lão Evan đặt trên bàn, chấm nhẹ vào khóe mắt của Uriah một cách khéo léo, đem viên nước mắt vừa lăn ra lau đi.
"Giống như vừa rồi," Elphins lấy ra sự kiên nhẫn mà anh đã thiếu từ lâu, phân tích những lời mà anh đã không nói rõ cho nhân loại, "Nhóc đến đây mà không đi cùng với ông nội, ta đang gặp mặt những người khác, mà họ... những người đó không quen thuộc nơi này, càng không quen biết nhóc, mới có thể trong lúc nhóc xuất hiện đem nhóc bắt đi. "
Uriah hỏi, "Hắn có phải là kẻ xấu không?"
Elphins cảm thấy nhẹ nhõm vì nó thật thông minh, điều đó có nghĩa là anh không cần phải giải thích quá nhiều về việc Ian là gì và tại sao hắn lại muốn bắt đứa bé, "Đúng, hắn là một kẻ xấu, suýt chút nữa làm tổn thương nhóc."
"Vậy bây giờ hắn ở đâu?"
"Ta đuổi hắn đi..."
"Nha."
"Vì vậy tiên sinh không cho cháu đến đây vì sợ cháu gặp người xấu?" Uriah tự động lấp đầy chuỗi logic và dần dần ngừng nghẹn ngào.
Elphins thở dài trước sự thông minh quá mức của Uriah, nếu chỉ số IQ của Ian bằng 1/10 con người thì hắn sẽ không đến mức bị xử tử. Anh không bác bỏ cách nói của Uriah. Mặc dù anh không có ý định trở thành một người tốt, nhưng nếu nghĩ như vậy có thể làm đứa trẻ cảm thấy xoa dịu và ngừng khóc, anh rất vui lòng.
Tâm trạng của Uriah được cải thiện với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chứng kiến điều này, Elphins nói thêm: "Tình huống này cũng sẽ xảy ra trong tương lai, vì vậy ta muốn nói với nhóc là đừng tùy tiện đi lại".
Uriah gật đầu, cho thấy rằng mình đã hiểu.
Elphins nói: "Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy nói với lão Evan, cũng là ông nội của nhóc.", Elphins nói, "Ông ấy biết mình phải làm gì".
Uriah: "Vâng ạ."
Uriah chớp chớp mắt: "Nếu cháu muốn tìm ngài, cháu cũng nói với ông nội đưa đến đây sao?"
Elphins: "Đúng."
"Tuy nhiên," anh suy nghĩ một lúc và hứa với Uriah, "Nếu nhóc bị bắt nạt như hôm nay, muốn tìm ta, có thể gọi điện thoại, nếu không kịp thì có thể hét lên, ta nhất định sẽ đến. "
Sau đó, anh đứng dậy và lấy ra một chiếc hộp từ một tấm lưới ở phía bên trái tầng ba của giá sách đã được đóng gói đầy đủ.
Chiếc hộp màu đỏ sẫm trông đã vài năm tuổi, hoa văn trên ổ khóa là đặc trưng của thế kỷ 18. Khi anh vặn nhẹ ngón tay, đem chiếc khóa bằng đồng đã từng dùng một số tiền lớn chế tạo từ giữa bị gãy làm đôi.
"Đã lâu không dùng, không tìm được chìa khóa." Anh thản nhiên giải thích hành vi của mình. Uriah chỉ gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc hộp một cách tò mò.
Sau đó, anh mở chiếc hộp và lấy ra thứ bên trong, đó là một chiếc vòng cổ, được làm bằng chất liệu đặc biệt, trường tồn với thời gian, dù trải qua hàng trăm năm, nó vẫn tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Toàn bộ dây chuyền là màu bạc, với một mặt dây chuyền có hình dạng bất thường ở giữa, kéo dài chung quanh có mấy đoạn dài ngắn khác nhau tạo thành hình dạng "xúc tu", trông rất giống trạng thái được hình thành khi máu bắn tung tóe trên mặt đất.
Mà bên trong thựa sự chứa đầy máu, máu của Elphins.
Mặt dây chuyền chứa đầy máu của anh có thể đóng vai trò bảo vệ. Các huyết tộc khác sẽ bị sốc khi ngửi thấy hơi thở và không dám đến gần. Nếu vẫn gặp nguy hiểm không thể phản kháng, chỉ cần giữ chặt mặt dây chuyền, anh có thể cảm nhận được, cho nên sẽ lập tức lao đến.
Vô số ma cà rồng và con người đều sẽ mơ ước điều gì đó, trong một nghìn năm, anh cũng chỉ làm được một điều như vậy.
Điều anh không ngờ tới là Uriah đã phải ngạc nhiên ngay từ cái nhìn đầu tiên về mặt dây chuyền: "Thật là một ngôi sao đẹp".
Nhìn vào hình dáng bất thường với ánh sáng màu đỏ mờ nhạt dưới ánh đèn, Elphins rất khó hiểu làm thế nào mà Uriah lại xem nó như một ngôi sao, nhưng anh có thể thấy rằng con người không từ chối thứ này.
Anh hỏi: "Nhóc có thích không?"
Uriah gật đầu lia lịa: "Rất thích, nó đẹp quá."
Bây giờ nó không khóc nữa. Không những không khóc mà còn vô cùng vui vẻ, đôi mắt sáng hơn rất nhiều, đồng tử xanh biếc phản chiếu ánh sáng, sáng hơn nhiều so với những vì sao ngoài cửa sổ.
Elphins tháo chiếc vòng cổ, nghiêng người và thắt đeo nó cho đứa bé: "Nếu thích, nó là của nhóc."
Uriah không thể tin được: "Ngài định... tặng nó cho cháu sao?"
Chiếc khóa mỏng manh phát ra âm thanh nhẹ nhàng, Elphins nới lỏng sợi dây chuyền, sợi dây bạc mảnh an ổn rơi xuống trên cổ Uriah.
Anh đứng thẳng người, nghe vậy nói: "Phải, cho nhóc."
Vẫn còn chưa tin, Uriah dùng ngón tay gõ nhẹ vào vài thứ trên cổ, ngẩng đầu lên hỏi, "Nhưng, tại sao?"
Mái tóc vàng của đứa trẻ phản chiếu ánh sáng. Nhờ thị lực tốt, Elphins có thể nhận biết hầu hết mọi sợi tóc của nó. Làn da vốn trắng đến phản chiếu, lúc này lộ ra màu hồng nhạt, âm thanh của dòng máu chảy nhanh đến kinh người, mùi ngọt ngào quyến rũ một lần nữa thoang thoảng trong không khí.
Elphins đã chuẩn bị đầy đủ để chống lại sự cám dỗ lần này, anh làm lơ hơi thở thơm ngon của Uriah trên khắp cơ thể mình, làm theo trái tim đặt tay lên đầu đứa trẻ chạm vào mái tóc vàng, quả nhiên mềm mại như mong đợi.
Sau khi sờ một lúc, tổ tiên huyết tộc tâm trạng vui sướng vì đã chỉ ra mê cung cho loài người dưới lòng bàn tay của mình, đơn giản nói một câu:
"Bởi vì nó rất hợp với nhóc."
Quả thực, ngoại hình của Uriah vốn là ưu việt, sắc mặt tinh xảo đến khó tin, căn bản khác với huyết tộc nhàn nhạt và u ám, hơn nữa còn so với đại đa số loài người, nếu huyết tộc đại diện cho bóng tối, thì nó phải đứng ở trung tâm của ánh sáng. Cho dù biết trên đời này không có thiên thần thật, nhưng sau khi nhìn thấy đứa bé, anh vẫn không khỏi nghĩ đến sự tồn tại trong truyền thuyết này.
Quá mức thuần khiết cùng u ám hắc huyết đẩy lùi lẫn nhau, tạo thành hình ảnh hài hòa nhất quanh cổ nó, thật sự rất phù hợp.
"Cảm ơn ngài." Uriah cười rạng rỡ, nâng niu chiếc vòng cổ lên cúi đầu cảm ơn Elphins.
Ngón trỏ áp lên trán đứa bé không để nó hạ thấp, Elphins nói trong ánh mắt khó hiểu của nó, "Không có gì đâu."
Đôi mắt của Uriah trở thành hai nếp gấp nhỏ.
"Với sợi dây chuyền này, sẽ không ai có thể tùy tiện bắt nạt nhóc nữa", Elphins nhặt sợi dây chuyền lên, "Nếu vẫn là không có mắt, chỉ cần nhóc nắm lấy sợi dây chuyền này, ta liền sẽ tới."
Trong mắt người khác, huyết tộc là một chủng tộc xảo quyệt, thường nói chuyện lừa lọc, cũng thường xuyên lừa gạt những người bình thường chưa được tuyển dụng bằng tài hùng biện của mình, cứ mười câu thì có tám câu là giả dối. Tuy nhiên, điều chưa ai biết chính là họ không bao giờ thực sự hứa hẹn một cách dễ dàng, bởi vì một khi đã hứa thì nhất định phải thực hiện được.
Là tổ tiên của huyết tộc, Elphins chưa bao giờ hứa hẹn tương tự với người khác, nhưng anh mới chỉ nhìn thấy Uriah hai lần, ngay lập tức đã thực hiện lời hứa này bằng một giọng điệu rất bình tĩnh trong ánh mắt ướt át của người kia.
Nghe có vẻ viển vông nhưng đó là sự thật.
Đứa trẻ nhận được món quà hiển nhiên rất vui mừng, nhưng ngoài sự phấn khích thì còn có chút lo lắng, Elphins sau khi nói xong đứa bé liền tỏ vẻ rối rắm: "Nhưng cháu phải dùng cái gì để đưa lại cho ngài?"
Elphins nhét mặt dây chuyền vào cổ áo Uriah, đầu ngón tay lạnh như băng của anh chạm vào làn da ấm áp nơi cổ đối phương, gãi nhẹ một chút, Uriah rụt cổ lại trong vô thức.
"Không cần," anh từ trong ngực lấy ra con búp bê nhỏ, "Nhóc đã đưa rồi."
Uriah nói, "Nhưng đó là vì lần trước nha."
Elphins lắc đầu: "Điều đó không quan trọng."
"Điều quan trọng là ta rất thích, vậy là đủ."
Cuối cùng anh vỗ nhẹ vào đầu Uriah: "Không phải cái gì cũng cần đáp lễ đâu nhóc."
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm ơn đã yêu thích
Danh Sách Chương: