• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

32.

“Báo——“

Lần đầu tiên sau nhiều ngày ta nghe được giọng nói của người khác, người đó đứng ngoài nói vọng vào.

“Có chuyện gấp cần bẩm báo!”

Tạ Lăng dường như trong nháy mắt đã trở lại dáng vẻ thái tử ôn hoà cần kiệm.

Hắn hắng giọng, bình tĩnh đáp lại.

“Chuyện gì?”

Người bên ngoài lớn tiếng trả lời.

“Liên quan đến tiền tuyến, xin điện hạ đích thân nghe!”

Tạ Lăng hôn nhẹ lên trán ta, mặc lại y phục cho ta, đứng dậy đi ra ngoài.

Tiền tuyến?

Tâm trí của ta sau nhiều ngày đờ đẫn cuối cùng cũng lấy lại được chút minh mẫn.

Tin tức về cha với Sở Cửu!

Ta biết bây giờ ta nhìn chẳng khác gì một kẻ điên rối bù nhếch nhác nhưng ta không kìm được, lăn ra khỏi giường, loạng choạng lao ra khỏi cửa.

Cửa không khoá, ta nhìn thấy ánh mắt nhiều hàm ý từ đám thị vệ liên tục đổ dồn về phía ta và Tạ Lăng.

“Điện hạ, tay của người…”

“Không sao.” - Tạ Lăng giơ tay lên xem - “Ta sơ ý làm rơi bình hoa mà thôi.”

Đám người thị vệ đột nhiên như ý thức được, giấu ánh mắt mờ ám nghi ngờ dưới vành mũ.

“Viện binh tới kịp thời, đẩy lui đội thiết kị của Ô Nhược, trong thành người người đều cảm tạ ân tình của thiên gia…”

Kịp thời là tốt, kịp thời là tốt!

Niềm vui ấm áp tràn vào trong nội tạng của ta, ta nóng lòng muốn nghe nên vội hỏi.

“Cha ta thì sao?”



Người đàn ông do dự một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn lướt qua ta thật nhanh.

“Tống tướng quân… hi sinh vì quốc gia, Sở tướng quân mất tích trong loạn lạc…”

Khung cảnh trước mắt chợt choáng váng, đầu óc ta trống rỗng, chỉ thấy sắc mặt Tạ Lăng bỗng dưng tái nhợt, nhảy qua bàn lao về phía ta, hoảng hốt gọi tên ta.

Mọi thứ trong nháy mắt tiêu tan.

33.

Khi ta tỉnh dậy, Tạ Lăng đã ở ngay bên cạnh ta, lo lắng nhìn ta.

Ta kéo tay áo hắn, cầu xin hắn bằng giọng điệu hèn mọn khiêm nhường nhất cả đời này.

“Ta xin ngươi, Tạ Lăng, cho ta gặp mẹ.”

“Van ngươi đấy.”

“Cha đã chết, lại không có ta ở bên, mẹ nhất định không sống nổi.”

“Cho ta gặp bà ấy đi mà.”

“Bà ấy không sao.” - Tạ Lăng dùng ánh mắt yêu thương nhìn ta, chậm rãi nói - “Nhưng nàng ốm rồi, Đường nhi, nàng và hầu phủ phu nhân đều đang đau thương quá độ, gặp nhau cũng không có ích lợi gì.”

“Làm ơn… Tạ Lăng, ta hứa sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, làm ơn…”

Ta không kịp nói tiếp đã lên cơn ho, ho đến lồng ngực đau nhói.

Tạ Lăng không đành lòng nhìn ta.

“Ta muốn cũng không được.”

Tạ Lăng ôm ta vào lòng, vỗ nhẹ lưng ta, liếc nhìn nữ hạ nhân mặt mày xa lạ đứng ở cửa, cúi người lại gần ta nói giọng rất nhỏ.

“Người của Thục Quý phi luôn theo dõi vương phủ, Đường nhi, ta xin lỗi…”

Hắn đưa tay lau nước mắt cho ta, nhìn ta buồn bã như thể đang san sẻ nỗi niềm với ta.

“Mạng sống của cả hầu phủ phụ thuộc hoàn toàn vào suy nghĩ của nàng. Nếu nàng tuân theo, bà ấy sẽ ổn thôi…”

Ta đóng băng.

“Hiểu không?” - Hắn nín thở, lắng nghe câu trả lời của ta.

Một nửa khuôn mặt của hắn bị che khuất dưới chiếc áo choàng lông cáo, cao sang khó sánh, phong độ vô song.

“Thế mới đúng.”

Hắn cười, hít một hơi thật sâu.

“Đường nhi, trên đời này, hai chúng ta là thân thiết nhất, ta làm sao lại dùng người khác để ép nàng được?”

Hắn nâng mặt ta lên, trong mắt hiện lên sự ám ảnh, như thể hai ta đang đứng gốc cây đào, hắn hỏi người trong lòng ta là ai, chỉ tiếc cái tên ta nói ra không phải là hắn.

Ta hất tung tay hắn ra, giật người về trong đệm tránh xa hắn.

Chưa bao giờ ta ước mình có thể chết ngay tức khắc như lúc này.

Ta bị nhốt ở trong thái tử phủ, không có Tiểu Loan, ta mất đi đôi mắt và cánh tay cuối cùng của mình.

Hoàng thượng bệnh ngày càng nặng hơn.

Triệu chứng của ngài ấy cũng giống như Vũ tỷ tỷ hồi đó…



Ta không dám nghĩ nhiều…

Sau trận ở Lan thành, uy vọng của Tạ Lăng đã tăng lên đáng kể, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tạ Lăng sẽ trở thành hoàng để được đón đợi của Đại Chu.

Thục Quý phi cũng có thể buông bỏ lo lắng mà thoải mái làm thái hậu duy nhất trong hậu cung.

Còn ta?

Cha ta không còn, vị hôn phu cũng biến mất, mạng sống của mẹ ta thì nằm trong tay kẻ đó.

Còn “anh trai” tốt Tạ Lăng của ta, người thân thiết nhất không thể tách rời với ta từ thời thơ ấu, cũng đã chết vào một ngày nào đó không rõ rồi, chỉ còn lại cái vỏ trống rỗng bọc bên ngoài một con quỷ ác độc.

34.

Ô Nhược đưa thư đầu hàng, nói đại binh phát ra chỉ do một mình tam hoàng tử của Ô Nhược chỉ huy, không phải ý chỉ chính thức của hoàng gia Ô Nhược.

Tam hoàng tử giờ đã chết trong chiến loạn, Ô Nhược hy vọng có thể cùng hoà giải với Đại Chu, sẵn sàng cống nạp hàng ngàn ngựa tốt và gia vị các loại để cầu hoà.

Hoàng đế Đại Chu bệnh nặng không thể xử lí, thái tử Đại Chu nhân từ đức độ, đương nhiên đứng ra đồng ý.

Mạnh tướng quân rút quân ở phía tây trở về kinh thành.

Dường như lại trở về cảnh quốc thái dân an.

Tạ Lăng gần như chuyển vào trong cung ở, ta cũng từ phủ thái tử chuyển vào cung.

Ngày qua ngày, vết thương ở lòng bàn tay Tạ Lăng cũng dần lành lại.

Ta là thái tử phi hiền lương thục đức của triều đình Đại Chu, cùng Tạ Lăng tương thân tương ái, là chuyện tốt của chốn cung đình.

Nhưng khi chỉ có hai người với nhau, nhiều tháng liền ta cũng chẳng nói với hắn một lời nào.

Ta đã thành một cái xác biết đi, nếu không phải lo cho tính mạng của mẹ ta, ta đã tìm chết từ lâu.

Sự kiên nhẫn trong mắt Tạ Lăng cũng dần mòn đi.

Hắn cau mày, vuốt cằm, nhìn ta trầm ngâm.

“Có phải ta đã yêu chiều nàng quá không?”

Quá đáng đến mức ta gần như bật cười thành tiếng.

Sự “yêu chiều” to lớn như vậy, ta thật sự không có phúc hưởng.

Ta ghê sợ liếc hắn, tránh đi ánh mắt như thiêu đốt của hắn.

35.

Lễ trung nguyên, Tạ Lăng mở tiệc, quần thần đến dự, ta nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xin đi nghỉ trước.

Tạ Lăng bưng đôi mắt nặng nề quét qua, hơi cau mày.

Hắn đang phải diễn ra dáng vẻ tình cảm với ta, ta biết.

Quả nhiên, hắn không nói lời nào, coi như đồng ý rồi kêu A Thuận hộ tống ta về.

Giám sát ta.

Ta cười lạnh, đứng dậy bỏ đi.

Đi ngang qua hồ Vị Ương, ta sửng sốt.

Mặt hồ điểm xuyết những ngọn đèn lồng hoa sen, soi bóng mặt hồ nhỏ như mơ như ảo.



Ta vẫn nhớ năm đó, vào lễ hoa đăng, khi ta và Sở Cửu ngắm một hồ đầy đèn hoa sen, hơi thở của huynh ấy nhẹ nhàng mà nóng ấm vẩn vương cạnh ta.

Nhìn thấy những hình ảnh quá khứ, tim ta lại rung lên đau đớn.

A Thuận đích thân khoá cửa cung điện của ta.

Ta kêu tất cả cung nhân lui ra ngoài, ngồi một mình trong hành lang tối tăm.

Ta như được nhìn thấy lại đôi mắt sâu thẳm ấy.

Bên trong là sự lạnh nhạt và lãnh đạm như núi băng tựa đồng tuyết, và chỉ khi người đó nhìn thấy ta, mới lộ ra một chút dịu dàng.

Sở Cửu.

Ta để tờ giấy gần ngọn nến đốt cháy nó, rồi nhẹ nhàng ném nó vào lư hương.

Người ẩn trong bóng tối hình như có chút mỉm cười, nói cẩn thận đốt cả nhà đấy.

Ta cũng cười theo.

Ta lại ném một nắm giấy vào trong lò than.

Ta nói với bóng người trong phòng.

“Thì đốt luôn, làm sao chứ? Chàng ngăn được ta chắc?”

Người đó lại im lặng.

Ta đưa tay ra định chạm vào.

Không có gì để chạm vào.

Bóng dáng huynh ấy xa dần.

Ta quỳ xuống đất, mắt dán chặt vào ngọn lửa đang dần thiêu đốt đôi mắt ta.

“… Chàng nói ta chờ chàng, ta chờ chàng lâu quá rồi, không muốn chờ nữa…”

Ta lẩm bẩm, đổ vò rượu vào trong ngọn lửa.

Ngọn lửa bốc cao đến mức ta thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi tóc cháy của chính mình.

Ta đi về phía ngọn lửa toả sáng rực rỡ nhất, đó mới chính là tổ ấm duy nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK