"Trẫm nghe Thường Nhạc nói ngươi ho ra máu."
Lâm Kinh Phác theo ngự giá đến yến tiệc tất niên, vốn dĩ y đi ở phía sau đội ngũ nhưng lại bị Ngụy Dịch gọi đến kiệu rồng để hỏi chuyện.
"Ừm."
Mấy ngày trước Ngụy Dịch đã phân phó cho bên dệt may làm cho Lâm Kinh Phác một bộ lễ phục của quốc khách Khải triều. Nhưng tốc độ may trong cung thua xa với tốc độ gầy gò của y, tay áo thùng thình chẳng đỡ được.
Tuy người mặc hoa phục, đầu đội mũ ngọc nhưng xiềng xích trên tay chân vẫn không được tháo bỏ, Lâm Kinh Phác kéo vật nặng nên đi đường có hơi vất vả, dừng lại một chút mới nói: "Ngự y đã xem qua, nói là không sao."
"Không phải trẫm nhớ thương thân thể của ngươi." Ngụy Dịch vén tấm rèm châu, ra lệnh cho ngự giá phía trước đi vững một chút, hắn thấp giọng: "Nếu ăn không nổi thì ngươi đừng cậy mạnh. Dù sao đây cũng là yến tiệc năm mới của Khải triều."
Lâm Kinh Phác khách sáo: "Thịnh tình không thể chối từ."
Ngụy Dịch không nhìn thấu y, "Khi nào thì trẫm thịnh tình mời ngươi? Chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà ngươi để bụng thật."
"Tính ra đã khoảng bảy năm không ăn tết ở Nghiệp Kinh, được ban phần ân tình này, ta đã thỏa mãn tâm nguyện." Y mỉm cười ngẩng đầu nhìn tường cung kéo dài, pháo hoa nở rộ, củ cải xanh um, cảnh còn người mất, hình ảnh chàng thiếu niên cứ như mới vừa hôm qua.
Ngụy Dịch chẳng bao giờ quan tâm đến mỹ cảnh trong cung, nhướng mày nhìn cằm y, trầm giọng: "Phần ân tình này của trẫm, tốt nhất là sau yến tiệc này ngươi hãy luôn nhớ cho kỹ."
Điện Vạn Tường, quan lại đã ngồi vào chỗ mình.
Ngụy Dịch bước xuống kiệu rồng, lẳng lặng xoay người lại, khom lưng nhặt xích sắt lên. Lâm Kinh Phác bất ngờ loạng choạng tiến lên một bước, bị hắn dẫn lên điện.
"Ngươi làm gì đó?" Lâm Kinh Phác luống cuống.
Hiếm khi Ngụy Dịch thấy được vẻ thất thố của y, nắm dây xích kéo gần lại một chút, "Trong triều của trẫm, người người đều như hổ rình mồi với ngươi, trẫm phải trông cho kỹ. Lỡ như có người bất ngờ ám sát ngươi trong yến tiệc thì sao, ngọc tỷ còn chưa tới tay trẫm, thế chẳng phải biến thành mối buôn bán lỗ vốn à."
Lâm Kinh Phác bất đắc dĩ cười khẽ.
Y dùng thân phận dư nghiệt tiền triều ngồi xuống vị trí ấy, chắc chắn sẽ chiếm trọn oán hận lẫn nghi ngờ. Quả nhiên, sau khi vào điện, quan viên Khải triều thấy Ngụy Dịch dẫn y đến bên cạnh ghế rồng, trong mắt bọn họ ẩn đầy đao kiếm, hận không thể ăn tươi nuốt sống y.
Chẳng hiểu hành động của Ngụy Dịch là muốn bảo vệ y, hay là muốn nhục nhã y đây.
Thần tử của Tư Gián Viện lại nhảy ra: "Sao có thể để dư nghiệt tiền triều ngồi trên ấy?"
Ngụy Dịch liếc mắt ra hiệu cho Hách Thuận đang đứng bên cạnh.
Hách Thuận hiểu ý, quơ phất trần, the thé giọng hô: "Hôm nay là yến tiệc mừng năm mới của hoàng thượng, không bàn quốc sự. Lâm Kinh Phác là khách quý của hoàng thượng, đã là khách quý thì sao lại không thể ngồi trên đây?"
Ngụy Dịch nắm lấy xích sắt, lại kéo y đến bên cạnh ghế rồng.
Người của Tư Gián Viện lải nhải, Yến Hồng cùng Sáu bộ thờ ơ lạnh nhạt, chẳng hề gì.
Ngụy Dịch hô "Khai yến", bát âm tấu khúc(1), khèn trúc trống nhạc đã lấn át tiếng bất bình, những vũ nữ xinh đẹp nhẹ nhàng đi vào, mỹ thực bày đầy bàn, rượu ngon trong bình, một đêm vinh hoa cát tường. Chẳng lâu sau, cấm quân từ cửa bên đi vào, lặng lẽ mời những tên ồn ào ra khỏi yến tiệc.
"Ăn đi, không có độc. Dạo này gầy quá." Ngụy Dịch ghé vào bên tai y thì thầm, gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén y.
Lâm Kinh Phác nhìn thịt trong chén, lại nhàn nhạt quét mắt nhìn quanh điện, mỗi người trong điện ai mà chẳng âm thầm chú ý đến nhất cử nhất động trên ghế rồng này, y hỏi: "Cái danh mê muội thì có ích lợi gì với ngươi?"
Ngụy Dịch cười: "Trẫm vốn dĩ vô năng, thêm cái danh mê muội nữa thì cũng chả sao."
Lâm Kinh Phác liếc mắt: "Hôm nay ngươi có hơi kỳ lạ."
Ngụy Dịch nghiêm túc: "Chẳng lẽ ngày thường trẫm không đối xử tốt với ngươi à?"
Lâm Kinh Phác không để ý đến hắn nữa, gắp miếng thịt trong chén lên, chậm rãi nhai nuốt, vẻ mặt vô cảm không thể nhìn ra rốt cuộc thịt có hương vị gì.
Khải triều dựng nước chưa đến mười năm, lễ nhạc không thể so với Ân triều trước kia, nhưng dù sao cũng là yến tiệc tất niên, vẫn không thể thiếu tiết mục ban chữ ban món, đủ loại lễ vật mừng năm mới cho đám quan lại.
Ngụy Dịch thành thục ứng phó với những thứ này, dựa theo phẩm cấp của quan viên mà chuẩn bị thỏa đáng, chẳng có một chút sơ suất nào.
Tiệc đã quá nửa, Lâm Kinh Phác cũng đã no, y không động đũa nữa, yên tĩnh ngồi xem ca múa.
Lúc này An Bảo Khánh bưng một chén rượu lên, đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Kinh Phác, gian xảo cười: "Nhị gia, đã lâu không gặp, kẻ hèn này đến kính ngươi một chén."
Lâm Kinh Phác nhìn hắn, dáng vẻ vẫn bình tĩnh, nâng rượu lên đáp lễ: "Bây giờ An đại nhân đã là tiểu vương của Hình bộ, danh nghe như sấm bên tai, cho dù không ở Nghiệp kinh thì vẫn có thể nghe đến tên ngươi. Người của ta bại trong tay của ngươi cũng khá nhiều."
An Bảo Khánh khom lưng chắp tay hành lễ: "Để Nhị gia chê cười rồi."
Lâm Kinh Phác nho nhã uống rượu, lại hỏi: "Mấy năm nay lệnh tôn vẫn còn khỏe chứ? Sao hôm nay không thấy ông ấy đến."
"Phụ thân đã lớn tuổi, sau khi tân triều lập nên thì sức khỏe vẫn luôn không tốt, phần lớn thời gian đều ở nhà nghiên cứu chú thích kinh thư, cũng không thích những nơi náo nhiệt nữa."
Lâm Kinh Phác cười nhạt: "Làm phiền An đại nhân giúp ta chào hỏi lệnh tôn một tiếng."
"Nhất định, nhất định rồi."
An Bảo Khánh âm thầm kính rượu xong, khi trở lại chỗ ngồi thì chợt cao giọng: "Nhân dịp mừng năm mới, thần cũng có một phần quà mọn cho Nhị gia, mong hoàng thượng cho phép thần dâng lên ạ."
Ngụy Dịch còn đang dùng bữa, phất tay áo xem như đồng ý.
Trong lòng Lâm Kinh Phác căng thẳng, nhìn dáng vẻ của An Bảo Khánh và Yến Hồng, y vô thức siết chặt chén rượu trong tay, ngay sau đó nhìn thấy Tào Nại bị đưa vào điện.
Trên người Tào Nại đầy vết thương ngang dọc, nửa bên mặt đã bị bỏng, đôi chân vô lực, có lẽ là đã bị cắt gân chân. Ngoại trừ những người đã hiểu rõ nội tình thì đa số quan lại đều rất kinh ngạc, sôi nổi gác đũa nghị luận.
"Nhị gia có nhận ra kẻ này không?"
An Bảo Khánh ác ý cười, túm lấy tóc Tào Nại kéo đến trước mặt Lâm Kinh Phác, vết máu cũng kéo dài một đường. Nhưng dù sao vẫn còn trong yến tiệc, cung nhân nhanh chóng lau sạch máu, tốn không ít giẻ lau.
Hô hấp của Lâm Kinh Phác chợt cứng lại, rũ mắt hít một ngụm khí lạnh, lau lau chén rượu, miễn cưỡng bình tĩnh: "Tất nhiên là nhận ra rồi, hắn là người quen cũ của ta."
"Nhận ra là tốt rồi, miễn cho người khác lại lầm tưởng Hình bộ tùy tiện bắt người cho đủ số."
Tào Nại bị thương nặng, nhìn sống dở chết dở, vừa trợn mắt thì thấy được Lâm Kinh Phác, hắn ê ê a a hô to lên, nước mắt tràn mi, cong người muốn bò đến chỗ y, nhưng hai chân lại vô lực, tựa như con cá giãy giụa chờ chết ở trên bờ.
Lâm Kinh Phác dùng sức siết chặt tay, vờ như không thấy, bình tĩnh hỏi: "An đại nhân, xin hỏi hắn như thế này là sao?"
"À, Nhị gia chớ lo, chỉ bị cho uống độc câm mà thôi. Hạ quan đã cố ý dặn dò bên dưới lúc tra tấn thì ra tay nhẹ một chút, không lưu lại vết thương trí mạng gì đâu."
Hắn cho Tào Nại uống độc câm, đơn giản là không muốn để Tào Nại chuyển lời gì đến Lâm Kinh Phác ở trên điện, cũng miễn cho Tào Nại truyền tin tình báo ra ngoài cung.
Chuyện sinh tử của Tào Nại hoàn toàn dựa vào sự quyết định của y, trời định y đã tứ cố vô thân.
Lâm Kinh Phác gượng cười, kính An Bảo Khánh một ly: "Đa tạ An đại nhân đã niệm tình cũ, chiếu cố cho con trai Tào gia. Phần hậu lễ này, ta xin nhận."
"Nhị gia chờ đã."
An Bảo Khánh đạp Tào Nại về, lộ ra nụ cười xảo quyệt: "Phần lễ này là dâng cho Nhị gia, nhưng có qua thì phải có lại, có phải Nhị gia cũng nên tặng lại một phần quà khác để biểu đạt thành ý không."
Rượu còn chưa thấm môi, Lâm Kinh Phác đã đặt xuống: "Ngươi muốn gì?"
An Bảo Khánh đưa mắt nhìn Ngụy Dịch, đột nhiên thu lại dáng vẻ nịnh nọt, chắp tay kiêu ngạo nói: "Hiện giờ thần chính là thần tử của Khải triều, đương nhiên là phải vì hoàng đế Khải triều! Thần không muốn gì khác, chỉ muốn thay hoàng thượng hỏi một câu, tung tích của ngọc tỷ đâu rồi."
Lâm Kinh Phác cũng quay đầu nhìn Ngụy Dịch, ánh mắt dần lạnh lẽo.
Ngụy Dịch không nhìn y, chỉ dựa người lên ghế rồng, dường như hắn chẳng liên quan gì đến việc này.
"Nhị gia, có thể nhớ được ngọc tỷ được giấu ở đâu không?" An Bảo Khánh túm lấy Tào Nại, gặng hỏi.
Nếu thời khắc này Lâm Kinh Phác không nói, nhất định Tào Nại sẽ phải chết, chẳng những y mất đi bằng hữu mà còn không có mặt mũi nào để bàn giao với Tào Vấn Thanh, đã vậy còn có thể khiến mạng lưới gián điệp mà Tào thị mất bảy năm bày ra bị phá hủy trong một sớm một chiều.
Nhưng nếu nói ra, sau khi Ngụy Dịch có được ngọc tỷ, y sẽ không còn tác dụng gì với hắn, Ngụy Dịch sẽ không bảo vệ y nữa, đám thần tử dưới trướng Yến Hồng cũng sẽ danh chính ngôn thuận tra tấn y. Chỉ sợ chẳng qua được mấy ngày thì y và Tào Nại sẽ cùng rơi vào chỗ chết.
Tiến thoái lưỡng nan, hai đầu đều là đường chết, y không thể chọn.
Bầu không khí trong điện nhất thời ngưng đọng, không ngừng giằng co.
Lúc này, thiện phòng lại dọn lên một đợt thức ăn, là canh cua vi cá. Đám cung nữ nhộn nhịp bưng thức ăn lên, cũng đưa đến trước mặt Ngụy Dịch và Lâm Kinh Phác.
Hách Thuận biết Ngụy Dịch thích ăn cua, khom lưng hỏi: "Hoàng thượng, món này nhìn qua rất ngon, có nếm thử không ạ?"
Ngụy Dịch chẳng có hứng thú gì với chén canh kia: "Hôm nay thiện phòng bị gì thế? Trẫm no rồi, còn dọn canh lên làm gì, sao ăn nổi nữa chứ."
"Chắc khi nấu món này thì tốn một chút thời gian, vậy nên bọn họ chậm chạp mới dâng lên, hoàng thượng yên tâm, lát nữa nhất định lão nô sẽ dạy bảo lại bọn họ."
Hách Thuận sai người dọn canh xuống, Ngụy Dịch lại nói: "Nếu trẫm không ăn thì lại lãng phí, lúc này cua cũng là thứ quý giá, có thể ngàn dặm xa xôi chuyển vào cung, so ra không kém hơn vàng. Ban cho tên đó đi, dù sao hắn cũng vào điện mừng năm mới với trẫm."
Hách Thuận khựng lại, thuận theo mà vuốt mông ngựa: "Trong lòng hoàng thượng đều vì dân chúng, lại nhân từ hoài đức, quả thật là điều may mắn của nước ta."
Vì thế gã để cung nữ bên cạnh bưng chén canh đưa đến trước mặt Tào Nại. Là hoàng đế ban cho đồ ăn, An Bảo Khánh cũng không dám cản.
Tào Nại đang thoi thóp kéo dài hơi tàn, nhìn thấy chén canh kia, chẳng hề muốn ăn.
Hách Thuận vênh mặt hất hàm ra lệnh: "Thức ăn vua ban chính là điều tôn quý nhất, mời Tào công tử ăn hết."
Cung nữ múc một muỗng canh đưa đến bên miệng Tào Nại.
Tào Nại không sức kháng cự, đang muốn ăn cho xong thì An Bảo Khánh bất chợt nghi ngờ, đoạt lấy chén canh kia, tùy tiện bắt lấy một tên thái giám muốn thử độc trước.
Thái giám kia cũng là một cánh tay đắc lực của nội phủ, Hách Thuận thấy thế thì cả giận: "An đại nhân đừng làm càn! Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ hoàng thượng hạ độc tặc tử sao?"
An Bảo Khánh hành lễ trước ghế rồng, tiền trảm hậu tấu(2): "Xin hoàng thượng thứ tội, mạng của Tào Nại liên quan đến tung tích của ngọc tỷ nên ta phải giữ mạng của hắn trước, để phòng ngừa mọi chuyện, thần không thể không làm như thế. Huống chi thần không chỉ thử độc cho Tào Nại mà còn là vì hoàng thượng."
(2)Tiền trảm hậu tấu: làm trước rồi mới thông báo sau.
Ngụy Dịch thờ ơ, dường như chẳng quan tâm lắm: "An đại nhân cẩn thận như vậy cũng không sai, trẫm ban canh thì hẳn nên thử độc xem."
An Bảo Khánh nghe xong thì có chút do dự.
Bên này còn chưa dứt lời thì một cái bóng trắng chợt lướt qua mắt An Bảo Khánh, trong tay áo của cung nữ đút canh kia ló ra một thanh dao, hướng thẳng vào tim Tào Nại.
Mọi người trong yến tiệc đều biến sắc, chỉ trong một khắc, Tào Nại đã rơi vào đường chết.
Lâm Kinh Phác đơ người, trơ mắt nhìn Tào Nại ngã xuống ở trước mặt mình, y đưa tay ôm ngực, chợt hít thở không xong.
"Không ổn! Lập tức bắt lấy nô tỳ này cho ta!"
An Bảo Khánh vô cùng kinh ngạc, đâu còn lo đến việc thử độc nữa, tức giận hất đổ chén canh trong tay, đứng bên bàn khàn giọng hô: "Rốt cuộc là ai dám phá hỏng kế sách của ta!"
Cung nữ kia rút thanh dao từ ngực Tào Nại ra, nhanh chóng lùi lại mấy bước rồi dựa lên bàn của Lâm Kinh Phác.
Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Kinh Phác, trong mắt cũng không có hoảng sợ, con ngươi chỉ sót lại ánh sáng đã lụi tàn.
Lâm Kinh Phác vô cùng quen thuộc với ánh mắt này...
Nàng chẳng nói gì, ngay sau đó đã cắt cổ tự vẫn trước mặt y.
Nhưng Lâm Kinh Phác còn chưa kịp thấy nàng ngã xuống thì đã có người nhanh chóng đứng ra chặn thay cho y.
Máu tươi bắn tung tóe lên long bào.
—
Chú thích:
(1)Bát âm: là 8 loại nhạc cụ Trung Quốc, gồm:
Thạch là các nhạc khí chế tác bằng đá như đàn đá, biên khánh.
Thổ là các nhạc khí làm bằng đất như trống đất của dân tộc Cao Lan.
Kim là nhạc khí bằng kim loại như cồng chiêng, trống đồng.
Mộc là các nhạc khí bằng gỗ như song lang, mõ.
Trúc là nhạc khí dùng hơi thổi, chế tác từ cây trúc như tiêu, sáo.
Bào là nhạc khí làm bằng vỏ quả bầu như đàn tính, đàn bầu.
Ti là nhạc cụ dây, dùng cho các loại đàn dây như đàn tranh,....
Cách là da, dùng gọi các loại trống mặt bịt bằng da như trống cái, trống đế, trống chầu.