Ta đích thân đi làm cho Tạ Lăng ba đĩa đồ ăn vặt khác nhau, đều là món hắn thích ăn, còn chu đáo bóp vai xoa chân cho hắn suốt ba tháng trời.
Đổi lại, Tạ Lăng hứa với ta sẽ xin lỗi Sở Cửu.
Hoàng tử đi xin lỗi thần tử, đây là lần đầu ta nghe nói, nhưng Tạ Lăng lại rất thoải mái đồng ý, hoàn toàn không giống bộ dáng hôm đó ở hầu phủ, mặt lạnh như sương quyết đoán phạt tội Sở Cửu.
Ta còn tưởng hắn sẽ cứng đầu hơn cả ta.
Ta sợ Tạ Lăng và Sở Cửu kết thù, liền dẫn dụ bọn họ đi chơi cùng với nhau rất nhiều lần, nào là cùng pha trà ngắm tuyết, rồi thì đoán câu đố trên đèn lồng…
Nhưng mà hai người này vẫn mãi lạnh nhạt với nhau, nhìn thì có vẻ lễ nghĩa với nhau, nhưng thực chất mọi cử chỉ lời nói đều xa cách thờ ơ.
Lâu dần, ta cũng mặc kệ bọn họ luôn.
Chắc là do tính cách họ khác nhau, ta cũng chẳng miễn cưỡng nữa.
Ngày xuân con én đưa thoi, lại qua đi ba tháng dài.
Ô Nhược đổi tân vương, tân vương này muốn hoà hoãn với Trung Nguyên, lạy hoàng đế Trung Nguyên ba vái, còn cống nạp sang tơ lụa, rượu, và ngựa.
Từ đó, ngọn lửa chiến tranh ở biên giới phía tây cũng hoàn toàn bị dập tắt.
Ta cùng Sở Cửu cưỡi ngựa đi ra ngoại thành.
Huynh ấy cúi đầu về phía tây, đổ một bình rượu ấm xuống đất.
“Từ giờ trở đi, họ có thể yên nghỉ rồi.”
Sở Cửu nhìn xa xăm hồi lâu, thở dài mà nói.
Khi trở về, ta muốn cưỡi chung ngựa với Sở Cửu.
Huynh ấy bất đắc dĩ cười cười, nhấc ta lên ngựa, dùng chân dài giang ra, ôm chặt ta trong lòng, không chút chật vật.
“Không phải đã dạy muội cưỡi ngựa rồi sao?”
Giọng nói ấm của huynh ấy vang lên sau tai tôi.
“Đâu có cưỡi giỏi được như huynh, huynh đồng ý cõng ta một ngày, ta liền tránh được một ngày.”
Ta nói một cách nghiêm túc.
“Vậy sợ là muội cả đời này lười chảy thây.”
Giọng nói của huynh ấy mang theo ý cười, ta chưa bao giờ nhìn thấy Sở Cửu thoải mái vui vẻ như vậy, giống như lớp băng vạn năm dần tan chảy vậy.
Ta ngồi ở trong lòng huynh ấy, nghe thấy tiếng tim đập mạnh từ lồng ngực huynh ấy, may mà huynh ấy không nhìn thấy gương mặt đang nóng bừng lên của ta.
15.
Tết Trung thu, công chúa của Ô Nhược từ phía tây đến.
Đôi mắt của cô ấy thật sự có màu xanh đậm, tròn và trong hơn cả những viên đá quý ta yêu thích.
Ta lớn đến ngần này rồi, vẫn chưa từng nhìn qua một người đẹp đến như vậy.
Đáng tiếc là người đẹp như vậy, chỉ trốn ở trong Vọng Nguyệt các hoàng thượng đặc biệt xây lên, không ra ngoài cũng chẳng cho phép ai vào trong.
Ta đã có kinh nghiệm đối phó với Sở Cửu, liền chơi sáo ở dưới tầng các của nàng ấy nửa đêm.
Kĩ thuật và giai điệu sáo của ta đều là do Sở Cửu dạy cho, cũng có nổi mấy phần hương vị của vùng đại mạc.
Chơi đến hết bài thứ ba, nàng ấy liền mở cửa cho ta vào.
Ta nhìn thấy nàng ấy lén lau khoé mắt, nói nhớ nhà.
Một đêm mất ngủ, nàng ấy kéo tay kể chuyện về phong cảnh đồng tuyết ở tây bắc, cảnh đàn cừu túm tụm lại với nhau để giữ ấm trong đêm lạnh, cảnh mùa hè nằm trên bãi cỏ cao hơn đầu người, ngẩng đầu lên là nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Tên của nàng ấy rất dài, phát âm cũng là những chữ ta chưa nghe qua bao giờ, học theo cũng không đặng.
Nàng ấy cười, nói rằng ta gọi nàng ấy là Khương Vũ cũng được.
Nàng ấy lớn hơn ta ba tuổi, ta liền gọi nàng ấy là Vũ tỷ tỷ.
Vũ tỷ tỷ giãi bày hết tâm sự của mình, liền hoạt bát hẳn lên, ngày ngày chạy đến hầu phủ, kéo ta đi cưỡi ngựa, đối với ta tốt ơi là tốt.
Chỉ là một tiểu công chúa vô ưu vô lo trên thảo nguyên như vậy, đến Trung Nguyên làm cái gì?. Truyện Trinh Thám
Mẹ ta do dự rất lâu rồi nói với ta rằng bây giờ Ô Ngược đổi vua mới, Vũ tỷ tỷ là công chúa nhỏ tuổi nhất của tân vương, đưa sang là muốn để tỷ ấy gả cho đương triều thái tử, hoà thân giao hảo…
Ta sửng sốt: “Nhưng hoàng thượng còn chưa lập thái tử mà.”
Mẹ lại như có điều gì che giấu.
“Công chúa còn nhỏ, phải đợi thêm một chút.”
Ta thấy cũng đúng, Khương Vũ tỷ tỷ lớn hơn ta vài tuổi, nhưng vẫn là còn nhỏ, với ngoại hình khí chất của tỷ ấy, sánh vai với bất kì hoàng tử nào cũng sẽ rất đẹp đôi.
Ta bĩu bĩu môi: “Nếu là con, con muốn lấy người mà mình yêu cơ, không cần chàng ấy là thái tử hay không! Kể cả có là kẻ vô danh tiểu tốt, không công thành danh toại, con cũng gả.”
Mẹ ta ném cho ta một cái nhìn trách móc, nói rằng ai cũng như ta ư?
Ta nói ai thì ta không dám chắc, nhưng riêng Khương Vũ tỷ tỷ thì ta đảm bảo, tỷ ấy chắc chắn không phải loại người ham danh hám vọng.
Mẹ nói ta hâm rồi, tập trung pha trà, không cùng ta nói chuyện nữa.
Được một lúc, mẹ lại chú ý đến phản ứng của ta.
“Nếu Thất gia lấy nàng ấy, Đường nhi cũng vẫn giữ lời nói vừa nãy?”
Ta ngẫm nghĩ, tưởng tượng ra hình ảnh Khương Vũ tỷ tỷ đứng cạnh Tạ Lăng, một người như ánh dương, một người tựa vầng trăng, thật sự xứng đôi, giống như trong sách nói kim phong ngọc lộ* có dịp tương phùng.
*kim phong ngọc lộ: gió vàng sương ngọc
“Đương nhiên rồi.”
Ta cười mẹ nói thừa.