Nữ nhân viên tiếp tân khẽ cười chào cô theo đúng quy cách, khuôn mặt không thể hiện sự khó chịu hay khinh bỉ Diệp Lạc Nguyên khiến An Diệp Lạc nhìn cô với ánh mắt khác, cũng khiến trong lòng cô có cảm tình với cửa hàng R.S này. Gật đầu, An Diệp Lạc khẽ cười nói:
- Tôi muốn mua vài bộ quần áo đơn giản và nhẹ nhàng!
- Được, mời Diệp tiểu thư theo tôi!
Nói rồi nữ nhân viên xoay người dẫn An Diệp Lạc tới nơi cô cần. Nhẹ nói cám ơn xong cô lựa chọn cho mình mấy bộ màu xanh cùng quần tây màu đen bó chân, lựa thêm vài bộ đầm đem tới quầy thanh toán. Nhân viên quầy thanh toán tính tiền cho cô xong nói:
- Diệp tiểu thư, của cô hết 20 triệu nhân dân tệ!
Mở ví lấy thẻ quẹt đưa cho nhân viên thanh toán, lúc nhận lại thẻ An Diệp Lạc không hiểu sao nhân viên cứ nhìn cô kỳ quái, cũng không muốn biết An Diệp Lạc định quay ra về thì cô thấy được một sợi dây chuền hình cỏ ba lá được phủ kim cương màu xanh đẹp mắt và mới lạ, nhìn ngắm sợi dây đó cô liền yêu thích nói với nhân viên gần đó:
- Cho tôi sợi dây đó!
Nói rồi An Diệp Lạc chỉ vào sợi dây chuyền mặt cỏ ba lá kim cương. Khi nhân viên vừa lấy ra thì một giọng nữ nhân chanh chua nói xen vào:
- Tôi muốn mua nó!
Nói xong, cô ta quay sang người đàn ông bên cạnh mình nói:
- Anh! Mai là sinh nhật của em, không phải anh nói sẽ mua quà tặng em sao? Em thích sợi dây đó, anh mua cho em đi!
An Diệp Lạc cùng nhân viên bán hàng đồng thời quay đầu nhìn sang bên trái thì thấy ở đó có một nữ nhân mặc bộ đầm đỏ, trên khuôn mặt dày đặc phấn son, một đôi mắt xếch đầy tham lam nhìn vào sợi dây chuyền trước mặt, người đàn ông bên cạnh tầm khoảng ba bốn chục tuổi, dáng người lùn và béo, đôi mắt lươn nhỏ híp lại nhìn chằm chằm An Diệp Lạc nuốt nước miếng, nhưng miệng vẫn nói:
- Bảo bối, em thích thì cứ lấy đi, anh tặng em!
Giọng nói cợt nhả của lão ta vang lên khiến nữ nhân bên cạnh lão vênh mặt lên nói:
- Nghe thấy chưa? Anh Đại Nghĩa kêu cô gói sợi dây đó cho tôi!
Đôi mắt khẽ lướt qua An Diệp Lạc chứa đầy ghen tị, trong lòng thì nghĩ thầm: "đúng là hồ ly tinh mà! Hừ!".
An Diệp Lạc không nói gì, từ đầu tới cuối cô vẫn cứ im lặng, cô cũng muốn xem xem nhân viên cửa hàng này sẽ làm như thế nào, nếu họ cũng giống như bên kia thì cô thề từ nay trở đi sẽ không đặt chân vào cửa hàng này lần nào nữa.
- Xin lỗi phu nhân! Đây là sợi dây Diệp tiểu thư chọn trước, chúng tôi không thể trao cho phu nhân được!
Nhân viên bán hàng không nặng không nhẹ bình tĩnh trả lời. Lại không nghĩ người đó không hiểu lễ nghĩa nói:
- Cái gì mà Diệp tiểu thư chọn rồi? Cô ta đã trả tiền chưa? Chưa thì nó vẫn là vật vô chủ! Tôi trả tiền trước thì nó là của tôi chứ gì???
- Đúng vậy, cô thanh toán tiền đi, tôi trả tiền thì nó thuộc về cô ấy!
Người đàn ông bên cạnh cô ta lên tiếng, đôi mắt vẫn dán chặt vào An Diệp Lạc ở phía đối diện.
Khó chịu với ánh mắt của lão béo đó, An Diệp Lạc nói với nhân viên bán hàng:
- Nếu cô ta muốn thì tôi nhường nó cho cô ta, lần sau cửa hàng của các vị có hàng mới thì điện cho tôi! Tôi sẽ tới coi!
- Cái này...!!!
Nhân viên bán hàng khó xử nhìn Diệp Lạc Nguyên, cô không nghĩ vị tiểu thư mà mọi người nói là chanh chua không hiểu lý lẽ, khắp nơi chèn ép em gái cùng cha khác mẹ là Diệp Hi Nghi lại là người dễ tính và thoải mái vậy, không tranh chấp cùng nữ nhân kia về sợi dây chuyền mà đồng ý buông bỏ. Điều đó khiến nhân viên bán hàng gần đó nhìn cô bằng ánh mắt yêu quý.
An Diệp Lạc thấy mọi người nhìn mình như vậy cô cũng không để ý, không phải là cô không để ý mà là cô đã quen rồi, bị mọi người lhinh thường làm sao khó chịu và đau đớn bằng việc cô bị chồng chưa cưới cùng bạn thân phản bội, mà bản thân thân thể này cũng có khác gì cô đâu, em gái cướp chồng chưa cưới của mình, cha thì chối bỏ quan hệ.
- Vâng thưa Diệp tiểu thư!
Nhân viên cười gật đầu đồng ý, sau đó cầm sợi dây lên tính tiền, lúc quay bước đi được vài bước An Diệp Lạc nghe tiếng nhân viên bán hàng nói:
- Sợi dây này giá là một trăm nhân dân tệ!
- Được!
Người đàn ông gật đầu đưa thẻ cho nhân viên, trong lòng thì nghĩ: "thật không nghĩ cô ta lại chọn món đồ gắn kim cương giả có một trăm nhân dân tệ! Mình còn đang nghĩ nên mua quà gì cho cô ta, đúng là trời giúp ta! Như vậy càng tốt, đỡ phải tốn nhiều tiền!".
Cầm thẻ quẹt trên tay, nhân viên đưa vào máy quẹt thẻ, không ngờ trên máy báo không đủ tiền. Lúc này nhân viên ái ngại nhìn lão béo lùn nói:
- Xin lỗi! Tài khoản của ngài không đủ ạ!
- Cái gì???- lão béo lùn giật mình hét to khiến mọi người gần đó đồng loạt quay đầu lại nhìn.