Pháo hoa bên ngoài cung thắp sáng màn đêm tăm tối, phủ lên bầu không khí tiêu điều trong cung, đúng là không ổn.
Đêm giao thừa, An Bảo Khánh và thủ hạ của hắn chỉ có thể quỳ ngoài điện Diễn Khánh nghe tiếng pháo trúc. Tào Nại chết trong yến tiệc mà hắn phụ trách, chẳng những không moi được tin tức ngọc tỷ từ miệng Lâm Kinh Phác mà còn khiến manh mối về gián điệp trong Nghiệp kinh đi tong. Người đó chính là con trai của Tào Vấn Thanh đấy.
Hình Bộ thất trách, theo lý, nếu bàn về tội thì hắn là kẻ đứng mũi chịu sào.
Từng hạt mưa tí tách rơi trong đêm lạnh, Yến Hồng trở về phủ thừa tướng, thay một thân y phục gọn gàng rồi ngồi xe ngựa vào cung, nhìn thấy đám người này vẫn còn quỳ ngoài điện Diễn Khánh.
Yến Hồng không nói cho An Bảo Khánh biết, đút lót cho thái giám rồi muốn dẫn người vào điện gặp vua.
An Bảo Khánh dầm mưa, tiến lên trước một bước, hô lớn: "Yến thừa tướng! Là hạ quan làm việc tắc trách, nhưng xin Yến thừa tướng hãy giải thích rõ với hoàng thượng, đây là do dư nghiệt Lâm Ân gây ra! Bọn chúng muốn giết Tào Nại, bỏ xe lấy tướng!"
Đêm đã khuya, hắn không thấy rõ mặt Yến Hồng.
"Ngươi nói dư nghiệt giết người của mình. Vậy chứng cứ đâu?"
An Bảo Khánh nhúc nhích người trong ô đất trũng: "Ả cung nữ kia đã chết, nhưng chỉ cần..."
Tiếng mưa càng lúc càng lớn, át hẳn giọng của hắn.
Trên vai Yến Hồng thấm nước mưa, hắn khẽ phủi qua, nói: "Muốn lập công là chuyện tốt, mấy năm nay ngươi cũng vì triều ta mà lập không ít công lao, nhưng trong thời khắc mấu chốt này, ngươi phải tránh tị hiềm, bổn tướng cũng phải lui một bước, án này hoàng thượng đã cho những người bên Hình bộ tra, để bổn tướng giám sát. Ngươi không cần nhúng tay vào, cũng không cần quỳ nữa."
Sáu bộ chưa bao giờ thiếu kẻ muốn bò lên, Hình bộ cũng vậy.
Mấy năm nay, quan viên ở Hình bộ đều dưới trướng An Bảo Khánh, bọn họ đều hiểu một đạo lý: Muốn bò lên trên thì chỉ cần tìm mọi cách giẫm đạo bọn dư nghiệt Lâm Ân dưới chân, đây cũng là cách không tồi, mà con đường làm quan cũng rộng mở thênh thang.
An Bảo Khánh nghe thấy vụ án này vẫn giao cho người của Hình bộ điều tra, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy người muốn cùng vào diện thánh sau lưng Yến Hồng, hắn ngạc nhiên: "Người mà hoàng thượng đích thân giao án, là người này sao?"
Chàng thiếu niên như ngọc đứng phía sau Yến Hồng, khí chất vượt mây, hành lễ với hắn: "Hồi thượng thư đại nhân, chính là hạ quan."
...
"Thần Ninh Vi Quân, tham kiến Hoàng Thượng."
Ngụy Dịch không buông sách, liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi chính là Ninh Vi Quân sao? Chức quan là gì, bổng lộc bây giờ ra sao?"
"Hồi hoàng thượng, thần đảm nhiệm chức Phó lại tư ở đề lao Hình bộ, bậc lục phẩm, lương mỗi tháng bốn thạch."
Ngụy Dịch gật đầu, lại hỏi: "Bốn thạch thì có đủ chi tiêu trong nhà không?"
"Hồi hoàng thượng, cha mẹ thần đã qua đời, trong nhà chẳng có mấy miệng ăn, chỉ sống nương tựa cùng trưởng tỷ, bốn thạch là đủ rồi ạ."
Ngụy Dịch vẫn còn muốn hỏi vấn đề khác thì Yến Hồng ngồi ở một bên lạnh lùng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: "Hoàng thượng, An Bảo Khánh vẫn còn quỳ ở bên ngoài."
"Trẫm có trách tội hắn đâu, quỳ làm cái gì. Đi báo với An lão tiên sinh nhanh nhanh đưa cỗ kiệu đến đón con trai lão về đi."
"Vâng."
Ninh Vi Quân thấy hoàng thượng không hỏi đến việc riêng nữa thì cũng nghiêm túc báo cáo: "Thần đã vâng mệnh tra án, suốt đêm bắt những người có liên quan đến cung nữ hành thích kia lại, thẩm vấn từng người rồi mới báo cáo với hoàng thượng. Cung nữ hành thích tên là Lưu Nga, năm nay hai mươi bảy tuổi, tân triều vừa lập thì ả bị bán vào cung, giờ đang là chưởng quản của điện Vạn Tường. Thứ Lưu Mai dùng để ám sát là một thanh dao hoa mai tầm thường, chất liệu cũng không có gì lạ, đến mấy tiệm sắt trong Nghiệp kinh đều có thể mua được, với cấp bậc cung nữ chưởng quản của ả thì muốn ra cung mua dao găm phòng thân thì cũng chẳng phải việc gì khó."
Ngụy Dịch dừng lại, đặt sách xuống, cười giễu: "Mấy canh giờ trôi qua mà chỉ tra được mấy thứ này? An Bảo Khánh còn giỏi hơn ngươi nhiều."
Ninh Vi Quân không quỳ xuống, nhưng cũng không tỏ thái độ kiêu ngạo hay siểm nịnh: "Thần không dám chậm trễ, nhưng bên Lưu Nga tạm thời trì hoãn là do thần phát hiện trong chén canh cua vi cá kia có người hạ độc, mà cả đại điện chỉ có một phần của hoàng thượng là có độc."
"Có người muốn hạ độc trẫm ư?" Ngụy Dịch ra chiều khẩn trương.
"Vâng, việc này liên quan đến an nguy của hoàng thượng, còn quan trọng hơn cả việc Tào Nại bị hành thích, vậy nên mới đưa cung nhân thử đồ ăn ở thiện phòng đến để thần cùng thẩm vấn, do đó mới trì hoãn ạ."
Ngụy Dịch siết chặt tay, hỏi: "Vậy, ngươi có tra ra được là ai muốn hạ độc trẫm không?"
"Vẫn chưa tra được ạ, nhưng kẻ này biết rõ khẩu vị yêu thích của hoàng thượng, biết hoàng thượng thích ăn cua. Còn có thể thao túng trên dưới nội phủ và thiện phòng, trong nội phủ khá hiếm người như vậy."
Trong điện đột nhiên yên tĩnh.
Quân thần ba người đều mang tâm tư riêng, giây phút ánh mắt chạm nhau, đèn trong phòng lại tối hơn một chút.
Yến Hồng bình tĩnh đưa ra nghi vấn: "Người hạ độc, có khi nào là Lưu Nga không? Có lẽ lúc ả bưng thức ăn xuống thì đã nhân cơ hội để bỏ độc vào, mục đích là để độc chết Tào Nại."
Ninh Vi Quân: "Lời của Yến thừa tướng không phải không có lý, nhưng thử hỏi, nếu cung nữ này muốn độc chết Tào Nại thì cần gì phải giấu một thanh dao găm? Coi như ả giấu vì để đảm bảo an toàn nhưng sao ả lại biết được hoàng thượng muốn ban canh cho Tào Nại? Theo ty chức thấy, người hạ độc và người hành thích là hai phe khác nhau, chẳng qua lần này là bên người hành thích đắc thủ."
Ngụy Dịch chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nhấc nắp chung trà lên, kêu một tiếng: "Hách Thuận ——"
Không ai đáp lời, chỉ có một tiểu thái giám lạ mặt bước lên: "Hoàng... hoàng thượng, Hách công công không... không có ở đây ạ..."
"Hôm nay không phải ca của hắn sao?"
Ninh Vi Quân nói thay tiểu thái giám: "Hồi hoàng thượng, Hách công công cũng đã bị thần giam ở Hình bộ ạ."
Ngụy Dịch nhướng mày, mạnh tay đậy nắp trà lại, không vui: "Một tên lục phẩm mà lá gan lại không nhỏ nhỉ. Đường đường là tổng quản nội phủ mà nói bắt thì bắt à, vậy theo ngươi thấy, Hách Thuận là bên hành thích, hay là bên hạ độc đây?"
Ninh Vi Quân thân là quan nhỏ, thế nhưng lại không sợ đụng vào vảy ngược, hắn khẳng định: "Theo ánh mắt nông cạn của thần, hạ độc là một chuyện, nếu bàn về tai mắt thông thiên ở trong cung thì Hách công công có hiềm nghi lớn nhất, mà việc Lưu Nga hành thích, gã cũng không thoát khỏi liên can."
"Phỏng đoán trước của ngươi miễn cưỡng cũng nghe được đi, nhưng cái sau thì ngươi dựa vào đâu?"
Ánh mắt Ninh Vi Quân kiên định: "Lưu Nga chính là đối thực(2) của Hách Thuận."
(2)Đối thực: để chỉ hành vi quan hệ vợ chồng giữa cung nữ và thái giám (còn gọi là Thải hộ), từ này còn để chỉ những cung nữ có quan hệ yêu đương với nhau trong cung ngày xưa ở Trung Quốc.
...
Mây trời mờ mịt, trong sương mù thoắt ẩn thoắt hiện hai con ngựa, trên lưng ngựa là hai chàng thiếu niên lang.
"Nhị hoàng tử, đợi sau này hoàng huynh của ngươi rũ áo trị vì, ngươi hãy đi năn nỉ hoàng huynh của ngươi đi, như vậy thì chúng ta không còn cõng cái gánh nặng văn thư này nữa rồi! Nếu cứ đọc nữa thì ta sẽ ngu mất, nếu không phải vì ngươi thì ta đã bỏ chức thư đồng cho hoàng tử từ lâu rồi!"
"Nhưng ngươi là con một của Tào tướng quân mà, nếu ngươi không cố gắng thì sau này ai sẽ kế tục tước vị của Tào gia?"
"Tiểu gia chả hiếm lạ gì cái tước vị kia, ai thích thì lấy đi!"
"Cha ngươi mà nghe được lời này của ngươi, không tức mới là lạ."
Hắn giục ngựa, phóng khoáng cười lớn: "Tào Vấn Thanh chỉ mới bình định có ba châu mà đã lên làm đại tướng quân, có gì hơn người đâu? Sau này tiểu gia sẽ thu phục toàn bộ Bắc Cảnh cho Đại Ân, xem trọng tước vị ông ấy cho ta làm chi? Đi nào ——"
"Tào Nại, Tào Nại..."
Y gọi hắn, người nọ vẫn cưỡi ngựa chẳng quay đầu.
"Tào Nại! Ngươi về đi!" Y thống khổ kêu gào.
"Tào..."
Máu tươi xuất hiện, người và ngựa đều ngã xuống.
Lâm Kinh Phác bừng tỉnh từ trong giấc mộng, áo trong xốc xếch, cả người mềm nhũn, sau cổ ướt đẫm. Y nhớ lại cảnh tượng trong mơ, trong lồng ngực chợt thấy khó thở, tay siết chặt chăn, năm ngón tay suýt chút nữa đã xé nát tơ lụa.
Có người đưa cho y một cốc nước.
Là Ngụy Dịch.
"Lần này là nóng."
Lâm Kinh Phác nhận lấy: "Cảm ơn."
Y uống xong ly trà nóng, tinh thần đã ổn định lại.
"Mơ thấy gì à?" Ngụy Dịch nghiền ngẫm nhìn dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của y.
Lâm Kinh Phác mím môi không nói gì.
"Tào Nại theo ngươi nhiều năm như vậy, nói bỏ là bỏ. Lâm Kinh Phác, ngươi đúng là một kẻ bạc tình."
Lúc nói lời này, ánh mắt Ngụy Dịch dán chặt vào giọt mồ hôi bên tóc mai của y, trượt xuống tận cằm. Trong lòng hắn bây giờ cũng chẳng nghi ngờ về vụ án nữa mà là sao cằm của người này lại đẹp đến như vậy, quả là bảo bối.
Lâm Kinh Phác chậm rãi ngẩng đầu: "Ta không muốn giết Tào Nại."
Ngụy Dịch mân mê nhẫn ngọc ban chỉ, chạm mắt với y: "Ngươi nhìn chằm chằm trẫm làm gì?"
Lâm Kinh Phác nhấp một ngụm trà, hơi rũ mắt: "Dã tâm của ngươi không nhỏ."
"Nói nhảm gì vậy? Trẫm không hiểu."
Lâm Kinh Phác không nhìn hắn nữa, chỉ chăm chú nhìn ly trà nóng trong tay: "Ly trà này, ngươi cũng đã hạ độc sao?"
Ngụy Dịch hơi khựng lại, nở nụ cười giả dối: "Đã nghi ngờ có độc mà ngươi vẫn uống à?"
Lâm Kinh Phác yên lặng cười nhạt, uống cạn ly trà.
Vậy mà Ngụy Dịch có chút buồn bực, hắn cảnh giác quét mắt nhìn xung quanh, cảm thấy tường ở thiên điện không đủ kiên cố, vẫn luôn lọt gió. Nhưng bất luận là gió từ đâu thổi tới thì hắn đều bị Lâm Kinh Phác nhìn thấu.
Rất ít người có thể giữ bình tĩnh khi đứng trước mặt Lâm Kinh Phác, Ngụy Dịch cũng vậy, hắn thôi cười: "Ai nói với ngươi trong canh có độc?"
"Đoán."
"Đoán?"
"Ngươi không sợ cái danh mê muội để thân mật với ta, lại mượn món ăn ngươi thích để ban cho Tào Nại, đây không phải là chiêu nỏ núp dưới tiễn sao, để bọn người ủng hộ ngươi loại bỏ hiềm nghi với ngươi? Nếu xuống tay với thức ăn thì chỉ có thể hạ độc."
Ngụy Dịch nghênh ngang thân mật với Lâm Kinh Phác ở yến tiệc đơn giản là muốn cho đám quan lại tưởng hắn đã mê đắm Lâm Kinh Phác, muốn lấy lòng y thì đương nhiên sẽ không có lý do nào để giết Tào Nại.
Còn đám cung nhân hầu hạ trong cung đều biết Ngụy Dịch thích ăn cua, cho nên bất luận Hình bộ tra khảo thế nào đi chăng nữa thì đều sẽ bắt thóp được ý định muốn độc chết hoàng đế của đám loạn thần tặc tử, sẽ không có ai nghi ngờ vì giết chết Tào Nại mà hoàng đế lại hạ độc vào món ăn yêu thích của mình.
"Tâm tư của ngươi quả nhiên lợi hại." Ngụy Dịch không hề giấu giếm, hắn dừng một chút, nhẫn ban chỉ cũng thôi chuyển động, liếc mắt nói: "Yến Hồng nói đúng một câu, nên sớm giết ngươi, chấm dứt hậu hoạn về sau."
Trải qua việc lần này, Lâm Kinh Phác cũng không lo lắng cho tính mạng của mình nữa, nói: "Thủ đoạn của ngươi cũng lợi hại, nếu không phải ta biết ngày thường ngươi đối xử với ta thế nào thì cũng sẽ không nghi ngờ ngươi. Nhưng vì sao ngươi lại bày ra cái việc trắc trở này, lợi dụng Tào Nại để ép ta khai ra nơi giấu ngọc tỷ, không phải là lợi bất cập hại sao?"
Ngụy Dịch cười lạnh: "Ngươi cho rằng Yến Hồng và An Bảo Khánh thật sự muốn đoạt ngọc tỷ về thay trẫm sao? Bọn họ nào tốt bụng như thế, nếu chuyện này mà thành thì ngươi sẽ phải chết, một ngày nào đó trẫm cũng sẽ vong."
Lâm Kinh Phác khẽ nhíu mày: "Khi nào thì tính mạng của ngươi và ta lại quấn vào nhau?"
Ngụy Dịch hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Đáng tiếc, cho dù trẫm có trăm phương ngàn kế thì vẫn chưa kịp độc chết Tào Nại. Sớm biết có người muốn giết hắn thì trẫm còn đùa với lửa làm chi, suýt nữa đã tự đốt mình."
Hắn đang oán trách Lâm Kinh Phác.
"Tào Nại sẽ không hy sinh vô ích." Lâm Kinh Phác chậm rãi nói.
Ngụy Dịch nhìn về phía y, trong khiêu khích mang theo một tia ngả ngớn chẳng phù hợp với bậc đế vương: "Nếu ngươi muốn phục quốc thì đường còn dài."
"Tào Nại sẽ không hy sinh vô ích. Ta đã nói rồi, ta sẽ không để hắn hy sinh vô ích." Lâm Kinh Phác lặp lại ba lần.
Ngụy Dịch phát hiện rốt cuộc vị mỹ nhân này cũng chịu lộ ra mũi nhọn, hắn chẳng tức giận, trái lại còn nở nụ cười, trong lòng ngứa ngáy muốn đè ép ý chí của y: "Lâm Kinh Phác, ngươi liệu địch như thần, tâm tư kín kẽ, thế nhưng ngươi đã đoán sai một chuyện."
"Chuyện gì?"
Ngụy Dịch khom lưng, gần như muốn cắn lấy tai của y: "Trẫm ghét nhất là cua."