Phó Trì Nghiên đã ngồi trong xe một lúc, cũng không phải Tùy Khê tới muộn mà do Phó Trì Nghiên thích tới trước người mình hẹn một bước, hôm nay càng như vậy hơn. Thấy lối ăn mặc của Tùy Khê, một tia ánh sáng thoáng qua con ngươi của Phó Trì Nghiên. Nàng thích các cô gái mặc đồ màu trắng, bởi vì đó là màu yếu ớt nhất, dễ bị nhiễm bẩn nhất. Khi màu đỏ dính trê nền trắng, có thể trở thành bức tranh tuyệt mỹ rất dễ dàng.
"Em hôm nay rất đẹp."
"Cảm ơn, là do váy chị chọn rất hợp với em.|
Tùy Khê lên xe, ngồi ghế phó lái, cô ngẩng đầu quan sát Phó Trì Nghiên mặc quần áo đen một chút, cũng có chút tươi đẹp. Dù sao trước kia Phó Trì Nghiên chỉ mặc quần áo màu nhạt, những màu đậm như vậy nàng rất ít khi mặc. Chỉ có điều cô không ngờ hôm nay người này lại mặc màu đen, nhưng cũng đẹp mắt vô cùng. Lối trang điểm hôm nay của cô cũng không giống với ngày thường, có chút yêu mị lại có chút nhiệt tình."
"Hôm nay phải đưa Khê Nhi tới trụ sở bí mật của tôi, tôi sẽ tổ chức một sinh nhật hoàn mỹ nhất vì em." Phó Trì Nghiên có chút hưng phấn nói, sau đó nàng khởi động xe, lái về phía một căn biệt thự bên ngoài nội thành. Căn biệt thự này nằm trong một khu rừng rất an tĩnh, hầu như không thể thấy được những căn nhà khác ở xung quanh, thỉnh thoảng mới có mấy chiếc xe lướt qua. Trên mặt Tùy Khê vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, hôm nay cô đeo đôi bông tai mình thích nhất, cũng mang những món trang sức mình thích nhất tới, cô tin lời Phó Trì Nghiên nói, hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp.
Hai người tới biệt thự, bữa tối đã được bày biện xong xuôi trên bàn, là một bữa ăn Tây đơn giản kèm thịt bò bít tết và bánh ngọt, mỗi một thứ đều tốn không ít tâm tư. Tùy Khê ngồi đó, quay sang nói cảm ơn với Phó Trì Nghiên. Hai người im lặng ăn thức ăn trước mặt, chỉ dùng ánh mắt để trao đổi hoặc cười nhẹ với đối phương. Sau khi dùng bữa xong, Phó Trì Nghiên hỏi Tùy Khê có muốn khiêu vũ không, nàng đã chuẩn bị một bài hát rất êm tai.
"Có thể, tuy nhiên em chưa từng nhảy bao giờ, có thể sẽ đạp phải chị." Tỳ Khê cười nói, cô thực sự không bỏ công sức ra học nhảy xã giao, dù sao những thứ này đối với cô mà nói cũng rất xa xôi. Nghe thấy cô nói như vậy, Phó Trì Nghiên tươi cười đi tới trước mặt cô, nâng tay cô lên rồi đặt một nụ hôn lên đó.
"Hy vọng tôi may mắn là người đầu tiên bị em đạp phải, tới đây, cô gái của tôi." Phó Trì Nghiên nói xong thì dắt Tùy Khê ra theo. Nàng vỗ tay một cái, sau đó tiếng nhạc du dương uyển chuyển liền vọng khắp phòng. Đây là một ca khúc rất cũ, thông tin của người viết ra nó không ai còn rõ. Bài hát này kể một người sau khi mất đi người yêu dùng thời gian một tuần viết ra hai bài hát, sau đó uống thuốc ngủ để mãi tồn tại trong thế giới có người yêu. Bài hát này không thích hợp để nhảy vào hôm nay, nhưng Phó Trì Nghiên biết Tùy Khê hiểu ý tưởng của nàng.
Nhịp điệu lạnh nhạt lại bi thương của bài hát từ từ vọng lại, hoặc có thể là do Phó Trì Nghiên đã chọn chế độ phát tuần hoàn, hai người liên tục lắc lư thân thể cùng nhau trong bài hát, Tùy Khê không biết mình có đạp phải Phó Trì Nghiên hau chưa, nhưng cô biết mình say, rõ ràng không uống rượu nhưng lại say vì người phụ nữ trước mặt.
Các nàng có thế giới quan và những suy nghĩ giống nhau, như thể người hiểu mình trên cõi đời này chỉ có một mình cô. Tùy Khê không muốn biết trước mình, Phó Trì Nghiên đã cho bao nhiêu thiếu nữ cảm giác tương tự, cướp đi sinh mạng của bọn họ nư thế nào. Những thứ này cô không quan tâm, bởi vì cô biết mình là tồn tại đặc biệt nhất đối với Phó Trì Nghiên.
Như vậy là đủ rồi.
Tùy Khê thoáng suy nghĩ, nàng đang nghĩ xem mình nhìn ra dị thường từ lúc nào, hoặc nên nói, Phó Trì Nghiên chưa từng giấu diếm gì trước mặt cô. Sự cố chấp của nàng, ý tưởng của nàng, những thứ này được Phó Trì Nghiên phơi bày không chút giấu diếm. Thứ nàng biểu hiện cho cô thấy chính là nàng giống như Quái Vật.
Cô không hỏi nhiều về bạn gái trước của nàng không có nghĩa là cô không biết, trong tài khoản trên diễn đàn của Phó Trì Nghiên có một người bạn chung với cô, người bạn đó là người Tùy Khê quen khi hoạt động một năm đầu ở diễn đàn, người đó chết rồi cô cũng không liên lạc qua lại nữa. Hôm đó Tùy Khê thấy tên của người kia trong máy tính của Phó Trì Nghiên, sự trùng hợp như vậy không phải là điều bình thường, cho nên Tùy Khê cũng biết mình thực sự đang làm bạn với Quái Vật, nhưng, thế thì sao chứ?
"Khê Nhi, em biết quá khứ của tôi, những điều tôi từng trải qua không? Ừm, tôi luôn muốn tìm một cơ hội kể cho em nghe, tôi cảm thấy bây giờ chính là thời cơ tốt nhất. Cha mẹ tôi không yêu thương nhau lắm, cha có những suy nghĩ khác biệt còn mẹ tôi thì không hiểu được. Hầu hết thời gian bọn họ đều cãi vã ở đây, cuối cùng họ ầm ĩ nên lái xe ngã xuống biển cùng nhau, thậm chí một giây trước khi chết, bọn họ vẫn đang chán ghét lẫn nhau."
"Lần đầu tiên tôi gặp em ấy là lúc em ấy khoảng 20 tuổi, em ấy rất tuyệt, có hết thảy những thứ mà tôi hướng tới, thời gian ở chung với em ấy đẹp như trong mơ vậy. Chỉ tiếc, em ấy bị người khác ép chết, người ép chết em ấy không phải là ai khác mà lại chính là em ấy. Em ấy quá yếu ớt, chuyện có thể chấp nhận quá ít, mà tôi cũng vừa hay là thứ em ấy không thể tiếp nhận."
"Khi đó tôi còn đang suy nghĩ, những chuyện tốt đẹp sẽ có thời hạn, vượt qua khoảng thời gian này thì tất cả cũng sẽ trở nên xấu xí. Tôi ghét cảm giác như vậy, nó khiến tôi bị khủng hoảng. Sau đó tôi nghĩ ra một cách, chỉ cần để thời gian của bọn họ dừng lại, dừng ở thời khắc tốt đẹp nhất thì sẽ không có những thay đổi đau đớn kia."
"Khê Nhi, em có thể hiểu tôi không? Chỉ có em mới có thể hiểu tôi, chỉ có em, trên thế giới này chỉ có một mình em mà thôi." Tiếng Phó Trì Nghiên nhẹ nhàng len vào tai cô, Tùy Khê nghe rồi dần nở nụ cười. Cô biết, chính vì cô hiểu nên cô mới có thể tới đây hôm nay.
Tùy Khê nhớ Phó Trì Nghiên đã từng hỏi nàng, tình nguyện giết người vì nàng sao?
Giờ đây, cuối cùng cô cũng có câu trả lời.
Đồng ý, tôi tình nguyện giết người vì chị.
Người bị giết, có tên là Tùy Khê.