Nhẹ gõ ngón tay xuống bàn, suy nghĩ một lúc, An Diệp Lạc bấm số điện thoại nói chuyện với người đầu máy. Đến lúc tắt điện thoại, An Diệp Lạc đứng dậy, đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra không gian bên ngoài. Những tia nắng xế chiều chiếu lên người cô. Cũng không biết cô suy nghĩ gì.
Chiếc điện thoại trên bàn đổ hồi chuông An Diệp Lạc cũng không nhấc máy, An Diệp Lạc cứ như vậy đứng nơi cửa sổ. Khi Tống Nghiêm Tịch bước vào, nhìn bóng lưng cô độc của cô, anh nhẹ thở dài, bước lại gần ôm cô vào lòng. Cả hai người cứ như vậy đứng đó.
Lâu sau, An Diệp Lạc lên tiếng:
- Hôm nay không về nhà?
- Có, bên em một lúc rồi anh về!
- Ừ!
- Diệp Hoành Nghị hôm nay tới tìm em?
- Ừ!
- Chuyện gì vậy?
- Mai đi gặp người cùng ông ta!
- Cái gì? Ông ta dám?- khí lạnh từ Tống Nghiêm Tịch toả ra.
- Người mà bên kia muốn gặp là Diệp Hi Nghi!
- Có phải em gửi ảnh ông ta đã nhận được nên đánh chủ ý lên em?
- Có lẽ vậy đi!
- Vậy em đi không?
- Đi chứ, em muốn xem ông ta muốn gì!
- Ừ!
Sáng hôm sau,
Diệp Hoành Nghị tới nhà của An Diệp Lạc, ông ta sợ cô không đi cho nên tới đón, ở bên ngoài chờ đợi khiến Diệp Hoành Nghị khó chịu không thôi nhưng dù vậy, ông ta vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng chờ đợi.
Lúc này, tại Diệp gia,
Diệp Hi Nghi trở về trong bộ dạng quần áo rách nát, khi Diệp phu nhân mở cổng, bà ta nhìn mà không thể tin đó là con gái của mình. Ánh mắt của Diệp Hi Nghi khiến bà ta lo sợ, vội cầm tay con gái mình, Diệp phu nhân lo lắng nói:
- Con a! Con sao lại làm ra cái chuyện tày đình như vậy? Còn quần áo, làm sao mà lại rát nát đến như vậy? Sao không mua cho mình bộ quần áo mới mặc?
Mặc kệ những câu hỏi của mẹ mình, cô ta lạnh lùng bước vào trong nhà, lên phòng của mình đi thẳng vào phòng tắm, ở bên trong, nhìn mình trong gương cô ta không thể tin được đó là mình liền hét lên:
- Aaaaaa! Tao sẽ giết mày Diệp Lạc Nguyên!
Ngồi trong phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước chỉ mong tẩy sạch cái mùi ô uế bẩn thỉu kia đi.
Bên ngoài, Diệp phu nhân lo lắng đi lại ở cửa phòng của Diệp Hi Nghi.
An Diệp Lạc sau khi tỉnh dậy, cô theo thói quen vén rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài, khi chiếc xe của Diệp Hoành Nghị bị cô nhìn thấy, sau đó cô xuống bếp làm cho mình bữa sáng.
Ngồi trên ghế bình tĩnh ăn bữa sáng của mình, xong cô thay đồ rồi mới chạy xe ra ngoài. Diệp Hoành Nghị nhìn thấy cô đi ra liền cho người chạy xe tới chặn, ông ta nói:
- Mày biết giờ là mấy giờ rồi không?
- Ông có muốn tôi đi không?- lạnh lùng bỏ lại một câu, An Diệp Lạc lái xe chạy đi.
Thấy vậy, Diệp Hoành Nghị mặc dù tức giận nhưng không nói gì nữa đành bước lên xe kêu tài xế chạy lên trước chiếc xe của An Diệp Lạc. Hai chiếc xe chạy trước chạy sau, cho tới khi đến địa điểm đã hẹn là ở nhà hàng cao cấp.
Bước vào bên trong, nhân viên khẽ cúi người hỏi:
- Xin chào quý khách! Các vị đã đặt phòng sẵn chưa ạ?
- Chúng tôi có hẹn với ông Thẩm Thiếu Tuân, ông ấy tới chưa?
- À! Vị khách đó tới rồi. Mời ngài và tiểu thư theo tôi!