Một đôi tay giang ra kéo mạnh lấy ta thoát khỏi ngọn lửa, một chậu nước lạnh dội xối xả lên khắp người ta.
Ta rùng mình tỉnh lại.
Là Tạ Lăng.
Hắn dường như vô cùng tức giận, đập đổ đài nước hình hoa sen trong sảnh, còn dập tắt mồi lửa trong lư hương.
Hắn nhào đến túm lấy cơ thể của ta, ánh mắt như cháy lên.
“Nàng rốt cuộc muốn cái gì?! Nàng rốt cuộc muốn ta phải làm sao?!”
Ta lười nói lí với hắn, chán ghét quay mặt đi.
Hắn bóp mạnh cằm ta, kéo mặt ta lại.
Hắn phủ đầy mùi rượu lên người ta, trong mắt tràn lên nỗi tuyệt vọng cùng tức giận.
“Ta đối với nàng không đủ tốt sao? Nói cho ta biết, ta đối với nàng không phải là tốt nhất trên thế gian này sao?”
Hắn đẩy ta lên ghế mỹ nhân, đè lên người ta khiến ta không thở nổi.
“Còn nàng? Nàng cho ta được bao nhiêu tình cảm? Nàng muốn để bao nhiêu người trong lòng mình? Sở Cửu, Khương Vũ, thậm chí chỉ đứa bé con như A Hủ trong lòng nàng cũng xếp trước ta!”
Ta chưa bao giờ thấy hắn hung dữ đến như vậy, đôi mắt hoàn toàn ngập tràn sự bất cam và tham lam, như thể hắn là một con thú dữ sắp xé xác ta ra.
“Rõ ràng chúng ta là hai người thân cận nhất, Đường nhi, ta cùng nàng nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy…”
Hơi thở của hắn phả vào tai ta, giọng điệu gần như tan vỡ vì đau đớn.
Tay hắn run run khi cởi xiêm y của ta.
Ta run lên vì hoảng sợ, vùng vẫy đẩy hắn ra, mắng chửi hắn, van xin hắn…
“Đêm nay, ta muốn trong lòng nàng, chỉ có một mình ta.”
Hắn đem theo mùi rượu, cắn lấy môi ta.
37.
Lửa cháy bùng lên cao vút bên ngoài thành lầu.
Tạ Lăng nhíu mày, đứng dậy đi đến rìa thành lầu nhìn, bên ngoài vô cùng ầm ĩ.
A Thuận hét lên chạy thẳng một mạch, nhảy lên bậc thềm ôm lấy chân Tạ Lăng, giống như một kẻ sắp chết đuối vớ được khúc gỗ trôi dạt.
“Điện hạ! Điện hạ! Có người tạo phản, dẫn nhuệ binh và kỵ binh xông vào!”
Tạ Lăng nghiêm mặt hỏi.
“Ai?”
A Thuận run lên một lúc lâu mới nói.
“Nô tài không biết, những con ngựa họ cưỡi cao bất thường, không ai từng nhìn thấy chúng ở Trung Nguyên.”
Tạ Lăng trầm mặc một hồi, lạnh mặt nói.
“Mạnh tướng quân cấu kết với kỵ binh Ô Nhược để dẫn sói vào nhà.”
Ta nghe mà lòng bàng hoàng.
Mấy ngày này đúng là thời gian Mạnh tướng quân xong việc được giao trở lại triều đình.
Nhưng trước giờ ông ta vẫn luôn trung thành với hoàng thượng, tuyệt đối không có lí do nào để tạo phản.
Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Tạ Lăng đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến đổi, hắn siết chặt lấy cổ tay ta, mặc cho ta giãy dụa thế nào, kéo mạnh ta đến bức tường cao nhất trong cung.
Ta tận mắt chứng kiến thị vệ đại nội bị kẻ địch tàn sát như rau cỏ, dưới ánh lửa từng giọt máu chảy ròng.
Trong số đó có một bóng người, vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn. Người đó mặc áo giáp, không nhìn rõ mặt, dưới thân là một con ngựa Ô Lý cường tráng khoẻ đẹp, vung cây thương tua rủ màu đỏ mà cha ta vẫn hay dùng, người đó lao ra từ trong hàng người, ngước mắt lên nhìn thấy, khoảnh khắc tiếp theo chỉ theo đó chạy thẳng về phía ta.
Ta còn chưa kịp kêu lên kinh ngạc, Tạ Lăng ở bên cạnh đã tức giận kêu lên.
“Lâu rồi không gặp, Sở Cửu, Sở gia mấy đời trung với quốc, không ngờ đến lượt ngươi lại đi cấu kết với Ô Nhược làm phản!”
Sở Cửu?
Sở Cửu!
Người đàn ông đó giơ tay lên, từ từ tháo xuống mặt nạ.
Hàng lông mày uy vũ nghiêng nghiêng bay, mái tóc đen mượt, đôi mắt sắc lạnh, bờ môi mỏng, đường nét góc cạnh đó, còn có thể là ai?
Gần một năm không gặp, Sở Cửu ngày càng cao gầy, giống như chim ưng trong đêm tối trên thảo nguyên, lạnh lùng, kiêu ngạo mà lại cô độc, còn mang theo khí thế bá đạo.
Huynh ấy nhìn ta chằm chằm, lâu đến như băng qua sông núi.
Mạnh tướng quân từ trong đám người bước ra.
“Điện hạ xin bình tĩnh, chúng thần chỉ là tìm được thuốc tốt từ phía tây biên giới, có thể giúp hoàng thượng giải độc.”
Sắc mặt Tạ Lăng hơi tái đi.
“Ta chưa từng thấy ai đi chữa bệnh lại náo loạn như vậy.” - Tạ Lăng trầm mặt - “Hơn nữa, ai nói hoàng thượng trúng độc? Các ngươi đừng hòng lấy cớ chữa bệnh để mưu đồ làm loạn!”
Một người bỗng từ phía sau Sở Cửu đi ra, thì ra lại là Ngô lang trung.
Ông ấy quỳ trên mặt đất, kêu lớn.
“Điện hạ, hoàng thượng có phải trúng độc hay không, để tại hạ xem là sẽ biết ngay!”
Hai bên lực lượng qua ngọn lửa chiến đối mặt nhau.
Đối diện là Sở Cửu cùng Mạnh tướng quân, trang bị trọng binh, dưới tháp cao lại chỉ là thị vệ đại nội đang mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hầu hết binh lính bên này đều là do cha ta bồi dưỡng, cùng Sở Cửu kết nghĩa huynh đệ trong quân daonh, nghe những lời vừa xong, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ đổi chiến tuyến.
Tạ Lăng không có lựa chọn nào khác.
Bên cạnh Sở Cửu, một người khác đã đứng dậy.
Sở Cửu vốn đã rất cao, nhưng đứng bên cạnh huynh ấy, người kia còn cao hơn cả một cái đầu.
Lông cáo đen che hết nửa dưới khuôn mặt, hốc mắt lại cực kì sâu, thoạt nhìn không phải người Trung Nguyên.
Hắn không hành lễ với thái tử mà chĩa thanh trường kiếm trong tay về phía Tạ Lăng như một lời khiêu khích.
Sự thù hận mãnh liệt bùng lên trong mắt hắn.
Hắn hét lớn.
“Tạ Lăng, người dám ở trước mặt thần dân của mình giải thích trong khoảng thời gian này ngươi khống chế biên giới Chu quốc, nhiều lần xâm lấn Ô Nhược chúng ta, là có ý đồ gì?”
Hắn nói tiếng Trung Nguyên rất tốt, những tướng lĩnh và binh linh có mặt đều nghe được hiểu rõ.
“Ngươi tốn công như vậy để khiêu khích hai nước chiến tranh, không lẽ là để nhân cơ hội đoạt quyền?”
Sắc mặt của những người có mặt lập tức thay đổi.
Tất nhiên, không bao gồm Tạ Lăng.
Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đó, trịch thượng liếc xuống nhìn tam vương tử Ô Nhược, khẽ cười một tiếng.
“Chỉ là một tên man di, có tư cách gì lên tiếng?”
Mắt hắn lộ ra sự kiên định, cao giọng nói.
“Bộ tộc các ngươi ở Đại Chu chúng ta đã giết bao nhiêu binh lính và dân thường, nợ máu với chúng ta nhiều không đếm xuể. Một lá thư đầu hàng mà đã đòi xoá bỏ hết nợ nần?”
Sắc mặt tam vương tử Ô Nhược lạnh đi.
“Chiến tranh và hoà bình, không phải chuyện một tên chỉ là thái tử như ngươi quyết là xong, hoàng đế của các ngươi đã ước hẹn hoà bình, nếu không phải vì ngươi tấn công liên tục, người dân hai nước đã không phải chết oan vì những động cơ tư lợi của ngươi!”
Hắn giơ tay phải lên, để lộ ra một bông hoa năm cánh mỏng manh tinh tế.
“Hoàng đế Đại Chu các ngươi trúng phải độc của loại hoa này, các ngươi ở Trung Nguyên không ai có thể giải độc này, nhưng ta mang thuốc giải của Ô Nhược đến, chỉ cần ba bước là có thể cứu mạng ngài ta!”
Tạ Lăng cười lạnh nói.
“Nói đùa, ta làm sao có thể cho phép đám người phản đồ các ngươi lại gần phụ hoàng? Ta khổ tâm lao lực vì phụ hoàng, không phải để cho những kẻ phản bội các ngươi trách móc vạch tội…”
“Điện hạ.”
Sở Cửu ngắt lời hắn.
Sở Cửu lấy từ trong ngực ra một xấp thư, vẫy vẫy về phía Tạ Lăng, từng bước từng bước đi tới, cho đến khi huynh ấy đứng ở dưới tầng thành.
Ánh mắt Tạ Lăng cứng đờ, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt.
Sở Cửu ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói chỉ để ba người chúng ta nghe được.
“Có phải vì hoàng thượng mà ngươi tiết lộ bản đồ hành quân cho Ô Nhược, buộc quân dân chúng ta phải phòng thủ ở Lan thành?”
Đôi mắt huynh ấy sâu như hồ nước, giọng nói cũng chẳng vội vàng.
“Điện hạ, bây giờ cục diện còn có nước vãn hồi, ngươi thật sự muốn ta phải đến mức thông cáo chuyện này với tất cả tướng lĩnh binh hộ của Đại Chu sao? Ngươi thật sự muốn ta bố cáo với thiên hạ âm mưu lang sói của ngươi và Thục Quý phi?”
Tạ Lăng trầm mặt không rõ, im lặng hồi lâu, đột nhiên nhìn ta, lại nhìn Sở Cửu.
Hắn cười lạnh.
“Sở Cửu, người trong lòng ngươi đang ở ngay bên cạnh ta, ta có thể bóp chết nàng ấy bằng một tay, ngươi chắc chắn ngươi muốn ép ta?”
Sở Cửu dừng lại, nhìn ta.
Dường như có hàng ngàn ngọn sóng tình cảm dâng lên trong mắt huynh ấy, chỉ cần nhìn ta, ta đã không kìm được mà run lên.
Tạ Lăng cười nham hiểm, hắn túm lấy cổ ta, mạnh đến nỗi ta khó thở, ho khan dữ dội.
Ta không nói nên lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Sở Cửu ở dưới thành.
Ta tin rằng huynh ấy có thể hiểu ta.
Vì để cục diện quyền lực trở lại như cũ, ta chết không hối hận.
Nhà họ Tống của ta không có ai tham sống sợ chết.
Nhưng Sở Cửu lại như không có chút phân vân bối rỗi nào, nhíu chặt mày, cố nén lửa giận, vẫn là lui về phía sau từng bước một.
Khung cảnh lại rơi vào bế tắc.
38.
Sở Cửu vừa rút xuống, Tạ Lăng liền buông lỏng cho ta.
Hắn điên cuồng hôn lên tóc ta, ôm chặt ta vào lòng, thủ thỉ khe khẽ.
“Đường nhi, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta không cố ý, nàng biết, cho dù thế nào ta cũng sẽ không tổn thương nàng…”
Thật buồn cười, cho đến tận hôm nay, hắn vẫn chưa cảm thấy mình đã tổn thương ta, đôi mắt hắn đỏ vằn lên, trong mắt tràn đầy sự điên loạn và tuyệt vọng.
“Thục Quý phi còn có một đội tử binh trong tay, chỉ cần bà ấy hạ lệnh, mọi chuyện sẽ kết thúc, ta sẽ xử tử từng tên phản loạn này, bao gồm cả Sở Cửu của nàng…”
Hắn ôm mặt ta, nhẹ nhàng mà nói.
“Đến lúc đó, trong lòng nàng chỉ có ta, ta sẽ bù đắp cho nàng, để nàng trở thành hoàng hậu hạnh phúc nhất...”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ một bằng giọng nói vẫn còn khàn khàn.
“Người Tống gia sẽ không bao giờ chịu khuất phục, Tạ Lăng, trong lòng ta chưa bao giờ có ngươi, ta hận ngươi.”
“Nàng hận ta?”
Hắn tựa như vừa nghe được một câu đùa hài hước nhất trên thế gian này, hắn cười một cách kì lạ, đôi lông mày rậm đẹp như tranh vẽ của hắn nhíu lại, nhìn hắn còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Hắn cười đủ rồi, lại xông đến cưỡng hôn lên môi ta, đến khi ta thở không ra hơi mới từ từ buông ra.
“Đồ ngốc của ta, nàng mãi mãi không hiểu lòng của chính mình.”
Hắn dùng đầu ngón tay lau vết máu trên khoé miệng ta, nhìn ta đầy ám ảnh.
“Không sao, yêu hay hận cũng không quan trọng, dù sao cả đời này nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta.”
Hắn ôm ta vào lòng, nhìn nơi đóng quân của Ô Nhược và binh lính trại doanh biên giới cách đó không xa.
Ánh mắt nhàn nhã kiêu ngạo của hắn dò xét Sở Cửu.
Ta không cam tâm, nhưng cũng không dám nhìn sắc mặt Sở Cửu.
Nhưng Tạ Lăng lại bóp cằm của ta, buộc ta phải nhìn vào mắt Sở Cửu.
“Xem bộ dạng yếu nhược tỏ vẻ mạnh mẽ của hắn kìa, có gì đáng để nàng mê mẩn suốt bao nhiêu năm qua chứ…”
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai ta.
“Đợi đại sự giải quyết xong, ta sẽ tự tay chặt hắn thành ngàn mảnh, treo đầu hắn trên tường thành, tuyệt đối không cho phép kẻ nào nhặt xác của hắn. Ta muốn cho hắn biết, kết cục của việc thèm muốn nàng là ra sao…”
Ta tưởng tượng đến cảnh đó, tim liền rung lên.
Lúc này, từ một góc trong cung thành, bỗng truyền đến một tin kinh thiên động địa cùng tiếng kêu thảm thiết.
Ta thấy Sở Cửu và Mạnh tướng quân nhìn nhau rồi mỉm cười tự tin với Tạ Lăng.
Huynh ấy cao giọng nói.
“Mưu đồ của thái tử giờ phút này chỉ sợ là không thành rồi!”
Tạ Lăng đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Làn khói đen cuồn cuộn bốc lên từ hướng Dực Khôn cung.
Sở Cửu cùng thuộc hạ tán gẫu vài câu, tiến lên một câu, tiếp tục nói lớn.
“Điện hạ bớt đau thương, Dực Khôn cung đã cạn nước, Thục Quý phi cũng đã không còn!”
Khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy tia sáng trong mắt Tạ Lăng đột nhiên vụt tắt.
Sở Cửu tiến lên một bước.
“Điện hạ, cái chết kiểu này không cách đối chứng, có thể vẫn giúp ngươi giữ lại thi thể nguyên vẹn, nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, hoàng thượng truy cứu, chuyện không dễ nói nữa đâu.”
Không khí im lặng chết chóc.
Ta có thể cảm nhận được những người xung quanh mình như đã hoá thành đá tảng.
Thế nhưng vầng hào quang như đao kiếm sắc nhọn bao quanh hắn đã biến mất.
Ta nắm lấy tay áo Tạ Lăng.
“Tạ Lăng… nhận thua đi…”
Ta muốn nói tiếp, nhưng lời lại không ra nổi khỏi miệng.
Giết phi tần, mưu hại thiên tử, câu kết với ngoại quốc… Thật không biết còn có thể nói gì với hắn.
“Ngươi muốn quá nhiều, Tạ Lăng… không phải cái gì trên thế gian này cũng có thể thực hiện được…”
Sắc mặt Tạ Lăng tái nhợt đi, cổ họng hắn khó khăn nuốt xuống.
Hắn quay đầu lại, nhìn ta đầy trống rỗng.
Giống như lần đầu tiên nhìn thấy ta trên đời này.
Rồi hắn cười dịu dàng với ta.
“Ta chỉ muốn một điều ngay bây giờ.”
Giọng hắn lại trầm xuống, lạnh lùng và tàn nhẫn.
“Đi với ta.”
Hắn chưa nói xong đã vòng tay qua eo ta nhảy xuống từ trên thành cao.
Lúc đó, ta mới hiểu được sự điên cuồng và hoang tưởng cố hữu trong mắt hắn.
“Thứ ta không có được, cũng sẽ không để người khác chạm vào!”