"Em có thể biết tên của chị không?" Thiếu nữ ngẩng đầu lên, cảm thấy vô cùng hứng thú với người đàn bà đã quen biết nửa năm đang đứng đối diện mình. Thiếu nữ tên Lưu Dịch, là một học sinh cấp 3 bị lưu ban một năm, bởi vì thành tích thi đại học năm ngoái không được như mong muốn, cô chịu đựng áp lực từ người nhà và nghe lời giáo viên khuyên, ở lại cấp 3 thêm một năm. Chỉ có điều một năm này nhìn vậy mà lại là thời gian mơ màng luống cuồng nhất trong đời cô, đối mặt với chuyện bạn học cũ rời đi, sinh hoạt chung với những người bạn mới hoàn toàn xa lạ, cô trở nên hướng nội, không thích trao đổi với người khác, cũng cùng lúc đó, cô phát hiện ra một diễn đàn tên An Tử Nhạc.
Ở trong nước, An Tử Nhạc đứng không vững, thậm chí bị coi là phạm pháp, nhưng trong lòng mỗi người có lẽ đều có một nơi được gọi là An Tử Nhạc, trong đó bảo tồn và phủ kín sự khiếp đảm và lạc lõng của bọn họ. Người lạc lõng, đặt bên mép của cái chết nhưng lại sợ hãi sự đau đớn mà cái chết mang tới. Cho nên, An Tử Nhạc cũng không chỉ là một phương thức chết, đối với rất nhiều người mà nói đây là chỗ vui chơi, là nơi nương thân của bọn họ.
Lưu Dịch thích phát biểu những cảm tưởng tiêu cực trong diễn đàn, trong vòng bạn bè và weibo, cô đóng một nhân vật khác hoàn toàn, là học sinh hiếu học, là con gái ngoan của bố mẹ, là con mọt sách trong mắt bạn bè. Trên weibo, cô toàn chú ý đến những mặt tối tăm kia, thậm chí khi nhìn thấy những chuyện làm người ta thống khổ, cô sẽ so sánh bản thân mình với những người đó, thấy bọn họ thảm hại hơn mình, cô không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn có một khoái cảm không nói ra được.
Lưu Dịch thừa nhận mình như vậy rất kém cỏi, cô cũng không còn cách nào khác, cũng chẳng có cách nào để thoát khỏi những phiền não trong lòng. Nhưng một hôm nào đó cô ghi danh trên diễn đàn An Tử Nhạc, thêm được một người bạn tốt, thế giới của cô liền bắt đầu thay đổi. Quái Vật là một người rất tốt, một người cho tới hôm nay cô cũng không biết đối phương là nam hay nữ, cho nên khi một người đàn bà trưởng thành tao nhã, chững chạc lại giỏi ăn nói đứng trước mặt cô, Lưu Dịch cảm thấy vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Quái Vật là bạn thân nhất của cô ở thời điểm hiện tại, thậm chí vượt qua cả những bạn học đã từng sống chung với cô rất lâu. Chỉ có mình nàng biết bản chất của cô, một người vì tư lợi mà ham muốn hủy diệt tất cả mọi người. Lưu Dịch cũng không biết tại sao mình lại như vậy, chẳng lẽ chỉ vì mình không tốt thì tất cả mọi người đều phải khổ sở hay sao?
Đúng... đúng vậy, khi đó, cô đã trả lời Quái Vật như vậy. Mấy ngày trước cô vừa mới làm chuyện khiến cho bản thân sảng khoái. Khi đó, một chuyên khu xảy ra động đất, rất nhiều người rơi vào cảnh khốn đốn, người cần giúp đỡ cũng rất nhiều. Mẹ bảo cô đem quần áo không dùng trong nhà và một ít đồ dùng hàng ngày thả vào hòm cứu trợ ở dưới lầu, cô cười cười đồng ý nhưng không hề bỏ vào hòm cứu trợ mà tìm một chỗ không người, vứt bỏ tất cả những thứ đó.
Cô không hiểu tại sao mình phải làm như vậy, rõ ràng một chút xíu đồ kia cũng chẳng thấm vào đâu. Chẳng qua là... cô không muốn, cô không muốn giúp những người đó, cho dù là phế phẩm mình không cần, cứ coi như phải phá hỏng cũng nhất quyết không cho phép nó thuộc về người khác. Chỉ cần cô không muốn, ai cũng không thể ép cô đi giúp người khác. Nghĩ đến chuyện sẽ có một vài người cảm thấy vui sướng khi nhận được sự trợ giúp của mình, Lưu Dịch liền cảm thấy thống khổ như bị nghẹt thở vậy.
Đó là bệnh của cô, cô bị chứng bệnh không thể nào khống chế được tâm trạng của bản thân. Cô sẽ nóng nảy, sẽ hô to thét lớn, sẽ muốn hủy diệt tất cả. Cô cho rằng mình vĩnh viễn không thể nào chia sẻ chuyện này với người khác, bởi vì dù là bất cứ ai cũng có thể vì chuyện này mà ghét cô. Nhưng Quái Vật không như thế, nàng hiểu cô, nàng biết suy nghĩ của cô, thế giới của cô. Lưu dịch còn đang suy nghĩ, nếu như có Quái Vật thì liệu mình có thể tiếp tục sống một cách vui sướng hay không?
"Đang suy nghĩ gì thế?" Phó Trì Nghiên khẽ cười, nhìn về phía cô gái đang vùi đầu trong ngực mình, nàng còn không biết đối phương tên gì, nhưng chuyện đó cũng không quan trọng.
"Em chỉ đang suy nghĩ, cảm giác khi có chị thật là tốt, em chợt cảm thấy rất nhiều chuyện cũng không quá khó chịu. Chị biết không? Lúc trước em xem báo chí nói, hung thủ vụ án giết người liên hoàn rất có thể đang lẩn khuất ở diễn đàn An Tử Nhạc, một khắc đó em thấy vô cùng sung sướng. Em cảm thấy rất không thú vị, nếu như có thể dùng cái chết như vậy để kết thúc, em sẽ rất hài lòng."
"Bây giờ thì sao? Em hối hận rồi?" Phó Trì Nghiên nghe cô gái nói chậm rãi thì mỉm cười hỏi cô. Cô gái nghe xong gật đầu một cái, chỉ có điều cô không phát hiện sau khi mình gật đầu, biểu cảm trên mặt Phó Trì Nghiên bắt đầu cứng ngắc lại. Cảm thấy đối phương nâng gò má mình lên, Lưu Dịch còn chưa kịp nói gì, người kia đã bịt miệng mũi cô lại, lực tay rất lớn, cũng không biết tay Phó Trì Nghiên bôi cái gì, Lưu Dịch dần hôn mê, lúc ý thức đang dần rời khỏi thân mình, cô mơ hồ nghe được giọng Phó Trì Nghiên.
"Ngủ đi cô gái của tôi, sau này em không cần lựa chọn gì nữa."
Ba ngày sau, hội trường buổi đấu giá từ thiện của thành phố Gia Hải
"Phó tiểu thư, nghe nói lần này cô mang quyên tặng di vật mà bố mẹ để lại, nghe nó đây là bộ tác phẩm cuối cùng trước khi Phố tiên sinh qua đời, tạm thời định giá đã vượt qua một trăm triệu, tại sao cô lại đột ngột quyên tặng ạ?" Vô số ánh đèn lấp loáng chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của Phó Trì Nghiên, hôm nay nàng trang điểm theo lối kĩ càng rất khó gặp vào ngày thường, tóc được chải lên cao, mặc một bộ dạ phục màu trắng, nhìn qua còn chói mắt hơn cả những minh tinh kia, trên thực tế, nàng cũng là người sáng nhất ở chỗ này tối nay.
"Cảm ơn mọi người đã phỏng vấn tôi, bố mẹ tôi đã qua đời rất lâu, tôi thực sự rất quý trọng những thứ bọn họ để lại cho tôi, nhưng trên thế giới này còn rất nhiều thiếu nữ cần giúp đỡ. Tôi muốn quan tâm đến bọn họ, việc sáng lập quỹ từ thiện Tình Ngọc ban đầu cũng vì cái dự tính này."
"Xem ra Phó tiểu thư thực sự rất quan tâm đến phái nữ."
"Đúng vậy, trong tương lai, họ sẽ trở thành những người phụ nữ xuất sắc, tôi rất mong đợi."
Phó Trì Nghiên kết thúc phỏng vấn, ngồi vào bàn trung tâm nhất trong buổi đấu giá từ thiện, người tới tham gia hội đấu giá ngày hôm nay không giàu thì sang, cũng bao gồm rất nhiều minh tinh được mời tới từ trước. Buổi tiệc đáu giá bắt đầu, Phó Trì Nghiên uống rượu vang trước mặt nhưng không nhịn được cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho Tùy Khê, nàng nhớ cô gái thuộc về mình, nhớ tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của mình.
"Đang làm gì?"
"Xem phim."
"Ở nhà xem một mình sao?"
"Đúng vậy, nếu không thì sao? Chẳng lẽ em có một mình còn ra ngoài xem hay sao? Chị thì sao? Vẫn đang ở quán cafe?"
"Không có, chỉ đang tham gia một buổi đấu giá từ thiện thôi."
"Hả? Chị? Chị đi tham gia? Những cái đó hẳn phải là người rất có tiền mới có tư cách tham dự nhỉ?"
"Không ngờ trong lòng em, chị không phải là một người có tiền."
Phó Trì Nghiên vừa cười vừa nhắn tin qua lại cho Tùy Khê, ngay cả nàng cũng không chú ý máy ghi hình thỉnh thoảng lại lướt qua mặt mình. Tinh thần thay đổi rõ ràng, Phó Trì Nghiên mà thấy thứ gì đó hay ho cũng sẽ đấu giá. Nhìn nàng dùng mấy triệu để lấy một chú chó điện tử bình thường không có gì lạ, không ít người nhìn Phó Trì Nghiên với ánh mắt khác, trong lòng rối rít cảm khái Phó Trì Nghiên thật sự hết lòng vì làm từ thiện, chỉ để góp tiền mà ngay cả thứ đồ chơi này cũng mua.
Nào ngờ, Phó Trì Nghiên lại vui vẻ gửi một tin nhắn cho Tùy Khê, nàng mua một chú chó điện tử coi như quà cho cô. Ừm, tối nay nhận hàng, còn rất to nữa.
Cuối cùng cũng tới màn đấu giá được nén tới sau cùng, cũng chính là bức họa được Phó Trì Nghiên quyên tặng. Tất cả mọi người ở đây đều đến vì bức tranh này, người quyên tặng vậy mà lại vô cùng dửng dưng, ôm một chú chó điện tử trong lòng xem điện thoại. Người chủ trì đẩy bức tranh tới, trên còn được phủ một lớp vải tơ lụa màu đỏ để mọi người không thấy rõ đồ vật bên trong. Chỉ có điều người chủ trì lại cảm thấy hơi nặng, sức nặng kia dường như không giống với trọng lượng của một bức tranh.
Mắt thấy buổi đấu giá đã bắt đầu, người chủ trì vén tấm vải đỏ lên, chỉ có điều vào đúng lúc này, hội trường lại rộ lên những tiếng thét chói tai nối nhau liên tiếp. Thứ bày trên sân khấu đúng là một bức tranh, nhưng dưới bàn bày bức họa lại có thêm một thiếu nữ sắc mặt tái nhợt đang ngồi. Trong tay cô gái cầm một cây bút, đầu rũ thấp nhưng thể đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt đờ đẫn của cô nhìn tất cả mọi người đang ngồi phía dưới, đôi con ngươi đen nhánh không có thần, như thể đang dùng một biểu cảm kỳ quái giễu cợt bọn họ.
"Cô là ai, chui vào đây bằng cách nào!" Bảo vệ vội vàng đi lên, muốn bắt cô gái lại, nhưng một cái bấu này khiến cánh tay của cô bé bị bứt ra ngay trước mắt mọi người, khiến những người trong hiện trường đều hét ầm lên, rối rít chạy ra ngoài. Phó Trì Nghiên nhìn cảnh tượng này, nàng ôm chú chó điện tử vào lòng, chậm rãi đi về phía lối thoát an toàn.
Cô gái mơ màng, đây là món quà cuối cùng tôi dành cho em. Lần này, em có thể bật cười một cách càn rỡ.