Chàng thiếu niên mượn cơn say để có dũng khí tỏ tình với người mình yêu, cậu đứng trước cửa nhà của Lục Bạch Cẩn, đối diện với anh đường đường chính bày tỏ tâm tình của chính bản thân mình bao nhiêu năm qua. Cậu biết nếu cứ như vậy thì chỉ khiến bản thân mình đau khổ hơn. Dù vậy, cậu chính là cần một câu trả lời từ anh, cho đó có thể là điều tồi tệ nhất chung quy cũng chỉ là thất tình vài ngày thôi còn hơn đơn phương một mình cả một đời. Khi nói xong câu này, cậu như trút hết gánh nặng của chính bản thân mình, men rượu khiến cậu hơi chếnh choáng, cậu cúi gập người với Lục Bạch Cẩn sau đó quay người rời đi.
Bất ngờ một bàn tay nắm lấy tay cậu kéo mạnh, Lục Bạch Cẩn giữ gáy cậu lại đặt một nụ hôn sâu lên đôi môi rung rẩy của cậu.
"Em không phải cần nghe cậu trả lời sao?"
"Bạch Cẩn, anh..."
Hứa Gia Văn có mơ cũng chưa bao giờ mơ đến lúc Lục Bạch Cẩn chủ động hôn mình, những tình cảm chất chứa trong lòng từng chút từng chút tuôn theo những giọt nước mắt của cậu. Lục Bạch Cẩn hôn lên những giọt nước mắt của cậu, cuối cùng đặt lên môi một nụ hôn. Sau nụ hôn dài, Lục Bạch Cẩn ôm người vào lòng nói
"Văn Văn, tôi cũng thích em. Cho nên chúng ta ở cùng nhau nhé!"
Cái ôm ấm áp cùng giọng nói trầm ấp của Lục Bạch Cẩn từng dịu dàng như vậy nhưng đến cuối cùng cũng chẳng thể ở cùng nhau đến già. Nực cười!
Lúc Hứa Gia Văn tỉnh dậy người bên cạnh cả không thấy, quần áo của cậu đã được gấp gọn để trên giường. Cậu xoa xoa chiếc eo đâu nhức của mình vừa cười tự giễu.
"Đến cuối cùng cũng không thể thoát khỏi cái danh công cụ phát tiết của Lục Bạch Cẩn nhỉ?"
Hứa Gia Văn đứng dậy rời khỏi giường tắm rửa một chút, hôm nay cậu còn có một cuộc hẹn. Lúc nãy cũng nhờ báo thức cậu đặt trước đó nếu không cũng chẳng biết cậu ngủ đến bao lâu.
Đứng trước gương trong phòng tắm cậu không khỏi văng tục chửi cả gia đình nhà Lục Bạch Cẩn
"Mẹ nó, Lục Bạch Cẩn anh là chó điên à"
Trên người cậu chằng chịt những dấu xanh đỏ còn có cả dấu răng, cậu cảm thấy mình hôm nay thật chẳng muốn ra khỏi nhà mà.
"Mẹ nó, Lục Bạch Cẩn, anh đợi đó cho tôi"
Hứa Gia Văn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cài nút đến tận cổ, dùng chiếc cà-vạt mà cậu rất ít khi nào dùng đến để che dấu hôn, cậu chuẩn bị một lượt cũng tự ngắm mình trong gương một lúc sau đó mới đến điểm hẹn.
Công ty Hải Hà
"Mời cậu Hứa dùng trà"
Trong phòng khách của Hải Hà, Hứa Gia Văn gặp được tổng quản lý ở đây
"Vân tổng, chẳng phải lúc trước nguồn vải vẫn ổn định sao?"
Hứa Gia Văn cầm tách cafe của Vân tổng đưa lên uống một ngụm, vị đắng ngắt của cafe khiến cậu tỉnh táo không ít, cậu dưa mắt nhìn người đàn ông trung niên phía đối diện. Vị Vân tổng này đã ngoài 40 thân hình có chút phát tướng nhưng tính cách lại rất hiền hoà dễ nói chuyện, năm đó khi quyết định chọn Hải Hà cũng một phần vì rất có thiện cảm với vị Vân tổng này.
"Rất xin lỗi cậu Hứa, tôi thật sự cũng không muốn nhưng lụa Hà Đông rất khó tìm năm đó tôi cũng tình cờ tìm được ngôi làng đó mới có thể phất lên được, vốn định dùng nó làm ác chỉ bài của Hải Hà nhưng không ngờ cách 2 tháng trước có người ra giá cao hơn cho các thợ thủ công ở đó. Cậu biết đó, có tiền mà ai không muốn kiếm nhưng mà đối phương ra giá rất cao, tôi thật sự cũng không có cách nào để mua lại được. Cậu xem có thể đổi sang lụa nhân tạo bên tôi không?"'
"Lụa nhân tạo dù đẹp nhưng nó mất đi vẻ mềm mại và những đặc tính riêng biệt của Lụa Hà Đông, tôi cũng biết cái khó của quý công ty"
"Cái đó.."
"Vân tổng đừng lo, những mặt hàng khác bên ngài tôi cũng khá ưng ý, nên chuyện hợp tác không vì vậy mà huỷ bỏ"
"Vẫn cám ơn, cậu Hứa đã thông cảm cho công ty"
"Có thể hỏi người hay công ty nào đã ra giá cao hơn để mua lụa Hà Đông không?"
"À, tôi nghe người dân ở đó nói là công ty Thịnh Cẩn"
"Thịnh Cẩn"
"Đúng rồi, cậu có quen biết à?"
"Không có, cám ơn Vân tổng. Hôm nay tôi còn có việc nên xin phép trước"
"Được, tôi tiễn cậu"
"Vâng"
Lụa Hà Đông còn được gọi là lụa Vạn Phúc được dệt từ 100% tơ tằm có từ triều Nguyễn, đã có hàng ngàn năm tuổi thọ, từ đó cũng cho thấy sức hút riêng biệt của loại cực phẩm này. Ngay ở thế kỉ 19 nó đã được truyền đến các nước Đông Âu và các nước khác, trở thành những món quà quý giá. Danh luôn xứng với thực những đặc điểm của lụa Hà Đông cũng không thể bàn cải, nó có sự mềm mại và dịu dàng của một cô gái đôi mươi, chất vải mỏng nhẹ mà còn hút ẩm cách nhiệt rất tốt. Duy chỉ có một khuyết điểm dễ bị tạo nếp gấp nhưng bạn treo nó lên nó sẽ tự thẳng trở lại mà không cần phải tác động tới bất cứ đụng cụ hay nhiệt độ nào.
Hứa Gia Văn nhắm vào những đặc điểm trên nên mới liều lĩnh chọn lụa Hà Đông, lúc đầu cũng vốn chỉ là thử nghiệm nhỏ của cậu nhưng lại có kết quả không ngờ tới ở trời Tây, năm đó cậu đạt giải nhất ở một cuộc thi thiết kế trẻ ở Paris và cũng từ đó thương hiệu của cậu cũng có chỗ đứng. Vậy mà hiện tại nguồn hàng duy nhất bị người khác ra giá cao hơn để cướp mất việc này cậu cũng khá đau đầu.
Thịnh Cẩn chẳng phải nhiều năm qua vẫn thống lĩnh trên thị trường địa ốc và truyền thông hay sao? Tại sao lại thò một chân vào ngành tơ lụa. Hứa Gia Văn nhớ đến gương mặt của người đàn ông đó mà khẽ lạnh cả sống lưng. Đôi khi linh cảm của một người đôi lúc sẽ cảnh báo nguy hiểm đúng lúc. Vào đúng lúc này điện loại của Hứa Gia Văn bên trên là một số điện thoại lạ. Cậu tiện tay bắt máy.
"Alo"
"Xin chào anh Hứa, tôi là thư ký của Thịnh Cẩn. Không biết anh có hứng thú với lụa Hà Đông hay không?"
"Anh nói đi"
"Vậy mời anh đến công ty một chút để tiện nói chuyện. Địa chỉ là XXXXX, chúng tôi rất mong chờ được gặp anh"
Hứa Gia Văn nhìn màn hình đã ngắt cuộc gọi mà đau đầu, cậu biết ngay mà, người đàn ông kia rốt cuộc là muốn làm gì chứ hả? Dây vào anh ta chẳng có một cái gì tốt hết.