...
Khi Ngụy Dịch đi từ Học viện ra ngoài, hoa mai đã nở rộ.
Đường Lê môn chỉ cách Hoàng cung có một đoạn ngắn. Ngụy Dịch ngồi trong kiệu, vén rèm đánh giá một người mất công tốn sức nâng kiệu phía sau, qua nửa ngày bèn cho dừng kiệu lại.
"Còn chưa ăn cơm no sao? Đầu trẫm đau đến phát hoảng rồi." Miệng hắn xì một cái, lại chẳng hề buồn bực.
Những thái giám trong đội ngũ đều đồng loạt quỳ hết xuống, Lâm Kinh Phác đứng cuối cùng cũng đành chậm rãi thấp người quỳ xuống.
Cỗ kiệu không nhấc vững, chủ yếu là bởi vì y.
Ngụy Dịch nhìn dáng vẻ vất vả lại câu nệ của y, thấp giọng cười một cái, khép quạt lại rồi chỉ vào y: "Ngươi tới đây, bồi trẫm ngồi một chút."
Lâm Kinh Phác ngước mất, hơi ngẩn người, ngay lập tức đã có thái giám cùng đội thay vị trí của y. Lúc này y đang đóng vai thái giám, đành phải nghe theo lời Hoàng Đế nói, bởi vậy chống đất đứng lên, xốc mành kiệu ngồi xuống.
Trong kiệu chen chúc chật chội.
Lâm Kinh Phác vốn yếu ớt, vai lại phải gánh cỗ kiệu nặng, bây giờ nửa cánh tay vừa đau vừa mỏi.
Ngụy Dịch nắm lấy cổ tay y, có ý muốn xốc vai y lên xem: "Đến đây, cho trẫm nhìn một cái."
Lâm Kinh Phác cau mày đẩy tay hắn ra, nửa là chế giễu nửa là giận: "Nếu đau lòng, ban đầu sao còn bắt ta nâng kiệu?"
"Trẫm không đau lòng." Mặt mày Ngụy Dịch quả thực chẳng có chút lo âu nào.
Hắn chỉ muốn nhìn những vết hằn trên người Lâm Kinh Phác thôi.
Lâm Kinh Phác thoáng thấy một tia dụ,c vọng trong đáy mắt Ngụy Dịch, cuối cùng cũng hiểu, nghiêm nghị nở nụ cười: "Dùng quyền mưu tư. Người không đè được ta liền lấy cỗ kiệu đè. Ngụy Dịch, ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ đó mà thôi."
Ngụy Dịch kéo kín hết mành lại, thanh âm trầm thấp đè nén nơi cổ họng: "Trẫm không có tiền đồ, đêm qua ngươi dùng sắc trêu chọc trẫm trong tẩm cung là tiền đồ sao?"
Xì xào bàn tán, những người bên ngoài cỗ kiệu không nghe thấy, chỉ có thể nghe được âm thanh lao xao mà thôi.
"Có năng lực thì đừng mắc câu. Hôm nay ngươi phí tâm cơ làm gì, đến hai cánh tay thôi cũng phải tham." Ý cười của Lâm Kinh Phác đong đầy khinh bỉ.
Cỗ kiệu xóc nhẹ một cái, chóp mũi hai người gần như sắp dính vào nhau. Mùi hoa hải đường mờ mịt thoang thoảng trong kiệu, giữa ám muội còn đong đầy khiêu khích trí mạng.
Bờ vai Lâm Kinh Phác bị kiệu đè đau không biết vô tình hay cố ý cọ lên ngực Ngụy Dịch. Ánh mắt Ngụy Dịch đi xuống, bả vai kia như muốn khoét sống một miếng thịt trên ngực hắn, lại như gãi không đúng chỗ ngứa, càng ngày càng khó chịu đựng.
"Lâm Kinh Phác." Hắn gọi tên y, thần sắc lạnh như băng, lại không kìm lòng được mà dán sát vào y.
Lâm Kinh Phác không di chuyển, cứ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, còn nói: "Ta xuất cung làm việc vì ngươi, ngươi cũng không phải báo đáp ta như thế đâu, miễn cho mất thân phận."
"Ngươi và ta đều là Hoàng Đế, môn đăng hộ đối."
Lâm Kinh Phác bị chọc cười, mắt ngọc mày ngài.
Ngụy Dịch nhìn y, lại chuyển đề tài: "Ai ngờ nhiều năm như vậy rồi, An Tri Chấn vẫn là bạch nhãn lang nuôi mãi không đổi tính. Ông ta bất trung với tiền triều, chưa chắc đã trung tâm với tân triều."
"Thật ra ông ta vẫn có mấy phần trung tâm, trên đời này không chỉ liệt sĩ dũng sĩ mới được coi là trung tâm, kẻ nhát gan hèn hạ cũng sẽ có trung tâm. Lá gan An Tri Chấn mà lớn hơn chút nữa, cũng sẽ không có An Bảo Khánh bây giờ." Lâm Kinh Phác nhíu mày lại: "E là hai cha con nhà đó bất hòa đã lâu."
Ngụy Dịch: "Ngươi đang lo lắng An Bảo Khánh sẽ ngăn cản việc này."
"Chắc chắn sẽ ngăn cản. Gã là tâm phúc của Yến Hồng, tất nhiên sẽ không muốn Bác Học khoa cử hành thuận lợi. Có điều phụ thân không dạy ra nhi tử tốt, gã thân là con trai, cũng chưa chắc đã có thể ngăn được cha mình."
Lòng Lâm Kinh Phác có tính toán, tầm mắt lại liếc xuống phía dưới, cười nói: "Còn chưa che lại sao?"
Ngụy Dịch hừ khẽ, cắn vành tai y: "Có người chen trẫm."
"Ai chen nổi ngươi?" Lâm Kinh Phác biết còn cố hỏi, cúi đầu nhìn áo liền quần trên người mình, ý cười lại cong lên: "Chẳng trách lúc trước Nội phủ khởi thế, hóa ra cũng là từ miệng người mà ra."
Ngụy Dịch mài răng, nắm lấy mu bàn tay y muốn kéo xuống dưới: "Để trẫm mặc, trẫm cũng chẳng ngại mất mặt."
Lâm Kinh Phác làm khó làm dễ ho khan hai tiếng, nhất thời có hơi hoảng hốt, vội vã muốn rút tay về. Lực tay Ngụy Dịch lớn, ra tay rất tàn nhẫn, hận không thể túm cả người y ấn xuống nơi kia.
Ngay chính lúc này, cỗ kiệu rơi xuống đất.
Quách Tái xốc mành, thò đầu vào trong: "Hoàng Thượng, đến Diễn Khánh điện..."
...
Chạng vạng, tấu lệnh của triều đình được đưa tới An phủ, bổ nhiệm An Tri Chấn làm chủ khảo Bác Học khoa, hợp tác giải quyết cùng Lễ Bộ.
An Tri Chấn lĩnh chỉ tạ ân, thấy sắc trời không còn sớm, ngửi mùi mồ hôi trên người mình rồi dặn dò hạ nhân trong phủ: "Đun một thùng nước nóng, lát nữa ta sẽ tắm rửa."
"Vâng, lão gia."
Ông ta có bệnh hay quên, suy nghĩ một chốc rồi nói thêm: "Nhớ kỹ, mấy ngày này phải cầm hết lễ phục trong phủ ra huân hương, mấy ngày nữa ta đi gặp gỡ thí sinh sẽ phải mặc thường xuyên."
"Dạ."
An Tri Chấn cẩn cẩn thận thận thu thánh chỉ vào trong tay áo, chỉ nghe ngoài phủ có tiếng ngựa hí vang trời, An Bảo Khánh hấp tấp bước vào cửa phủ.
Thị thiếp còn chưa kịp thay gã cởi áo tháo mũ, gã đã đi thẳng tới trước mặt An Tri Chấn, miết mắt thấy thánh chỉ trong tay ông ta bèn lạnh lùng chế giễu một tiếng: "Ha, lão gia nhà chúng ta nhận thánh chỉ, định chuẩn bị xuống núi rồi sao?"
An Tri Chấn hừ mũi một cái, không thèm để ý tới gã, nghe hạ nhân nói đã chuẩn bị xong nước tắm liền chuẩn bị đi tắm.
An Bảo Khánh đoạt lấy thánh chỉ trong tay ông ta, liếc một cái từ trên xuống dưới: "Ngươi đã biên xong bộ sách tra cứu kia chưa, còn có thời gian rảnh rỗi mà nhúng tay vào chuyện khoa thi? Chức quan chủ khảo cũng chẳng tốt đến như vậy, ngươi lớn tuổi rồi, đến lúc đó đừng để con cháu thêm phiền."
Râu mép An Tri Chấn hơi rung lên, hừ khẽ: "Có thêm phiền cũng chẳng tính lên đầu ngươi."
An Bảo Khánh quan sát ông ta trong phút chốc, chợt hỏi: "Lão đầu, ngươi gặp Lâm Kinh Phác rồi phải không?"
An Tri Chấn thoáng khựng lại, vuốt râu mép nói: "Chưa từng thấy."
"Chưa từng thấy Lâm Kinh Phác, ngươi lại dễ dàng nhận việc nặng, việc xấu như thế? Ngươi sống dở chết dở bảy năm trong Học viện, trừ việc biên sách tham khảo, những học sinh kia đều là được chăng hay chớ. Nếu Lâm Kinh Phác không mở miệng, sao ngươi lại dính líu đến chuyện trên đầu sóng ngọn gió này được?"
An Bảo Khánh chẳng hề khách khí, áp dụng ngay dáng vẻ thẩm tra phạm nhân trong Hình Bộ lên người cha mình, suy đoán bức cung, muốn tra hỏi đến tột cùng.
An Tri Chấn phất tay áo, bàn luận chuyện công cùng gã, chẳng có nửa phần tình phụ tử: "Đã vậy thì sao, cũng đâu liên quan gì đến ngươi? Chuyện khảo thí của Bác Học khoa và chuyện của Hình Bộ vốn chẳng liên quan gì, muốn chen vào cũng là chuyện của Lễ Bộ."
"Không liên quan gì tới Hình Bộ?"
Ý cười của An Bảo Khánh lạnh dần, tự chỉ vào ngực mình, gầm nhẹ chất vấn: "Bao năm nay, nhi tử ngươi vẫn luôn liếm phú quý trên đầu thương lưỡi dao! Vết thương trên người ta đều là do dư nghiệt Lâm Ân ban tặng, bắt được nhiều hay ít binh, ăn nhiều hay ít, thiệt thòi nhiều hay ít, bản thân ta nắm chắc được. Bây giờ ngươi muốn tới Bác Học khoa làm chủ khảo, tất sẽ có người đọc sách noi theo gương ngươi, đến kinh đi thi, lại có bao nhiêu phần thật tâm muốn mưu cầu phúc chỉ vì Đại Khải? Nhi tử ngươi bên ngoài giết không hết, không bắt được người, ngươi thì hay rồi, làm giám khảo, chiêu mộ người vào thẳng trong triều! Bây giờ ngươi nói với ta Bác Học khoa không liên quan gì đến Hình Bộ? Lại nói, ngươi là cha ta! Ngươi muốn mọi người trong triều nhìn ta như thế nào!". Truyện Gia Đấu
"Cha ngươi họ An!"
An Tri Chấn không thể nhịn được nữa, dùng sức ho khan hai tiếng: "Ta không dạy ngươi thành nghịch tử bất hiếu như thế! Ngươi cũng biết trên tay ngươi dính máu bằng hữu huynh đệ An gia ngày xưa, ngươi giết cả trái tim ta rồi! Nghiệt tử!"
Bây giờ An Bảo Khánh còn cao hơn phụ thân mình một cái đầu. Vành mắt gã đột nhiên đỏ bừng lên, lại càng nhe răng banh mắt lộ vẻ khủng bố: "Ta bất hiếu cũng là do ngươi bất trung trước! Nhi tử ngươi tốt xấu gì cũng thân tâm chung một chỗ, vì Khải thần, giết Ân tặc! Mà ngươi, đường đường là Thánh nho nổi tiếng miệng đầy lòng trung quân, lại là kẻ sĩ tâm ở hai triều! An Tri Chấn, ta coi thường ngươi!"
An Tri Chấn đỡ lấy bàn sách, gần như thở không ra hơi: "Ngươi... ngươi! Ngươi cút đi!"
Nha hoàn bên cạnh muốn thấp giọng khuyên nhủ: "Lão gia, đợi nữa, đợi nữa nước sẽ nguội..."
An Bảo Khánh liếc mắt trừng nha hoàn kia một cái, người sau hoảng sợ chạy biến.
Gã không chịu cút, lại nói: "Thay đổi triều đại, hưng suy thành bại đều là thuận theo ý trời. Từ xưa tới nay nào có vương triều bất bại, chỉ có thế gia bất tử mà thôi. Bất luận là ở triều nào, An gia chúng ta vẫn sừng sững không ngã, vậy mới coi là thật sự có bản lĩnh. Trước đây chúng ta dựa vào gia gia, dựa vào ngươi, bây giờ là dựa vào ta! Có thể ngươi chỉ muốn dùng bổng lộc Khải triều phát xuống để đi nuôi tiền triều, nhưng trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy đâu, ý xấu này cũng chỉ có tặc tử Lâm Kinh Phác mới nghĩ ra được! Lâm Kinh Phác dựa vào bán mông mà trốn trên giường Hoàng Đế cầu sinh, ngươi lại coi y là ngươi có cốt khí đáng để noi gương? Ngươi muốn nhận người như thế làm chủ nhân, thà rằng tới Lãng Xuân phường dạy tiểu quan học chữ còn hơn!"
An Tri Chấn ngồi co quắp vô lực, nhìn ráng chiều nặng nề bên ngoài, cảm thấy nhiều lời cũng vô ích, cuối cùng trầm giọng thở dài một hơi: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Phụ tử chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu, ngừng nói ở đây đi."
Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Trích Luận ngữ, ý nói những người không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu tính sự nghiệp.
An Bảo Khánh cũng không gào thét nữa, ý lạnh quanh thân càng thêm lẫm liệt: "Lão đầu, đừng bỏ ngoài tai những lời ta nói. Ngươi dám to gan đi chủ trì Bác Học khoa, ta sẽ khiến Lâm Kinh Phác chết không có chỗ chôn, đến Hoàng Thượng cũng không bảo vệ nổi y!"
Sấm sét lóe lên, không khí ẩm ướt đặc sệt, mưa rơi buông xuống.
...
Lâm Kinh Phác như bị cấn lên lưng, tỉnh lại từ trong mộng mị. Y quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy trời đã sáng choang, mưa ngừng, trong lồng ngực lại vẫn cực kỳ khó chịu, bèn nhấc thân đi đổ một chén nước lạnh vào bụng mới miễn cưỡng xua tan hơi nóng như thủy triều quanh thân.
"Canh giờ lâm triều qua rồi sao?"
Quách Tái nghe y tỉnh rồi, vội đi vào ứng tiếng: "Chủ nhân, lâm triều từ sớm, Hoàng Thượng cố ý để nô tài về Diễn Khánh điện trước. An lão vừa mới nhậm chức giám khảo khoa cử trên triều đình, ít ngày nữa sẽ bắt tay vào xử lý công việc tương quan của Bác Học khoa, chủ nhân an tâm được rồi."
Lâm Kinh Phác gật đầu, đáy lòng hơi an tâm một chút, để Quách Tái nâng y chầm chậm xuống giường, đi giày rửa mặt.
Rửa mặt xong xuôi, y liếc nhìn Quách Tái, hỏi: "Từ khi ngươi vào Diễn Khánh điện tới nay, Ngụy Dịch đối với ngươi thế nào?"
Quách Tái trung thực: "Hoàng Thượng đối với ta không tệ lắm."
Lâm Kinh Phác khẽ mỉm cười, dịu dàng nói với hắn: "Ngươi đúng là lương thiện. Đổi lại thành người khác bị kẹp giữa ta và hắn, những ngày tháng này e là cũng chẳng tốt đẹp gì. Chờ ngày ta và hắn phản bội nhau, đầu ngươi sẽ là thứ đầu tiên không gánh nổi. Quách Tái, nghĩ tới ngày ấy, ngươi có sợ không?"
Mắt Quách Tái tròn, nhìn qua vẫn còn một mặt trẻ con, chậm rãi nói: "Chết thì chắc chắn sẽ sợ. Như Tào tướng quân đã từng nói, một khi bước vào Hoàng cung Khải triều, chắc chắn sẽ có một ngày đám người chúng ta dốc sức vì Đại Ân, đưa đầu ra đã là cái kết viên mãn nhất. Lưu Nga cũng thế, Vân Thường tỷ tỷ cũng vậy, nô tài và các ca ca, tỷ tỷ khác đều được dạy như thế. Chỉ cần chủ nhân muốn, ngay cả mạng cũng không có gì là không nỡ cả."
Lâm Kinh Phác thuận thế sờ sờ sau gáy Quách Tái, thấy hắn hiểu chuyện, đáy lòng chợt sinh ra một tia chua xót. Thật ra y không vui khi Quách Tái nghĩ như vậy.
Ở tuổi của hắn, vốn là phải không buồn không lo.
Nhìn tới đối phương, y không khỏi nhớ lại những ngày tháng lưu vong sống tạm bợ kia.
"Chủ nhân đang nghĩ gì?" Quách Tái sợ y mệt mỏi: "Nếu không nghĩ, vậy nằm xuống nghỉ ngơi thêm một lát đi?"
Lâm Kinh Phác lắc nhẹ đầu một cái, cười nói: "Ta chỉ đang nghĩ rằng, nể mặt ngươi, ta có nên nhường nhịn Ngụy Dịch một chút, không để ngươi sống quá khó khăn hay không."
Dứt lời, y sờ soạmng vai phải mình, chỉ nhẹ nhàng đụng vào cũng tựa như bị xe ngựa ngàn cân đè qua.
Không phải Lâm Kinh Phác chưa từng khổ bao giờ, nhưng dù có lưu vong bên ngoài, y cũng chưa bao giờ phải làm việc bốc vác. Vai y đơn bạc đến nỗi không có thịt, toàn là xương cốt, hôm nay lại chẳng mặc đệm vai, đâu chỉ để lại vết hồng, hẳn là đã loang lổ xanh tím rồi.
Tâm địa Ngụy Dịch quá là ác độc.
Lâm Kinh Phác muốn dục cầm cố túng, chắt chiu từng ly từng tí đến vững chắc kết thành đồng minh ở nơi đây, có điều như thế trái lại thành chọc giận hắn, khiến hắn nhân cơ hội dằn vặt y tìm niềm vui.
Y cũng chỉ hận mình quá yếu ớt.
Quách Tái thấy mà đau lòng: "Ta đi lấy thuốc cho chủ nhân."
Thừa dịp bôi thuốc, Lâm Kinh Phác rảnh rỗi trò chuyện cùng hắn: "Có phải hôm nay phu nhân sẽ rời kinh không?"
Quách Tái khựng lại, nói: "Việc này nô tài còn chưa kịp nói rõ với chủ nhân."
"Hả?"
"Bên ngoài muốn nô tài truyền lời nhắn, nói phu nhân không vội vã rời kinh. Bà muốn ở lại, thuận tiện trò chuyện với chủ nhân một lần."
Lâm Kinh Phác cau mày, chỉ thấy lúc này, Ngụy Dịch mặc trường bào đang đi từ ngoài điện tới đây. Quách Tái lập tức cấm khẩu, cầm thuốc quay người hành lễ quỳ lạy: "Hoàng Thượng."
... Vai đẹp bị mài mòn kia cuối cùng vẫn bại lộ ngay trước mặt Ngụy Dịch như ý nguyện của hắn.
Ngụy Dịch mặc nguyên triều phục, ngồi xuống bên cạnh y, mặt mày hơi nhướng lên, ánh mắt dán chằm chằm vào nơi ấy, còn đưa tay ra với Quách Tái: "Đưa thuốc cho trẫm."
...