Ta không khỏi tiếc nuối thở dài, còn có chút cảm giác chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Mấy ngày qua ở trong phủ tướng quân thật sự buồn chán, ta không ngủ thì cũng chỉ xem thoại bản.
Hôm nay là ngày nghỉ của Lâm An Đình, ta kêu hắn dẫn ta ra ngoài đi dạo.
Cùng ngồi xe ngựa, hắn dẫn ta đi đến Túy Tiên Lâu - tửu lầu xa hoa bậc nhất kinh thành.
Lâm An Đình xuống xe trước, đang lúc ta định xuống xe thì bên tai văng vẳng tiếng gọi mềm mại quen thuộc: “Tướng quân! Trùng hợp vậy, ngài cũng đến đây dùng cơm sao?!”
Nghe trong giọng nói là một niềm vui sướng vô tận.
Ta ngớ người ra.
Vì sao Hứa Như Vân lại ở chỗ này?
Ta nhanh chóng vén rèm lên, đập vào mắt quả nhiên là gương mặt làm người thương tiếc của ả ta.
Hôm nay ả mặc một bộ xiêm y màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng, như một đóa hoa lay động trong gió, thanh lệ đáng yêu.
Ta lại cúi đầu nhìn chính mình, bởi vì ra ngoài chơi cho thoải mái, cho nên ta chỉ mặc một bộ y phục bình thường, cũng chỉ trang điểm qua loa, tuy rằng nữ chính vốn cũng khá xinh xắn, không hề khó coi, nhưng so với ả trà xanh kia thì…
Ta oán hận siết chặt nắm tay.
Tuyệt đối không thể thua!
“Phu quân ~” Ta mềm mại kêu Lâm An Đình một tiếng, hắn nghi hoặc nhìn ta.
Ta vươn tay đi, ý bảo hắn đỡ ta xuống xe.
Hắn nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.
Sau đó ta lảo đảo một cái, cố tình ngã vào lòng hắn.
Hắn ngẩn ra: “Nàng đây là……”
“Ít nói lại! Ôm chặt ta đi!” Ta nhỏ giọng nói ở trong lòng hắn.
Đương nhiên ta biết hắn muốn nói gì, vừa rồi ta đi rất vững vàng, giờ lại cố ý vấp chân, người khác nhìn không thấy, bộ hắn không thể nhìn thấy sao.
Cánh tay hắn siết chặt lấy ta.
Vì thế ta tỏ vẻ nũng nịu đấm tay vào ngực hắn: “Đều tại đêm qua chàng… làm chân người ta đến giờ còn mềm đây này!”
Ta dùng một âm lượng vừa đủ để đảm bảo Hứa Như Vân có thể nghe thấy được, nhưng ở góc độ này, ta lại không thể nhìn thấy sắc mặt của ả.
Đang đoán xem ả sẽ có phản ứng gì, ta chợt nghe thấy chất giọng trầm ấm của nam nhân từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Đêm qua không phải nàng……”
Ta vội vàng bấm vào hông hắn một cái.
Đêm qua ta làm cái gì, chẳng lẽ ta còn không biết sao.
Phải, là ta đọc thoại bản cả đêm.
Lúc này ta mới chậm chạp nhích dần ra khỏi vòng tay Lâm An Đình, quay sang nhìn Hứa Như Vân nói: “Muội muội, để muội chê cười rồi.”
Nhìn gương mặt thanh tú của ả biến thành mặt heo, ta đắc ý sờ thái dương, chỉ ước có thể ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.
Nhưng đang khi ta còn đang đắc ý, thình lình phía sau vang lên tiếng nói: “Ồ, chân mềm sao…”
Ta cứng đờ người.
Sao ta có cảm giác như vừa tự lấy đá đập vào chân mình vậy nhỉ…