"Chuyện này.." – Nàng tựa như bị tra khảo: "Ta.. ta không thể để lộ ra đại bí mật được! Mặc dù ta cũng điều tra ra ngươi là ai."
Nàng kích thích sự hiếu kỳ của anh! Mặc dù Lâm Tổ Ninh không phải kiểu người thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng xem như loại có đầu óc:
"Nhóc mau nói cho ta nghe chuyện xưa của ta đi! Cái này, chẳng lẽ cũng là thiên cơ sao?"
Tiểu Thiên Sứ nghiêng đầu nghĩ nghĩ:
"Có thể, nhưng mà thấy ngươi cũng rất kiên nhẫn! Đó là chuyện xảy ra ba đời rồi!"
"Tôi? Sống qua ba đời cùng nhóc?"
"Đúng vậy, ta đã từng sống ba lần. Bắt đầu từ ba trăm năm trước, ta phạm sai lầm hai lần, bị phán đày xuống thế giới con người các ngươi. Lần đầu là khảo sát, muốn hiểu nỗi khổ của nhân gian, lần kia là lần cực khổ nhất!"
"Nhóc phạm sai lầm sao? Mẹ kiếp! Nếu như gần đây tôi không nghe mấy chuyện này, chắc có lẽ cũng tự cho rằng vận rủi rơi từ trên trời xuống à!"
Lâm Tổ Ninh lại nhớ tới bao nhiêu bất hạnh lúc trước:
"Không lẽ, đời trước tôi cũng là thiên sứ sao?"
Nàng nhìn dò xét anh:
"Ta nghĩ ngươi không đủ tư cách đâu."
Trong giọng nói của nàng, không có ý gièm pha hay chế giễu anh, cho nên nàng thực lòng, không có ý đả kích lòng tự tôn của anh.
"Nhóc thật biết cách giết người không dao nha!"
"Với tư chất của ngươi, miễn cưỡng có thể đầu thai chuyển thế một đời, làm quỷ đại khái còn không được, linh hồn của ngươi không có phẩm chất trở thành quỷ.. Úi! Ta không nên nhiều lời như vậy.. Mà ngươi cũng thật là! Nếu ngươi nghe cố sự năm đó, ngươi nghĩ mình đoán ra được ngươi là ai sao? Ngươi phải biết rằng, dù cho ngươi đoán trúng, ta cũng sẽ không nói cho ngươi.."
"Chuyện xưa kia quả thực có liên quan tới tôi ư?"
Dù không liên quan, anh cũng nguyện ý muốn nghe. Đầu của nàng lại lần nữa tựa lên bàn tay anh, làn hơi ấm áp lại truyền khắp toàn thân anh, Lâm Tổ Ninh cảm thấy mặt mình giống như được rắc đầy kim quang, tựa như vườn hoa khoe sắc..
"Có lẽ là vậy." – Thiên Sứ nói.
* * *
Vậy kể từ chuyện lần thực tập đầu tiên của ta đi! Ta nhất định không kể "lố" sự tình.
Năm đó, trước khi ta bước vào Vận Mệnh Chi Hải (biển sinh mệnh), chủ nhân của ta đã cho người đưa đến cho ta ba đóa hoa hồng. Bởi vì ta là Thiên Sứ mà người yêu thương nhất.
Người sợ ta ở nhân gian phải chịu cực chịu khổ, liền cho ta một phần lễ vật xem như tiễn biệt.
Chuyện này, đã là chuyện của hơn 300 năm trước.
* * * (bắt đầu)
"Ngươi thuộc âm tính, cho nên bước xuống nhân gian, sẽ định sẵn trở thành một nữ nhân. Mà thời đại này ở nhân gian, nữ nhân sẽ phải trải qua đoạn thời gian tương đối cực khổ."
Người đó thử nhẩm tính vận mệnh cho ta ở Vận Mệnh Chi Hải, ta sẽ rơi vào mệnh thủy, sau đó nói cho ta biết:
"Hải lưu quá mạnh, thân thể nữ nhân vừa mỏng lại vừa nhẹ, sẽ dễ dàng bị ám lưu cuốn trôi đi. Đương nhiên, ngay cả ta cũng không có cách nào thay đổi nó. Ta không phải không biết, mà là không thể làm gì được. Trên chúng ta, còn có vô số tầng trời, tựa như bên ngoài tinh cầu, cũng có vô tận vũ trụ.."
"Thế nhưng, ta có thể cho ngươi một thứ gọi là Thiên phú, như vậy, ngươi có thể sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hơn một chút! Sau khi hạ phàm ngươi sẽ quên thân phận thiên sứ của chính mình, nhưng cái thiên phú này sẽ cùng ngươi đi hết một đời."
Trước mặt ta xuất hiện một chiếc hộp, dùng mây cắt ra, bên trong phóng ra ba đóa hoa hồng mới hái trong hoa viên của chủ nhân ta.
Một đóa màu tuyết trắng.
Một đóa màu phấn hồng.
Đóa còn lại màu tím nhạt.
"Chúng đại diện ý nghĩa gì trong các đời?" – Ta hỏi.
"Màu trắng đại diện cho trí tuệ, màu phấn hồng đại diện cho mỹ lệ, còn màu tím là đại diện cho tài phú. Vận mệnh con người được quyết định bởi vô số biến số, hiện tại, ngươi chỉ có thể chọn một trong ba để làm thiên phú."
Ta nhanh chóng hiểu rõ ý tứ của người. Tính mạng con người cũng từ rất nhiều điều kiện mà tạo thành, gồm có x + y + z +.. =? Vấn đề là, ta được ông trời ưu ái, cho nên ta có thể lựa chọn một trong số đó, để nó trở thành định số, còn những yếu tố khác, thì phải xem vận mệnh quyết định.
Có thể nó sẽ tốt, cũng có thể là không tốt.
Hoàn mỹ toàn vẹn là không thể. So với chơi trò chơi Bingo, cơ hội được thưởng quả thực rất ít.
Từ khi ta được phong làm Thiên sứ, ta liền tham luyến mỹ mạo của mình, ta thường xuyên hỏi đám cá dưới lòng sông, thảo luận xem mình có bao nhiêu mỹ lệ.
Tất cả đám cá đều thích đến gần ta. Bởi vì bọn chúng nói, ta là cái bóng làm chúng động tâm nhất!
Ta không nỡ từ bỏ dáng vẻ mỹ lệ của mình, nên lần này ta quyết định chọn đóa hoa biểu thị sự xinh đẹp đến nhân gian.
Cho nên ta không chút suy nghĩ, liền chọn đóa hoa màu hồng phấn, sau đó ngọt ngào uống cạn Vong hồn thủy, rồi nhảy xuống Vận Mệnh Chi Hải đang cuồn cuộn hầm hầm.
* * *
Ta trở thành nữ nhi của Tô gia, tại Giang Nam.
Từ nhỏ, ta chính là nữ hài tử xinh đẹp nhất, Thủy Vân.
Không nói lời nào, không khóc, không cười, cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Cha mẹ ta ôm ta ra đường, luôn có một đám người bước tới ôm ta, không chịu buông ta.
"Chu choa! Tiểu hài tử thật là xinh đẹp! Ước gì ta cũng sinh được một đứa trẻ như thế!" – Bọn họ vừa tán thưởng vừa ước ao.
Ta là nữ hài thứ bảy của cha mẹ. Ngoại trừ đại tỷ, nhị tỷ ở bên ngoài, bọn họ, một người vừa mới sinh xong liền bị đem đi, một người vừa mới cai sữa cũng bị người đến ôm đi! Bởi vì ta có dung mạo hơn hẳn họ, cho nên ta được ở nhà chờ đợi ba năm, mãi cho đến khi hai tiểu đệ đệ sinh ra, bụng mẫu thân ta cũng bắt đầu lớn hơn một chút.
"Đủ rồi! Đủ rồi!"
Mỗi lần mẫu thân mang thai, đều nói đủ rồi. Nhưng chưa hề dừng lại. Cho nên, bà ấy dần dần biến thành một nữ nhân cực kỳ nóng nảy, so với các cô cô, thẩm thẩm khác, mẫu thân ta có vẻ mau già hơn hẳn.