• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Lâm An Đình sắp rời đi, quả nhiên Hứa Như Vân nóng nảy, ả nhanh chóng vươn tay bắt lấy ống tay áo của Lâm An Đình, lã chã chực khóc nói: “Tướng quân đừng đi, Vân nhi sợ lắm, hay là tướng quân đưa Vân nhi về nhà đi.”

Ta tặc lưỡi một tiếng.

Không đợi Lâm An Đình có phản ứng, ta nắm lấy bàn tay ả đang níu ống tay áo của phu quân ta, tỏ vẻ moi tim móc phổi của mình ra nói với ả: “Nha đầu ngốc, nghe tỷ tỷ một câu, dọc đường đi muội đã chịu hoảng sợ không ít, nhưng dù sao nam nữ cũng khác biệt, nếu tướng quân đưa muội trở về, để người ngoài thấy được chắc chắn sẽ nói này nói nọ, thanh danh của nữ tử lớn hơn cả tánh mạng, mấy loại lời đồn kia nếu truyền ra ngoài, không phải là sẽ bức tử muội muội đây sao?!”

Ta nói rất dõng dạc hùng hồn, ít nhất thoạt nhìn mặt ngoài, ta là thật tình suy nghĩ cho ả.

Vẻ mặt Hứa Như Vân xấu hổ, tâm tư của ả bị ta vạch trần, nhưng ả vẫn không cam lòng, hất tay ta ra tiến tới hai bước, ấm ức tủi hổ nói với Lâm An Đình: “Là Vân nhi suy xét không chu toàn, xin tướng quân đừng trách. Tướng quân đã cứu Vân nhi, đại ơn đại đức như vậy, Vân nhi chỉ muốn cùng ngài hồi phủ để có thể cảm tạ tướng quân tốt nhất.”

Ánh mắt ả cứ nhìn chăm chăm vào Lâm An Đình, hai phần rầu rĩ, ba phần đáng thương, năm phần thẹn thùng.

Ta đứng bên cạnh nhìn mà ngứa răng, nữ nhân này quả thật hơi khó chơi đấy.

Có điều như vậy càng khơi dậy ý chí chiến đấu của ta, là người hiện đại xuyên đến thời đại này, chẳng lẽ ta lại bị ả đánh bại sao?

Ta kéo Lâm An Đình một phen, dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng lên tiếng, ta chen vào giữa hai người họ, tỏ rõ lòng chân thành: “Tâm ý của Hứa muội muội ta rất hiểu, nếu muội muội đã có suy nghĩ này, vậy ta sai thị nữ thân cận của mình là Thúy nhi đi cùng muội. Hồi phủ rồi cũng không cần nhắc tới tướng quân, chỉ cần nói trên đường lễ phật ta thấy muội muội gặp nguy nên ra tay cứu giúp, như vậy sẽ không tổn hại gì đến thanh danh của muội, cũng sẽ không phụ tấm lòng báo ân của muội, còn lễ vật cảm tạ cứ đưa Thúy nhi đem về là được.”

“Việc này…” Mặt ả lộ vẻ khó xử, vừa định mở miệng thì ta lại ngắt ngang.

Ta cất cao giọng nói với thị vệ và hạ nhân xung quanh, “Mọi người đều nghe thấy rồi đó, Hứa cô nương gặp sơn tặc, nếu có người hỏi thì cứ nói là ta trên đường lễ phật cứu được. Sự việc này liên quan đến danh tiết của nữ nhi gia, nếu để ta nghe thấy có bất cứ lời đồn bậy bạ nào, điều tra ra được ai ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!”

“Dạ!” Thị vệ và đám hạ nhân cực kỳ phối hợp, ta hài lòng gật đầu.

Mặt mày Hứa Như Vân tái mét hết, nhưng dưới tình thế này, ả cũng không thể nói cái gì, chỉ đành mềm mại nói tiếng cảm tạ với Lâm An Đình, rồi không cam lòng đi theo Thúy nhi rời đi.

Ta nhìn bóng dáng ả rời đi, vô thức cười khỉnh.

Hừ, ranh con, muốn đấu với ta!

Cho ngươi biết tỷ tỷ đây lợi hại thế nào!

Trận đầu tiên chiến thắng, tất nhiên ta phải đắc ý.

Vừa quay đầu lại, chợt nhìn thấy hai mắt Lâm An Đình sáng ngời nhìn ta, ta lập tức hết hồn.

Không xong rồi, ta chỉ lo ra xé mặt trà xanh, đã bất cẩn bỏ quên nam chính mất rồi…

© 2024 Mị Sắc ViênDMCA.com Protection Status

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK