Ta không cần tự mình ra tay đã có người đứng ra giáo huấn các nàng, nhìn Hứa Diệu Vân quỳ ở đó cúi gằm mặt, hẳn là đang rất hối hận vì nghe lời xúi giục của Hứa Như Vân rồi.
Ta chỉ hận không thể lập tức cười to ha hả, đành đè nén trong lòng.
Ngay lúc này, ta thấy Huệ Bình công chúa dường như đang lơ đãng nhìn về phía ta.
Tuy chỉ là lơ đãng, nhưng mắt cũng là đảo qua hướng này.
Với kinh nghiệm xem 180 kịch bản cung đấu, ta hoàn toàn có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là một cái liếc mắt bình thường.
Ta tức khắc ngốc ra, suy nghĩ bay loạn xạ trong đầu.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật Huệ Bình công chúa thực sự không cần phải ở trước mặt bọn ta tỏ ra nghiêm khắc với Hứa Diệu Vân như thế. Tuy nàng ta phạm sai lầm, nhưng bà ấy cũng không nhất thiết phải vả mặt con dâu mình trước mặt bọn ta.
Chắc chắn là Huệ Bình công chúa cố tình làm như vậy, hơn nữa còn tỏ rõ sự lạnh lùng sắc bén của mình.
Có khi nào là… Là muốn thử ta hay không?
Ta hít sâu một ngụm khí lạnh.
Thật sự rất có khả năng.
Bằng chứng là, ngoại trừ ta, chỉ còn hai kẻ ngốc không hiểu chút nào về tranh đấu giữa các nữ nhân ở đây, cho nên việc thành ra thế này, chỉ có thể là làm cho ta xem!
Nghĩ vậy, nội tâm ta khóc ròng, quả nhiên chuyện giữa các nữ nhân một khắc cũng không thể thả lỏng, bản năng cảm nhận được nguy hiểm của ta báo động lên.
Mặc kệ mục đích thử ta của Huệ Bình công chúa là gì, trước tình huống này, ta không muốn tiếp chiêu cũng phải làm.
Ôm tâm tình thê thảm, ta hít sâu hai cái, kéo Lâm An Đình một phen.
Thấy hắn nhìn qua đây, ta nghiêm túc nói nhỏ với hắn: “Chàng nghe đây, ta sắp phải nói giúp Hứa Như Vân, chỉ là chàng đừng suy nghĩ nhiều, ta tuyệt đối không có thích ả đâu!”
Dứt lời, không đợi hắn có phản ứng, ta nhanh chóng bước lên phía trước, mềm giọng nói: “Công chúa, xin bớt giận……”