Khi cô về, những người khác ở trên bàn vẫn đang chơi trò chơi, suy cho cùng thì kiểu quan hệ và tình cảnh không rõ ràng giữa nam và nữ này thực sự quá phổ biến.
Mỗi ngày, không biết quán bar phải tiếp đón bao nhiêu người: người thất tình tới tìm người mới, người cãi nhau với người yêu tới uống rượu giải sầu, thậm chí còn có người chia tay đập bình rượu ngay tại đây. Có quá nhiều người, quá nhiều chuyện trong cảnh đêm đô thị muôn hình vạn trạng, có người vừa đụng phải hai chữ “tình cảm” đã biến thành kẻ điên không có lý trí, cảnh của cô và Hạ Minh Sầm trong mắt người khác thậm chí còn không được tính là một trận cãi nhau vặt vãnh.
Nhìn thấy cô quay về, họ cũng chỉ tò mò hỏi: “Người đẹp, sao có mình em quay về thế? Ầy, mọi người chơi trò chơi thôi mà, đều là người trưởng thành rồi, bạn em cũng không đến nỗi nổi giận với em chứ, một cô gái như em còn không để ý, anh ta là đàn ông đàn ang mà để ý như vậy làm gì?”
Dụ Ấu Tri không giải thích, miễn cưỡng cười.
Thấy dáng vẻ khổ mà không biết kêu ai này của cô, anh trai nọ - người bày ra cả kế hoạch này cũng ngại ngùng, đứng dậy bảo những người khác chơi trước, rồi kéo Dụ Ấu Tri qua một bên nói chuyện riêng.
“Xin lỗi nhé người đẹp.” Anh trai kia tuy nói xin lỗi nhưng thực ra cũng khá lấy làm khó hiểu, “Anh ta nhìn có vẻ giỏi chơi bời mà, sao phản ứng dữ dội thế nhỉ.”
Nội tâm Dụ Ấu Tri có một vạn câu muốn nôn ra, song ở mặt ngoài cô vẫn tiếp tục giả vờ mình là một người rất tâm lý.
“Không sao, là em tự tưởng bở, có lẽ anh ấy hoàn toàn không có cảm giác đối với em nên mới từ chối.”
“Đàn ông khác phụ nữ, không có cảm giác không có nghĩa là phải từ chối đâu.” Anh trai nọ hỏi, “Có phải em làm gì khiến anh ta phật lòng không?”
Dụ Ấu Tri: “Có lẽ vậy.”
Anh trai kia thở dài: “Anh vốn thật lòng muốn giúp em mà.”
“Ý anh là giúp kiểu này ấy ạ?” Dụ Ấu Tri cũng thở dài, “Vừa nãy nghe anh nói, em còn tưởng anh có thứ gì ghê gớm lắm chứ.”
“À? Có thì có.” Anh trai kia ho hai tiếng, quan sát cô từ trên xuống dưới, “Nhưng anh thấy thôi em đừng dùng thì hơn, vừa nãy chơi trò chơi em còn do dự, anh đoán chừng em không có gan đâu.”
Vậy sao được, đã diễn tới đây rồi, cũng đã đắc tội Hạ Minh Sầm rồi, hôm nay dù có ngủ ở quán bar thì cô cũng phải điều tra ra gì đó.
“Đó là vì em quá thích anh ấy, sợ anh ấy ghét em.”
Dụ Ấu Tri hơi dừng lại, có thứ cảm giác tội lỗi khi đang nói dối, cũng có một cảm giác bất an khó hiểu.
Cô cụp mắt, tiếp tục nói nốt: “Giờ thì hay rồi, nhờ phúc của anh, anh ấy hoàn toàn ghét em rồi, sau này lúc ở trường có lẽ cũng không nói chuyện với em nữa.”
Nói xong cô còn khịt mũi, dáng vẻ chán nản vì không có thuốc hối hận để mà uống.
Thấy cô như vậy, anh trai nọ hơi bối rối.
“Chao ôi, người đẹp ơi em đừng buồn, thôi vậy thôi vậy, là anh có lòng tốt nhưng làm hỏng việc.”
Sau đó, anh ta ngoắc tay với Dụ Ấu Tri, tỏ ý bảo cô tới gần hơn để nói chuyện.
Dụ Ấu Tri ghé tai qua, theo lời thì thầm của anh trai kia, môi cô dần mím chặt.
“Thuốc này có hợp pháp không?” Dụ Ấu Tri khẽ hỏi, “Em mua thuốc này sẽ không phạm pháp rồi bị bắt chứ?”
Anh trai nọ thề son sắt nói: “Không đâu, không có hại cho cơ thể, chỉ là thuốc bình thường thôi, em biết dầu thần Ấn Độ chứ? Có thể bổ dương, thuốc này chính là hàng nhập khẩu nước ngoài đó, người thường không dễ mua đâu, bọn anh phải nhờ vào quan hệ mới lấy được đấy, thuốc chắc chắn là thuốc tốt, nhưng mà là hàng buôn lậu nên mới bán bí mật thế này.”
Nói xong, anh ta còn bổ sung thêm một câu: “Em yên tâm, cho dù có bị bắt thì cũng không bắt được người mua, luật pháp không dễ trừng trị nhiều người cùng phạm pháp mà.”
Dụ Ấu Tri: “…”
Có những người thật sự không biết phải mô tả như thế nào, nói anh ta hiểu luật thì anh ta lại phạm pháp một cách trắng trợn, nói anh ta không hiểu luật thì anh ta có hàng tá lý lẽ quanh co, nếu là người không có khả năng phân biệt thì có khi còn bị anh ta lừa lên thuyền cũng không biết chừng.
Dụ Ấu Tri giả bộ bị anh ta thuyết phục, lại hỏi: “Thế mất bao nhiêu tiền vậy anh?”
“Ai lại mang theo đồ chơi đó bên người chứ em, đợi cảnh sát tới lục soát người à? Cũng có phải thằng đần đâu.” Anh trai kia rất cẩn thận, “Nếu em thật sự nghĩ kỹ thì kết bạn WeChat với anh, ta nói chuyện trên đó nhé.”
*
Sau khi kết bạn WeChat với Dụ Ấu Tri, anh trai kia cũng coi như đã kiếm được một khách hàng nên bèn quay lại chơi tiếp.
Hiện giờ con người đều thông minh. Chẳng hạn như trong thời buổi mạng internet đã phát triển như vậy, đa số hành vi phạm tội đều có thể dễ dàng ẩn náu trên một màn hình thông minh, cách thức gặp mặt giao dịch trực tiếp đã quá xưa cũ và cũng rất dễ bị bại lộ.
Đối với điều tra viên, giảm chi phí tội phạm* có nghĩa là thời gian điều tra sẽ kéo dài hơn, thu thập bằng chứng cũng không dễ dàng, không có chứng cứ phạm tội xác thực thì không thể kết tội người ta chỉ dựa vào mấy tấm hình chụp màn hình cuộc trò chuyện.
*Chi phí của tội phạm bao gồm chi phí hành vi, chi phí vật chất, hình phạt tâm lý, hình phạt pháp lý, hình phạt xã hội, xác suất kết tội… Phạm tội không chỉ là vấn đề xã hội mà còn là vấn đề kinh tế. Tội phạm cần phải đầu tư một số nguồn lực nhất định để phạm tội, còn nhà nước và xã hội phải trả giá đắt để kiểm soát tội phạm. Chi phí phạm tội là sản phẩm của sản xuất hàng hóa và là sự phản ánh quy luật giá trị trong kinh tế học tội phạm học. Theo kinh nghiệm của các nước phát triển, nếu án phí và tỉ lệ kết án tăng thì tỉ lệ tội phạm sẽ giảm.
Dụ Ấu Tri nhìn số WeChat nằm trong di động, ở phương diện này thì phải bàn bạc với Hạ Minh Sầm có kinh nghiệm hơn mới được.
Một mình anh bình tĩnh lâu vậy rồi, có lẽ cũng bình tĩnh xong rồi nhỉ?
Nếu anh vẫn còn tức giận, vậy cô sẽ lựa lời nói với anh, bây giờ là thời gian phá án, giữa họ có mâu thuẫn cá nhân gì thì đợi qua buổi tối hôm nay hãy nói tiếp, qua tối nay, anh có chỉ vào mũi cô mắng cô là đồ lưu manh, cô cũng không có ý kiến.
Sau khi tự chuẩn bị tâm lý xong, Dụ Ấu Tri chủ động liên lạc với Hạ Minh Sầm.
Ở một mình lâu lắm rồi, cậu chủ nhỏ dễ quạu cuối cùng cũng nghe điện thoại.
Trong quán bar không có chỗ có thể nói chuyện công việc, thuê hẳn một phòng vì chuyện này thì cũng không cần thiết, hai người đều là nhân viên công chức, nếu có thể thì vẫn nên giảm bớt chi phí.
Cuối cùng vẫn quyết định tạm thời rời quán bar trước.
Cũng may giữa mỗi tòa nhà rực rỡ đều ẩn giấu khá nhiều con hẻm tối tăm, đó là nơi phù hợp để nói chuyện.
Một nam một nữ cứ thế chui vào trong con hẻm, cho dù có người nhìn thấy thì cùng lắm là cảm thấy đôi nam nữ này đang không kìm nén được khi tình cảm nồng cháy dâng trào, họ sẽ không quan tâm quá nhiều.
Rời xa quán bar ăn chơi đàng điếm, đầu óc hỗn độn cũng dần tỉnh táo lại. Dụ Ấu Tri vẫn chưa kịp biện bạch mấy câu cho bản thân, Hạ Minh Sầm đã lên tiếng trước: “Chuyện của chúng ta để nói sau, trước tiên nói chuyện vụ án đã.”
Chuyện lúc nãy đã bị anh quăng đi như vậy.
Dụ Ấu Tri mím môi, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của anh, bỗng có cảm giác cô đang quá coi trọng bản thân.
Dụ Ấu Tri lấy điện thoại ra, đưa tài khoản WeChat của anh trai kia cho Hạ Minh Sầm xem.
Cô hỏi: “Trước đây khi điều tra có lẽ các anh đã kết bạn WeChat với người bán thuốc rồi chứ?”
“Kết bạn rồi, nhưng không phải số này.” Hạ Minh Sầm nói, “Cô cứ tiếp tục nói chuyện với anh ta, xem xem có thể moi được gì không.”
“Ừ.” Dụ Ấu Tri gật đầu, lại hỏi anh, “Anh trai kia còn nhắc với tôi về khách sạn trên lầu, không phải các anh nghi ngờ bên trong có chuỗi kinh doanh mờ ám sao? Có cần lên xem thử không?”
“Chúng ta cứ lên đó theo cách bình thường thì khách sạn sẽ chỉ coi chúng ta là cặp tình nhân tới thuê phòng.” Hạ Minh Sầm liếc mắt, nhìn vào không khí rồi nói: “Nhiều nhất cô chỉ có thể tìm được vài cái máy quay lén ở trong đó thôi.”
Dụ Ấu Tri: “… Thế thì thôi vậy.”
Nhưng cô hơi không cam tâm về những gì thu hoạch được ngày hôm nay.
Yên lặng phút chốc, Hạ Minh Sầm thản nhiên nói: “Trên lầu còn có địa điểm chơi trò thoát khỏi phòng kín, trung tâm đó có một chủ đề gọi là ‘Đám mây đen chiến tranh’, bên trong có một cửa ải là nhốt người chơi vào trong một phòng thí nghiệm và yêu cầu giải mã trong thời gian quy định, nếu như không làm được thì sẽ bị quân địch lựa chọn ngẫu nhiên, bắt uống ‘nước thuốc sinh vật’. Chúng ta đi xem thử xem.”
Dụ Ấu Tri hỏi: “Anh từng chơi rồi à?”
“Nghe người trong quán bar nói.”
Dụ Ấu Tri lập tức nhớ tới cô gái vẫn luôn bắt chuyện với anh trước đó, thì ra anh nghe ngóng từ cô ta.
“Một lần thuê phải có tám người, thông thường nếu không đủ người thì sẽ ghép nhóm với những người lạ. Có lần người nói chuyện với tôi đi chơi cùng bạn, đụng phải một cô gái đi một mình ghép nhóm với họ, cửa ải đó họ không giải mã được, cô gái ghép nhóm kia sau khi uống thứ đồ đó thì tinh thần luôn không ổn định, đi đứng loạng choạng, sau đó nhân viên làm việc ở đó bảo cô ta rời khỏi hiện trường trước rồi đưa cô ta đi nghỉ ngơi.”
Hạ Minh Sầm dừng một chút, trầm giọng nói: “Mãi tới khi bảy người còn lại qua cửa ải rồi rời đi, cô gái kia vẫn không xuất hiện.”
Nhưng đồn cảnh sát ở khu vực này không hề nhận được điện thoại báo cảnh sát có liên quan tới địa điểm chơi trò thoát khỏi phòng kín đó. Có lẽ là họ nghĩ nhiều, thực ra không xảy ra chuyện gì; hoặc cũng có lẽ đã xảy ra chuyện, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân mà cô gái kia không báo cảnh sát.
Dụ Ấu Tri gật đầu: “Đi thôi.”
Thoát khỏi phòng kín là trò giải trí mà người trẻ tuổi thường thích chơi. Trung tâm trò chơi thoát khỏi phòng kín này mới mở không lâu, song lại rất nổi tiếng, có quảng cáo trên nhiều nền tảng mạng xã hội. Ở đây có nhiều chủ đề để lựa chọn, độ khó giải mã cũng cao, hơn nữa NPC** rất chuyên nghiệp, tạo ra hiệu quả ghê rợn, thế nên rất nhiều người tới đây chơi.
**NPC (Non-player character): Là những nhân vật được điều khiển bởi máy tính hoặc người chơi không phải là người chơi chính trong trò chơi. NPC thường được sử dụng để thể hiện các vai trò phụ, như nhân vật phụ, quân địch, hoặc nhân viên trong trò chơi.
“Đám mây đen chiến tranh” là chủ đề khó nhất ở đây, những người chơi lần đầu thường bị kẹt ở ngay cửa ải đầu tiên.
Dụ Ấu Tri và Hạ Minh Sầm chỉ có hai người, muốn vào chơi thì phải tìm thêm sáu người nữa để lập nhóm.
“Ơ vừa may, có một nhóm năm người đã đặt vé và một người muốn tới đây bây giờ, đợi họ tới thì quý khách vừa đủ tám người.” Ông chủ ngẩng đầu lên từ máy tính đặt đơn hàng, “Anh đẹp trai và người đẹp đây có ngại ghép nhóm không?”
Dụ Ấu Tri lắc đầu: “Không ngại, có thể chơi là được.”
Rồi họ bèn trả tiền, quyết định trước tiên cứ đợi sáu người kia tới. Trong khoảng thời gian này, cô cũng không biết làm gì, bèn dứt khoát nói chuyện với anh trai bán thuốc vừa kết bạn WeChat kia.
Hạ Minh Sầm cũng nhìn điện thoại, hai người ngồi trên ghế nghỉ ngơi đều dán mắt vào di động. Còn ông chủ vẫn luôn tò mò quan sát hai người, cuối cùng cười tít hỏi: “Trai đẹp và gái xinh ơi, hai người là người yêu à?”
Dụ Ấu Tri lập tức phủ nhận: “Không phải.”
“Phủ nhận nhanh thế,” ông chủ nháy mắt, “lẽ nào vẫn đang trong giai đoạn mập mờ à?”
Cũng khó trách ông chủ nghĩ như vậy, thông thường nếu nam nữ không có ý nghĩ đó thì ai lại rảnh rỗi mà đi riêng với người khác phái tới chơi trò thoát khỏi phòng kín tối om om như vậy chứ.
Khi Dụ Ấu Tri đang suy nghĩ để tìm ra cái cớ giải thích cho mối quan hệ giữa hai người họ, Hạ Minh Sầm đã trả lời trước.
Anh thản nhiên nói: “Cô ấy vẫn đang theo đuổi tôi.”
Hai mắt ông chủ sáng ngời: “Uầy!”
Dụ Ấu Tri lúng túng cười, vội vàng tiến lại gần Hạ Minh Sầm, hạ giọng nói: “Anh nói linh tinh cái gì thế!”
Hạ Minh Sầm nhếch môi, sau đó học theo giọng điệu của cô, hạ giọng xuống.
Trong giọng nói trầm thấp mang theo cảm giác thô ráp, chậm rãi cọ vào tai cô.
“Kịch bản này do cô quyết định ngay từ đầu mà? Yêu đơn phương tôi, lén lút theo tôi tới quán bar, kiểm sát viên Dụ quên rồi à?”
Dụ Ấu Tri che tai lườm anh, mím chặt môi trong cái liếc mắt ẩn chứa nụ cười hờ hững của anh.
Liên quan gì đến cô đâu, đây là kịch bản anh trai bán thuốc kia viết ra mà.
Đối diện với ánh mắt mờ ám của ông chủ, Hạ Minh Sầm chẳng hề nể mặt cô, Dụ Ấu Tri cũng dứt khoát đâm lao phải theo lao, đáp: “Đúng, tôi theo đuổi anh ấy. Nhưng anh ấy quá phóng túng, chưa bao giờ thiếu người yêu, vẫn luôn ràng buộc tôi. Trên mạng có rất nhiều người giới thiệu chỗ các anh, tôi muốn tới chơi thử xem liệu có thể có bước đột phá với anh ấy hay không.”
Ông chủ: “Wow!”
Hạ Minh Sầm vẫn liếc xéo cô, không nói chuyện, cười giễu hai tiếng.
Cô lại nói mấy câu với ông chủ thì sáu người kia đã đến.
Trong đó có năm người là một nhóm đặt trước, họ là sinh viên của đại học gần đây; còn có một em gái tới một mình, cũng là sinh viên đại học, nhưng không quen biết năm người kia.
Rất ít người tới chơi trò này một mình, em gái kia khá hướng ngoại, bĩu miệng nói vốn đã hẹn với bạn cùng phòng tới đây chơi, kết quả là các bạn cùng phòng đều cho cô ấy leo cây vì có hẹn với người yêu, cô ấy đâm bực nên một mình tới đây chơi.
Dụ Ấu Tri và Hạ Minh Sầm trao đổi ánh mắt, tiến lên bắt chuyện với em gái nọ, nói năm người khác tới cùng nhau, còn lại ba người họ ghép thành nhóm nhỏ đi chung.
Chơi thoát khỏi phòng kín không được đem theo bất cứ thiết bị liên lạc nào vào, chỉ có một bộ đàm có thể liên lạc với nhân viên làm việc ở đây.
Ai cầm bộ đàm thì người đó được ngầm hiểu là đội trưởng, cuối cùng một cậu trai trong nhóm năm người xung phong cầm.
Tám người lần lượt bước vào. Vừa tiến vào hiện trường, họ đã thấy bên trong chỉ có ngọn đèn đỏ sậm chiếu sáng, điều hòa được bật với nhiệt độ cực kỳ thấp, toàn bộ bối cảnh u ám, NPC phụ trách dọa người còn chưa ra chào hỏi thì mấy nữ sinh đã sợ hãi đến mức không dám tiến lên trước.
Em gái vẫn luôn khoác cánh tay Dụ Ấu Tri, Dụ Ấu Tri đi theo sau Hạ Minh Sầm, ba người chậm chạp đi cuối cùng.
Vào căn phòng kín đầu tiên phải đi qua một lối đi hẹp dài bằng kính, hai bên đều là một vài con ma-nơ-canh, phối hợp với hiệu ứng đèn chớp sáng chớp tắt, thậm chí còn có thể nảy sinh cảm giác chúng đang động đậy.
Cánh cửa căn phòng kín đầu tiên vừa mở ra, đột nhiên một thây ma binh lính mặc quân phục rách nát chạy ra từ bên trong.
Cô gái đi đầu tiên sợ hãi hét to.
“Á!”
Thông thường, điều đáng sợ nhất trong những căn phòng kín thế này không phải là đạo cụ, mà là đồng đội. Vì tiếng hét chói tai này mà mấy người khác lập tức sợ tới nỗi tim như ngừng đập.
Đợi mấy người họ hoàn hồn lại rồi đi vào cửa ải phòng kín đầu tiên, bên trong bài trí còn rợn người hơn, điều đáng sợ hơn là ở nơi này còn bày rất nhiều hũ lớn trong suốt, xung quanh cắm đầy ống dẫn, bên trong đều là “thi thể” được ngâm trong formalin***.
***Formalin là dung dịch nước có hàm lượng formaldehyde từ 35% đến 40% (37% theo trọng lượng; 40% theo thể tích) và 10% đến 15% metanol được thêm vào để ngăn quá trình trùng hợp. Nó có chức năng sát trùng, khử trùng, tẩy trắng và có chức năng riêng tùy theo lĩnh vực, nhưng formalin sẽ phát ra mùi hăng. Formaldehyde được Trung tâm Nghiên cứu Ung thư Quốc tế (IARC) liệt kê là chất gây ung thư ở người rõ ràng, ảnh hưởng đến sức khỏe con người.
“Vãi, đạo cụ này được làm chân thật quá nhỉ.”
“Bảo sao vé vào lại đắt thế.”
Dụ Ấu Tri không thích chơi trò này, cũng không biết chơi trò này có gì vui, cảnh tượng ở đây khiến cô hơi khó chịu, hơn nữa cô còn có thể cảm nhận được em gái nọ đã nắm chặt tay cô bằng lực mạnh hơn.
Lúc này, Hạ Minh Sầm đứng trước mặt cô lại đi về phía bên cạnh.
Cô hỏi ngay tắp lự: “Anh đi làm gì vậy?”
“Tìm manh mối để qua cửa ải.” Anh nói.
Bài trí có đáng sợ đi nữa thì nói trắng ra cũng chỉ là một căn phòng kín để trốn thoát, họ không tới đây để tham quan, giải mã để qua cửa ải mới là mục đích cuối cùng.
Không có Hạ Minh Sầm chắn trước mặt, ánh đèn ma mị và những “thi thể” nhảy thẳng vào mắt cô, Dụ Ấu Tri ho một tiếng, tỉnh bơ đi theo Hạ Minh Sầm.
Hạ Minh Sầm đi hai bước, cô bèn đi hai bước, dù sao cũng phải để Hạ Minh Sầm chắn trước mặt cô.
Thủ pháp theo đuôi vụng về này quá dễ bị bại lộ, Hạ Minh Sầm nhanh chóng nhận ra tình hình, nhìn cô mấy cái. Còn chưa đợi anh nói gì, cô đã quay đi, tuyệt đối không giao lưu ánh mắt, giả bộ chỉ tình cờ đứng sau lưng anh.
Hạ Minh Sầm nhếch môi, khom người, ghé lại gần tai Dụ Ấu Tri, hạ thấp giọng hỏi: “Cô nhát chết thế này mà còn đòi điều tra vụ án ấy hả?”
Dụ Ấu Tri khó chịu, nhỏ giọng biện bạch: “Tôi tham gia chống tham nhũng, ít khi tiếp xúc với án mạng.”
Hạ Minh Sầm đáp vu vơ: “Ồ.”
Dụ Ấu Tri thầm nói anh ồ cái gì mà ồ, đúng lúc này, chẳng biết thế nào mà em gái luôn dựa sát vào cô từ sau khi tiến vào đột nhiên hét một tiếng.
Cả người cô bỗng run lên, chẳng nói năng được gì, bàn tay không nghe bộ não điều khiển túm lấy áo Hạ Minh Sầm theo bản năng.
Người lớn gan lớn mật hơn nữa cũng không chịu nổi tiếng hét này, những người khác vốn đang chuyên tâm tìm manh mối cũng bị dọa sợ đến mức suýt thì ném đồ trong tay đi.
Nét mặt Hạ Minh Sầm đanh lại, con ngươi hơi nở ra, anh túm lấy Dụ Ấu Tri dắt cô ra sau lưng mình.
Em gái kia bất lực đứng im tại chỗ, vẻ mặt sợ hãi.
Anh nhíu mày: “Cô kêu cái gì?”
“Gió điều hòa thổi lên cổ em.” Em gái kia khá ngại ngùng nói: “Em tưởng có người thổi hơi ở sau lưng em.”
Hạ Minh Sầm cạn lời hai giây, nghiêng đầu hạ giọng nói với người đang trốn đằng sau lưng: “Được rồi ra đi, không có ma đâu.”
Dụ Ấu Tri “ừ” nhẹ một tiếng, bàn tay túm chặt lấy áo anh chầm chậm thả ra.
Dưới ánh đèn u ám có thể miễn cưỡng nhìn rõ sắc mặt cô trắng bệch, nó khiến khuôn mặt nhỏ nhắn và ngũ quan của cô càng thêm xinh đẹp, đáng yêu.
Yết hầu của Hạ Minh Sầm khẽ chuyển động, cuối cùng anh chỉ khẽ thở dài: “Nếu cô thực sự sợ thì ra ngoài đợi tôi.”
Sau đó anh định đi tìm chàng trai cầm bộ đàm kia, bảo cậu ta nói với nhân viên đưa Dụ Ấu Tri ra ngoài trước.
“Không được.” Dụ Ấu Tri không chịu nhận thua, “Tôi tới đây không phải để chơi trò chơi, bỏ dở giữa chừng thì còn ra thể thống gì.”
“Mặt đã trắng bệch rồi còn cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì?” Hạ Minh Sầm hoàn toàn không muốn nghe cô giải thích.
Dụ Ấu Tri: “Tôi thiếu sắt thôi.”
“…”
Hạ Minh Sầm không biết phản bác ra sao trước sự bướng bỉnh này của cô, chỉ có thể nhếch môi, bất đắc dĩ hạ giọng: “Đừng gây rắc rối nữa được không? Đợi cô sợ phát ngất thì vẫn cần tôi bế cô ra ngoài còn gì?”
Em gái ở kế bên nghe rõ mồn một màn trò chuyện này. Là người khởi xướng làm cho hai người tranh luận, lúc này cô nàng lại không hề áy náy chút nào, mím môi nhìn họ với vẻ mặt mong đợi.
Còn Dụ Ấu Tri lại chỉ chú ý đến câu trước đó của anh: “Tôi, gây phiền phức, cho anh?”
Cảnh sát thì có gì tốt? Chữ “công” đứng đầu trong hệ thống công an - kiểm sát - tư pháp thì có nghĩa là anh cao quý lắm hay sao?
Cô đẩy anh ra. Khi tất cả mọi người rơi vào bế tắc với manh mối cửa ải đầu tiên, đến mức suýt nữa phải cầu cứu bên ngoài, thì cô thay đổi trạng thái tinh thần, bắt đầu tập trung vào giải mã.
Có lẽ là vì có sự hăng hái nên không quá năm phút sau, Dụ Ấu Tri đã phá giải được cửa ải đầu tiên.
Hạ Minh Sầm: “…”
Đợi khi tiến vào cửa ải thứ hai, anh chẳng nói lời thừa thãi với cô nữa, bắt đầu nghiêm túc tìm manh mối. Cái được gọi là “nước thuốc sinh vật” kia ở cửa ải thứ tư, ba cửa ải trước đó có thể vượt qua dễ dàng chừng nào hay chừng đó.
Để chứng minh nghiệp vụ của mình không thua kém cảnh sát, lúc này Dụ Ấu Tri còn chẳng buồn quan tâm đến NPC đáng sợ nữa. Khi một NPC xuất hiện với khuôn mặt thối rữa còn dính máu, Dụ Ấu Tri chỉ hỏi với khuôn mặt không cảm xúc: “Chìa khóa két sắt ở trên người anh à?”
NPC: “?”
Sau đó, anh ta ngơ ngác lắc đầu.
Dụ Ấu Tri: “Vậy thì phiền anh tránh ra.”
NPC lặng lẽ tránh ra, không làm phiền cô tiếp tục tìm chìa khóa.
Lúc này Hạ Minh Sầm cầm chiếc chìa khóa nhỏ đó trên tay, cười hờ hững nói với cô: “Đừng có trút giận lên NPC chứ, tìm được chìa khóa rồi.”
Sáu người khác thấy hai người này giải mã giống như đã sử dụng hết tế bào thần kinh, rõ ràng đã biến trò chơi mang tính giải trí như thoát khỏi phòng kín thành một cuộc thi, có người rất sảng khoái khi được ăn theo, đồng thời cũng nảy sinh một thứ cảm giác thất bại sâu sắc “Bố tổ, mình đúng là phế vật”.
Trước khi rời khỏi hiện trường, NPC có lòng tốt nói với sáu người khác: “Dù có giải mã nhanh hơn nữa thì chúng tôi cũng không hoàn tiền đâu nhé.”
“…”
- ---------
Lời tác giả:
Chơi thoát khỏi phòng kín là cảm nhận chân thật của tôi. Có lần tôi đi chơi với một người bạn đang học lên tiến sĩ, được cậu ấy cho ăn theo trong toàn bộ quá trình, lúc đó trạng thái của tôi chính là: Đm cậu thật ngầu, đm tôi thật ngu.