Bây giờ hầu hết tất cả mọi người đều biết tên hung thủ đã từng phân xác đó đã hoạt động trở lại, thậm chí còn có video bị lộ ra ngoài, dù cố gắng khống chế dư luận tới đâu thì mọi chuyện vẫn càng ngày càng nghiêm trọng, ước chừng chỉ trong khoảng thời gian một buổi tối, cửa bót cảnh sát cũng muốn vỡ. Được coi là người tham gia buổi đấu giá kia ở khoảng cách gần, Phó Trì Nghiên cũng bị cảnh sát đưa đến lấy cung, đợi một lần là cả buổi tối.
"Tiểu Khiết, cảm ơn cậu, không biết còn có gì mà mình có thể giúp hay không?" Phó Trì Nghiên khẽ nhấp một ngụm nước nóng, phần nước ấm áp đổ vào trong dạ dày, tới lúc này khí sắc của nàng mới tốt hơn một chút. Lục Tiểu Khiết lo cho nàng, lại để người mua chút thức ăn nóng đưa tới. Cô biết dạ dày của Phó Trì Nghiên trước giờ không được tính là quá tốt, dù giờ đã là buổi tối nhưng Phó Trì Nghiên luôn có quy luật làm việc và nghỉ ngơi, ăn trễ như vậy chỉ sợ tối cũng rất khó có thể ngủ ngon.
"Không sao đâu, đã lấy lời khai xong rồi, đợi thêm một lúc nữa chỉnh lý xong xuôi là cậu có thể đi về rồi, có muốn tớ phái ai đi theo bảo vệ cậu không?" Lục Tiểu Khiết có hơi không an lòng hỏi, không một ai biết tại sao Nhà Nghệ Thuật lại lựa chọn ra tay vài đúng lúc này, tại sao phải coi buổi đấu giá như một nơi để trưng bày, biểu diễn thi thể. Nhưng bất kể có nói thế nào thì hôm nay, Nhà Nghệ Thuật nhất định có đi qua buổi tiệc đấu giá, thậm chí từng tiếp xúc ở khoảng cách gần với những người bên trong sảnh đấu giá, nghĩ đến chuyện đối phương cố ý đặt thi thể ở hàng triển lãm của Phó Trì Nghiên, lưng Lục Tiểu Khiết không nhịn được mà run lên. Cô lo lắng nhìn người bạn tốt của mình, sợ nàng xảy ra chuyện.
"Không cần đâu, dạo gần đây mọi người hẳn là bề bộn nhiều công việc, đừng vì tớ mà mất tập trung. Huống chi... tớ nghe nói người kia chỉ cảm thấy hứng thú với các cô gái trẻ tuổi, đúng không? Tớ cũng sắp 40 rồi, hẳn là không có gì nguy hiểm." Phó Trì Nghiên cười khẽ rồi nói, gương mặt hơi trắng bệch sau khi uống chút nước nóng ấm áp thì đỏ ửng lên. Năm tháng không hề lưu lại dấu vết trên mặt nàng, nếu như nàng ăn mặc trẻ hơn một chút, không nói thì ai cũng tưởng người mới chừng 20.
"Cậu thực sự không biết dáng vẻ của mình khiến biết bao nhiêu người ghen tị à? Chỉ có điều giờ phái nhân viên để bảo vệ cậu cũng hơi khó thật, bản thân cậu phải cẩn thận một chút."
"Biết rồi, cảnh sát Lục."
Phó Trì Nghiên trêu chọc, hai người nói chuyện xong, tài liệu cũng được sắp xếp hoàn chỉnh, Phó Trì Nghiên cuối cùng cũng có thể rời khỏi, Lục Tiểu Khiết không yên tâm định đưa nàng về, Phó Trì Nghiên lại nói sẽ có người đến đón nàng. Nàng đi ra ngoài, mới vừa tới cửa đã thấy một người đi tới đi lui bên ngoài bót cảnh sát. Bây giờ là rạng sáng, khoảng 5 giờ, màn đêm của thành phố Gia Hải còn chưa đi qua, Tùy Khê mặc một bộ áo khoác dài màu lông lạc đà, chân đi giày ống màu đen, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thổi phần tóc mái, nhìn qua có vẻ như không vì chờ đợi quá lâu mà cảm thấy phiền não.
"Tùy Khê." Phó Trì Nghiên gọi một câu, cười cười đi về phía cô, Tùy Khê thấy nàng bước tới thì đi qua dắt nàng, lúc này mới thấy tay Phó Trì Nghiên rất lạnh. Rõ ràng nàng vừa mới đi từ bót cảnh sát ra, bên trong hẳn cũng không lạnh.
Đến trước mặt Tùy Khê, Phó Trì Nghiên mới lộ ra một chút sợ hãi, hôm nay nàng đi giày đế bằng, nên cũng cao không kém cô bao nhiêu, thấy nàng thận trọng cuộn vào trong lòng cô, nắm tay mình thật chặt. Tùy Khê nhận ra nàng thực sự hốt hoảng, cũng theo đó mà cảm thấy hơi sửng sốt. Cô đột nhiên cảm thấy suy đoán lúc trước của mình có hơi kì quái, cô vậy mà lại đi điều tra thời gian Phó Trì Nghiên tham gia diễn đàn An Tử Nhạc, còn đi tìm hiểu những ghi chép về bạn tốt và ID bạn gái trước của nàng. Mặc dù hai người đúng là rất thân thiết nhưng những chuyện này dường như cũng không thể chứng minh điều gì.
Cô cảm thấy mình có hơi thần kinh, nháy mắt lại hoài nghi Phó Trì Nghiên chính là hung thủ vụ án phân xác liên hoàn kia. Nghĩ tới đây, Tùy Khê không nhịn được tự cười bản thân mình, cứ coi như Phó Trì Nghiên là hung thủ thì sao cô có thể chọn để thi thể ở buổi đấu giá mà mình tham gia chứ? Hay nên nói là ở ngay đồ triển lãm của mình?
"Cảnh sát Lục, chị nói chuyện này là vì cái gì chứ? Nhà Nghệ Thuật có phải điên rồi hay không, biết rõ rằng gần đây chúng ta đang quan sát nhất cử nhất động của ả lại còn vứt thi thể vào buổi đấu giá từ thiện, cô nói ý của ả là gì?" Bót cảnh sát tiễn những người lấy lời khai về xong trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều so với lúc trước, Lục Tiểu Khiết nghe cấp dưới hỏi vậy, cô cau mày nhìn ảnh chụp hiện trường, nhìn thi thể thêm chút nữa, trong lòng ít nhiều đã có kết luận.
"Đó là khiêu khích, Nhà Nghệ Thuật phát hiện chúng ta thông cáo trên tin tức và diễn đàn An Tử Nhạc nên phản kích lại chúng ta. Căn cứ vào những án lệ trước kia, tôi suy đoán Nhà Nghệ Thuật là một người vô cùng cố chấp và cực đoan, ngoài ra còn có bệnh sạch sẽ và cưỡng chế vô cùng nghiêm trọng. Lòng tự ái của hắn rất mạnh, hắn không phải là một tồn tại dưới tầng đáy của xã hội. Hắn được hưởng nền giáo dục tốt đẹp, có thường thức cực cao, có lẽ còn có công việc và thân phận hết sức tốt đẹp. Chính vì vậy, khi đối diện với sự đả kích của cảnh sát, hắn mới chọn cách dùng phương pháp như vậy để triển lãm tác phẩm của hắn, hiển nhiên hắn vô cùng hài lòng với độ hoàn thành của tác phẩm này."
"Đội trưởng Lục, nếu theo lời cô nói, liệu có khả năng Nhà Nghệ Thuật đó thực ra chính là một trong những người tham gia buổi tiệc đấu giá hay không?"
"Rất có khả năng, chỉ người có thư mời tham gia mới có thể đi vào đó mà không bị chú ý. Rất có thể lúc ấy Nhà Nghệ Thuật đang ngồi ở dưới sân khấu, thưởng thức tác phẩm của hắn."
"Đúng là đáng chửi thề một tiếng, chuyện này cũng biến thái quá rồi đấy?"
Lục Tiểu Khiết không hề đáp lại, mà im lặng nhìn những tấm hình kia tới xuất thần, ngay sau đó cô chú ý tới thi thể của người bị hại tối nay hình như được trang điểm. Nhận ra điểm này, Lục Tiểu Khiết hình như nghĩ tới chuyện gì đó, cô vội vàng đứng dậy đi tới chỗ pháp y, ít nhất có một điểm khả nghi, cô nhất định phải đi xác nhận, đây là vấn đề cực kỳ trọng yếu.
Bên kia, Tùy Khê và Phó Trì Nghiên cũng trở lại căn LOFT trước, cũng do giằng co cả một đêm, hai người đều rất mệt mỏi, chỉ tùy tiện tắm rửa rồi cùng nằm trên giường. Rõ ràng thể lực đã tới cực hạn, nhưng Phó Trì Nghiên lại khó mà ngủ yên được. Nếu đã không ngủ được, Phó Trì Nghiên kiên quyết đứng lên, nàng cầm lấy chú chó điện tử mới mua ở buổi tiệc đấu giá hôm nay đưa cho Tùy Khê, nhìn bề ngoài, chú chó điện tử có dáng vẻ khá phổ thông, giống như món đồ chơi thông thường, chỉ có điều chú chó điện tử này có thể thông qua những lời bạn nói với nó để đưa ra câu trả lời tương ứng, giống như Siri trên điện thoại di động, hơn nữa chó điện tử còn có chức năng thu âm.
Tùy Khê cũng thích thật, cô nói cảm ơn với Phó Trì Nghiên, cuối cùng cũng thấy buồn ngủ, thấy cô đặt chó điện tử lên đỉnh đầu, Phó Trì Nghiên xác nhận cô đã ngủ lúc này mới cầm lấy chó điện tử, mở chức năng thu âm. Hai tròng mắt đen nhánh dần đỏ lên của chó điện tử đặt trong phòng rất nổi bật giống như hai viên đá quý đỏ tươi, lộ ra vẻ quỷ mị không thể miêu tả được.
Phó Trì Nghiên cúi đầu nhìn Tùy Khê đang ngủ, hai tròng mắt mang ý cười, nụ cười của nàng phóng đại trên mặt, nhất là nghĩ tới biểu cảm của những người ở buổi tiệc đấu giá hôm nay thì hưng phấn tới mức hai tay run rẩy. Hoàn thành rồi, lại là một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp hiện ra trước mặt mọi người. Nàng đưa tay ra vuốt ve Tùy Khê, run rẩy cầm những sợi tóc đều đặn của cô lên, đặt bên dưới mũi khẽ ngửi.
"Cô gái của tôi, tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của tôi, tất cả đều là tôi chuẩn bị vì em. Tôi sẽ để em trở thành tác phẩm nghệ thuật cao quý nhất của tôi mãi mãi, tình yêu cao quý nhất."
Dứt lời, kết thúc thu âm. Phó Trì Nghiên một lần nữa thả chú chó điện tử xuống bên gối Tùy Khê, hai tròng mắt ửng đỏ nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tùy Khê, khóe miệng cong lên.