Lâm Tổ Ninh chậm rãi mở mắt – anh đã trông thấy nàng!
Nhưng mà.. nàng đã trở nên rất khác! Da thịt nàng vẫn mờ mờ, trắng trắng tựa như thạch anh, tóc vẫn đen dài, xinh đẹp như làn nước mượt mà! Tuy nhiên, nàng lại đem đến một cảm giác hoàn toàn khác biệt!
Nàng trưởng thành hẳn! Chỉ vỏn vẹn mấy ngày ngắn ngủi! Nàng đã lớn lên rất nhiều, không còn là một tiểu nữ hài nữa, giọng nói của nàng cũng mang theo vẻ vũ mị ôn nhu!
Lần này anh sẽ không nói thêm bất kỳ lời nào nữa, chỉ sợ nàng lại rời đi như một cơn gió.
"Gặp.. gặp được nhóc.. thật tốt!" – Lâm Tổ Ninh uể oải, yếu ớt nói, năng lượng toàn thân tỏa ra đều là cơn sốt hoành hành: "Sao nhóc biết tôi tới tìm nhóc?"
"Ta biết chứ." – Nàng hơi nũng nịu nói.
"Nhóc biết? Nếu biết, vậy tại sao không chịu ra gặp tôi? Hại tôi đứng đợi suốt đêm nha!"
"Không hẳn, sau đó lãm nhân thụ đã nói với ta." – Nàng cúi đầu hôn lên trán anh một cái.
Giống như một đám mây từ từ thổi qua trước mắt anh.
"Nó biết nói chuyện sao?"
"Nó chỉ nói chuyện với ta thôi." – Thiên sứ nói: "Ngươi không cần trách ta, nếu ta sớm biết ngươi đến đó đợi ta suốt đêm như thế, ta đã không để ngươi bị như vậy! Nhưng mà, ta có nỗi khổ tâm riêng, không thể thường xuyên đến gặp ngươi."
Gặp được nàng, anh mới phát hiện, đã nhiều ngày trôi qua, nàng đã trở thành một phần quan trọng trong đời mình.
"Ngươi nhớ ta sao?" – Ngữ điệu của nàng với hắn cũng không giống trước lắm.
"Có một chút." – Anh không muốn xấu hổ, mạnh giọng nói.
"Chỉ có một chút hả? Bỏ đi!" – Thiên sứ hơi rời cạnh giường, bước đi.
"Nhớ! Rất rất nhớ!" – Anh định bắt lấy tay của nàng, nhưng lại không nắm được gì, loại cảm giác này, thật khiến cho anh thấy sợ hãi.
"Ai da!" – Thiên sứ lắc đầu: "Gặp nhau, cả ta và ngươi đều càng thêm phiền phức, không phải cứ phát sốt là có thể giải quyết được."
Anh không hiểu nàng sẽ gặp phải phiền phức gì, nàng làm cho vô số người điều khiển xe phải bị đâm chết, cũng không gặp phiền phức, vậy còn có thể gặp loại phiền phức gì nữa?
"Mấy ngày nay nhóc đã đi đâu, làm gì?"
"Khẩu khí của ngươi không thua gì cấp trên của ta.. Ta ở nhân gian đi vòng vòng, thầm nghĩ xem có nên đến gặp ngươi tiếp không!"
"Nhóc cũng nhớ tôi sao?"
"Ta không thể trả lời vấn đề này."
"Lại là bí mật đúng không? Nhóc không nói cho tôi biết, ngày mai tôi tự mình lái xe, tông vào cột điện a!" – đây là uy hiếp nha.
"Không được không được! Ta cũng không cứu được ngươi!"
"Tôi không cần nhóc cứu, tôi muốn thành quỷ, giống như nhóc! Cùng nhóc bên nhau, đi đây đi đó!"
"Ngươi nói những lời ngốc nghếch này có phải là bị sốt tới hỏng đầu không? Ngươi thành quỷ, nhất định sẽ trở thành một con quỷ biến thái!"
"Tôi chỉ cầu nhóc một chuyện! Trước khi rời đi, hãy nói lời tạm biệt! Đừng biến mất nhanh như một cái chớp mắt, được không?"
Ánh mắt của anh tràn đầy bi thương, nếu như, nếu như anh có thể nhìn thấy bóng cô đơn của nàng rời đi, cũng phải để anh được nhìn lâu hơn một chút!
Thiên sứ khó khăn đáp:
"Nhưng mà nhân khí chỗ ngươi quá thịnh! Ta không thể lưu lại quá lâu!"
"Hay là nhóc tìm thêm hai ba con quỷ lại đây đi!" – Lời này mặc dù vô tình nhưng ngược lại chính là thật tình.
"Hữu duyên vô phận, đến cả ta còn không biết?" – Thiên sứ nhẹ giọng tự lẩm bẩm.
"Nhóc nói gì?"
"Không có gì." – Thiên sứ mỉm cười, "Giữa ta và ngươi luôn có vài thứ ngổn ngang."
Lâm Tổ Ninh không hiểu:
"Kiếp thứ hai của nhóc còn chưa kể tới a! Lần hạ phàm lần hai nhóc đã trải qua thế nào?"
"Lúc ta trở lại thân phận thiên sứ, ta là một tiểu hài, sau đó dựa vào tốc độ bình thường lớn lên, khi nào dáng dấp đủ lớn, ta lại phải hạ phàm lần nữa. Lịch kiếp xong ta lại trở về làm tiểu hài thiên sứ, cứ thế diễn ra liên tục.."
Lâm Tổ Ninh bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra, từ "trưởng thành" dọa nàng sợ hãi. Nhưng nàng, xác định thật sự trưởng thành..
"Ta phạm càng nhiều sai lầm, ta lại càng biến lớn hơn. Lần thứ hai, bởi vì ta buông tha cho một lão thái thái (bà cụ)."
"Nhóc không làm bà ta bị tông xe sao?"
"Thời đại kia không có ô tô, ly hồn thiên sứ như ta rảnh muốn chết, lão thái thái đó đi xe ngựa, khi đó ta làm dây thừng chắn ngang, làm cho ngựa trượt chân."
"Không nhìn ra nhóc cũng có lúc từ bi a!"
"Rất ít khi." – Thiên sứ không thừa nhận: "Ta mà từ bi, ở trên trời sẽ bị xem là lười biếng. Ngày đó ta đến gần xe ngựa, vừa lúc nhìn thấy lão thái thái ngồi trong xe ngựa, mặt mũi hiền lành, tay cầm chũi phật châu niệm kinh, mỗi một lời nói, đều là khoan dung độ lượng, nếu tha thứ được thì hãy tha thứ..
Dường như câu nói này là đang nói với ta, ta cố gắng ba lần đều không hạ thủ được..
Ta động tình, nhớ đến mình đời trước, nếu như những chuyện kia từng có lỗi với ta, vì lòng từ bi đại phát, ta buông tha một ngựa, vậy trên thế gian, không phải ta sẽ phải trải qua vô số vận mệnh hoàn toàn khác biệt hay sao?
Cho nên ta tha cho lão thái thái. Bà ta không biết, cho nên ta cũng không nghe bà nói lời cảm tạ, nhưng trong lòng ta thật sự rất vui vẻ.. Khoái hoạt vui vẻ lại làm cho ta lớn lên.. Tất cả thất tình lục dục đều sẽ làm cho ta lớn lên. Trên thiên thượng, những điều này chính là sai lầm, cho nên việc chúng ta bị hạ phàm, cũng đã định sẵn sẽ làm người không được sung sướng."
"Nhưng có đôi khi, dục vọng cũng chứa vài thứ tốt đẹp."
"Nói ra những điều vừa rồi, với ngươi mà nói cũng là vô dụng." – Nàng ưu sầu, sờ sờ gương mặt mình: "Ta lại lớn lên rồi, đúng không?"
"Nhóc càng lúc càng xinh đẹp!"
"Không! Xinh đẹp hay mỹ lệ đã từng hại chết ta!"
"Lần thứ hai, lão thiên gia lại cho nhóc một đóa hoa hồng phải không?"
"Đúng vậy, lần này ta đã chọn.."
"Tài phú (giàu sang), đúng không?"
"Ngươi thật thông minh."