Lục Bạch Cẩn đang họp ngay thời điểm quan trọng thì được tin từ Lục Xuân Lân, anh thầm mắng một tiếng, gương mặt lạnh lùng không còn một giọt máu, hùng hổ chạy khỏi phòng họp.
Đến lúc Lục Bạch Cẩn tìm được người thì trong thấy cảnh tượng khiến cả đời anh cũng không thể ngừng trách bản thân mình, nếu như anh đến chậm một chút, một chút nửa thôi thì anh sẽ phải sống ra sao trong sự ái náy của chính mình khi lại một lần nữa không thể bảo vệ được người yêu của mình?
Quý Thanh Liêm tâm trạng vui vẻ đang nhấm nháp mỹ nhân trên giường thì tiếng đạp cửa kia làm ông ta giật mình tức giận quát
"Con mẹ nó, ai đó?"
Lục Bạch Cẩn tức đến nổ phổi, hùng hổ xông đến đấm mạnh ông ta, lôi ông ta ra khỏi người của Hứa Gia Văn. Quý Thanh Liêm chẳng biết chuyện gì xảy ra thì bị Lục Bạch Cẩn đấm cho máu mũi lão chảy dài nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Do Lục Bạch cẩn xông vào, cửa phòng ngủ được hé mở nên mùi hơn trong phòng được tảng đi chút ít. Dĩ nhiên, Lục Bạch Cẩn cũng cảm thấy mùi hương kia không ổn, anh nhìn Hứa Gia Văn loã thể nằm trên giường, hai tay cậu bị còng treo lại trên đầu giường, nơi hai đoá hoa trước ngược bị đỏ một mảng, loáng thoáng còn thấy sự ẩm ướt do chính Quý Thanh Liêm khơi lên. Cơn tức giận của Lục Bạch cẩn hoàn toàn bộc phát, anh đá thật mạnh hơn vào Quý Thanh Liêm nằm trên đất, đồng thời cởi chiếc áo khoát của mình đang mặc quấn quanh Hứa Gia Văn. Lục Bạch Cẩn nhìn xung quanh một lượt cũng phát hiện chiếc chìa khoá của còng tay, anh cũng không có do dự mà nhanh chóng cởi còng tay cho Hứa Gia Văn.
Lục Bạch cẩn cúi người nhìn Hứa Gia Văn trong vô thức không ngừng cắn môi mình đến máu chảy ròng ròng mà trái tim anh đau thắt, anh ôm cậu vào lòng vỗ vỗ lưng cậu.
"Bảo bối, không sao rồi. Em không có chuyện gì rồi. Chúng ta về nhà nhé! Ngoan nhé"
Giọng nói của Lục Bạch Cẩn ôn nhu mà dịu dàng dường như có tác dụng, chí ít anh thấy Hứa Gia Văn đã không còn cố gắng cắn lấy môi mình đến bật máu nữa.
Lục Bạch cẩn chẳng biết mình rời khỏi căn phòng kia như thế nào, trái tim anh như treo lơ lửng ở chín tầng mây, khi anh ôm được Hứa Gia Văn ra xe của mình thì cậu trong cơn kích thích mà chủ động ôm lấy cổ anh mà đoạt những nụ hôn cuồng nhiệt mang theo một chút hơi nóng ấm.
Lục Bạch cẩn chặn cậu lại nói:
"Bảo bối, tôi là ai?"
Trong cơn kích tình, Hứa Gia Văn ôm cổ anh nhìn vào mắt anh một hồi lâu, dâm dãng nói:
"Cẩn, em muốn,.... em muốn anh"
Giọng nói trầm khàn cùng những nụ hôn cuồng nhiệt dường như cũng kích thích Lục Bạch Cẩn, anh trở mình đè cậu dưới thân mình, đôi tay luồng vào bên trong cơ thể của bảo bối nhỏ của mình. Hai người họ như hai con dã thú cứ thế cắn xé nhau trong không gian chật hẹp.
Sau cơn kích tình đi qua, Lục Bạch Cẩn lấy quần áo dự phòng của mình trong xe mặc vào cho cậu, quần áo anh lớn hơn cậu một size nên khi Hứa Gia Văn mặc vào có chút rộng nhưng cũng vì thế vừa hay lại che đi một ít dấu ám mụội trên người. Lục Bạch Cẩn ôm người cậu ngủ say tìm một tư thế thích hợp mà chỉnh lại cho cậu. Sau đó, tự mình lấy xe trở về nhà của chính mình.