• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác trên tay Dụ Ấu Tri ngừng lại.

Vốn không định quan tâm anh, nhưng khoảnh khắc đó, phản ứng của cô luôn nhanh hơn lý trí rất nhiều.

Cảm xúc vật lộn giống như dây leo chi chít quấn lấy trái tim, đột nhiên bóp chặt, hô hấp của cô cứng lại. cảm giác đau xót lại xông lên.

Loại cảm xúc này gần đây ngày càng nhiều, thậm chí có lúc nằm mơ cũng xuất hiện.

Cô càng ngày càng thường xuyên mơ tới trước đây, cũng ngày càng không phân biệt được quá khứ và hiện tại.

Rốt cuộc bọn họ có chia tay hay không?

Mà đáp án là chắc chắn, cảnh tượng lúc đó vẫn còn in trong đầu.

Dụ Ấu Tri nhắm mắt.

Hạ Minh Sầm vẫn nắm chặt tay cô, cô không giãy dụa nữa, chỉ cúi đầu không nói chuyện.

Cổ họng anh chua chát, mở miệng định nói gì, đột nhiên lại bị một âm thanh do dự mà khách khí cắt ngang.

"Cái đó, hai vị… Có phải đi nhầm phòng rồi không?"

-

Vẻ mặt Dụ Ấu Tri bối rối đi khỏi phòng bao, Hạ Minh Sầm đi sau cô, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Hai người không biết nên giải thích chuyện xông vào phòng lạ thế nào, chỉ có thể một trước một sau xin lỗi, sau đó nhanh chóng rời đi.

Cũng may đối phương không để ý, chỉ xem như cặp tình nhân cãi nhau nên không chú ý đi nhầm phòng, còn cười ha ha trêu chọc mấy câu.

"Giữa người yêu nhau thường cãi vã cũng là chuyện tình thú đó."

"Anh đẹp trai, anh xem bạn gái của anh vừa rồi quan tâm anh nhiều như thế nào mà, phản ứng theo bản năng mới là chân thật nhất, sau này cãi nhau anh phải nhường người ta nhiều hơn đó."

Giải thích cũng lãng phí thời gian, thế nên không ai giải thích.

Hai người không nói câu nào, vốn trong lòng đang nghĩ lát nữa làm sao giải thích với đồng nghiệp, nhưng sau khi về phòng bao, lại phát hiện căn bản không có ai chú ý tới bọn họ vừa rời đi.

Lúc này mọi người đang ồn ào, vây quay hai người khác đùa giỡn.

"Tiểu Dụ về rồi à?" Lão Thẩm vẫy tay với Dụ Ấu Tri: "Mau tới đây, Đinh Nhất Tuấn và Miêu Diệu hai cái người này có mờ ám đó."

Dụ Ấu Tri mờ mịt.

Mà Hạ Minh Sầm đi tới bên cạnh đồng nghiệp là cảnh sát Tống, nhàn nhạt hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"À, cậu về rồi à? Vừa đi đâu thế?"

"Nhà vệ sinh."

Cảnh sát Tống chỉ về hướng nào đó: "Không phải trong phòng có à, cậu còn mất công đi ra ngoài làm gì?"

Hạ Minh Sầm hơi khựng lại, đáp qua loa: "Không để ý." Sau đó lại chỉ tay về chỗ lão Thẩm, đổi chủ đề: "Chuyện gì thế?"

Lực chú ý của cảnh sát Tống thành công bị dời đi, anh ấy cười nói: "À, hai người ở phòng số hai bọn họ nhân lúc vừa nãy khi trong phòng hát hò vừa tối vừa ồn, ở sau lưng mọi người lén lút liếc mắt đưa tình bị lão Thẩm tóm được đúng lúc, đang trong quá trình thẩm vấn."

Anh Đinh phủ nhận: "Không có mà, thật sự không có, em vẫn luôn xem em ấy như em gái ruột."

Miêu Diệu cũng vội phủ nhận: "Em cũng không nha, em đối với anh Đinh tuyệt đối không có bất cứ ý nghĩ không an phận nào, em luôn xem anh ấy như anh ruột mà."

"Vậy hai cô cậu không có việc gì mà đầu sát gần như thế làm gì? Sắp hôn đến nơi luôn rồi."

Miêu Diệu buột miệng nói: "Đó là bởi vì em với anh Đinh nhìn thấy..."

Cô ấy theo bản năng nhìn về hướng Hạ Minh Sầm.

Người đàn ông hôm nay ăn mặc đơn giản, trên người khoác một chiếc áo khoác có mũ, từ đầu đến chân anh mặc một bộ đồ đen trầm tĩnh lạnh lùng, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn không chút biểu cảm, lúc này anh đang lạnh lùng nhìn chỗ cô ấy.

Anh không giống những ánh mắt trêu chọc của người khác, trong mắt anh tràn đầy vẻ thờ ơ.

Nháy mắt Miêu Diệu sững sờ, đây quả thực là cảnh sát Hạ trong tưởng tượng của cô ấy, không sai.

Vậy vừa rồi là ai?

Cô ấy rõ ràng nhìn thấy cảnh sát Hạ đang giành điện thoại với chị tiểu Dụ ở ghế sô pha, cô ấy cố gắng híp mắt mới có thể nhìn rõ đầu lông mày anh hơi nhướng lên, trong mắt là sự dịu dàng chuyên tâm.

Miêu Diệu lập tức nghẹn giọng, thậm chí nghi ngờ lúc nãy có phải bởi vì ánh đèn quá chói nên bản thân nhìn nhầm rồi không.

Mà lúc này Dụ Ấu Tri cũng gần hiểu hết tiền căn hậu quả, thở dài một hơi, giải vây cho hai người.

Anh Đinh và Miêu Diệu lập tức hướng ánh mắt cảm kích cho Dụ Ấu Tri.

Xuất phát từ cảm kích, hai người rất ăn ý không nói chuyện vừa nhìn thấy ra.

Có ơn phải báo, ai biết lão Thẩm lát nữa có tới thẩm tra tiếp hay không, hơn nữa nếu nói ra, liên quan tới cảnh sát Hạ, mấy người ở đội hình sự xem náo nhiệt chắc chắn cũng sẽ gia nhập, tới lúc đó mỗi người một miệng, còn hát hò gì nữa.

Lão Thẩm vẫn rất nghe lời học trò, hơn nữa vốn chỉ định trêu đùa hai người trẻ tuổi, pha trò mà thôi.

Ông nửa thật nửa giả tổng kết: "Tuy viện kiểm sát chúng ta cấm yêu đương ở văn phòng, nhưng nếu yêu rồi, nhất định phải nói, đừng lén lút vụng trộm. Chúng ta làm công kiểm pháp, làm bất cứ việc gì cũng phải là quang minh chính đại, bao gồm cả yêu đương, rõ chưa."

Mẫy người bên đội hình sự còn thêm dầu vào lửa, lập tức vỗ tay.

"Kiểm sát Thẩm nói hay lắm, nghe thấy chưa? Đội chúng ta sau này ai yêu đương dám vụng trộm, tự gánh lấy hậu quả."

"Tôi muốn quang minh chính đại yêu đương, ai yêu tôi đây?"

Dụ Ấu Tri không lên tiếng, bất giác hướng ánh mắt tới người nào đó sau khi về phòng thì không mở miệng nói câu nào.

Kết quả vừa đúng lúc ánh mắt giao nhau, cô còn chưa kịp trốn, phản ứng của người đàn ông còn nhanh hơn cô nhiều, nghiêng đầu, rũ mí mắt xuống, nhanh chóng né tránh tiếp xúc ánh mắt.

Sau đó điện thoại có tin nhắn.

Dụ Ấu Tri cho rằng là Mã Tịnh Tịnh gửi, nhưng vừa mở tin nhắn ra, lại là Hạ Minh Sầm gửi.

Chỉ đơn giản hai từ: "Đau tay."

Cô cứng họng, trái tim mềm nhũn đến mức chỉ biết vùi đầu, ôm trán thở dài.

Thế nên cái người gửi tin nhắn cho cô nhưng không thấy cô trả lời giờ phút này đang lấy tay che miệng, thu phản ứng của cô vào trong mắt, thế là khóe môi vừa vặn hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Cái gì mà quang minh chính đại, đây là phải lén lút vụng trộm.

Giống như lúc đó ở trên sân thượng trường học, dù có người thì sao, không ai phát hiện được.

Cũng không ai biết, bọn họ đã từng thân mật biết bao.

-

Mãi tới khi tiệc buổi chiều kết thúc, hai người không có thêm bất cứ giao lưu gì nữa.

Anh Đinh và Miêu Diệu vẫn luôn âm thầm quan sát, vì thế ngay cả mic cũng không giành, nhạc cũng không hát, kết quả không quan sát được gì.

Lúc này Miêu Diệu không khỏi không nghi ngờ mắt mình: "Anh Đinh, có lẽ chúng ta nhìn nhầm nhỉ?"

Giọng điệu anh Đinh nghi ngờ: "Không thể nào chứ, cả hai người chúng ta cùng nhìn nhầm, tỉ lệ này rất thấp."

Lúc này bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh sâu xa của lão Thẩm: "Đinh Nhất Tuấn, Miêu Diệu, bị tôi bắt được lần hai rồi nhé, còn không thừa nhận hai cô cậu ưng ý nhau à?"

Hai người như sét đánh ngang tai, nhanh chóng tách ra.

Không biết chột dạ hay là giật mình, Miêu Diệu không dám nhìn anh Đinh nữa, chỉ đành lén lút nhìn cảnh sát Hạ, tự thuyết phục bản thân thích kiểu đàn ông lạnh lùng như cảnh sát Hạ, anh Đinh không phải gu của cô.

Mà anh Đinh thấy ánh mắt Miêu Diệu lại nhìn qua chỗ cảnh sát Hạ, trong đầu không khỏi nghi ngờ.

Em gái này là một người xem đàn ông chỉ xem mặt, thấy dáng vẻ mê mệt cảnh sát Hạ của cô ấy, giữa người đàn ông này và tiểu Dụ có vấn đề gì còn chưa biết, thế mà cô ấy còn nhìn chằm chằm cậu ta, nếu thật sự làm bạn gái mình chẳng phải mỗi ngày đều chua chết sao, tuyệt đối không được.

Mấy người tâm tư khác nhau, cứ như vậy chịu đựng đến khi tiết mục buổi chiều kết thúc, phòng bao tới giờ trả, mọi người chuẩn bị đứng dậy đi ăn cơm tối, Dụ Ấu Tri như được giải thoát, chào hỏi tất cả mọi người nói buổi tối có việc phải đi trước.

Cô đã xin nghỉ với lão Thẩm, mấy người đội hình sự lại không biết bữa tối nay cô không đi được, cảnh sát Tống tò mò hỏi: "Chuyện gì thế? Rất nghiêm trọng sao? Khó có dịp hôm nay hai bên chúng ta cùng dùng bữa, kiểm sát Dụ không đi thật đáng tiếc lắm."

Dụ Ấu Tri cười xin lỗi, nói: "Hôm nay tôi phải về quê một chuyến, vé tàu cao tốc đã mua xong rồi."

Lão Thẩm biết buổi tối cô có việc từ trước, nhưng không biết là gì, nghe cô nói như vậy mới hiểu.

Ông nghi hoặc hỏi: "Không phải quê em ở thành phố Lư sao?" Sau đó lại nghĩ tới gì đó, suy đoán nói: "Về quê bạn trai hả?"

Dụ Ấu Tri cứng người, những người khác nhanh chóng hiểu ra được ý nghĩa khác.

"Ồ, đây là có chuyện tốt hả?"

"Có phải chúng ta sắp được uống rượu mừng rồi không?"

"Định khi nào tổ chức? Cuối năm nay hả? Hay sang năm?"

Miêu Diệu trừng to mắt, nhanh chóng nhìn về phía anh Đinh.

... Làm sao đây? Thiếu chút nữa thì quên mất chuyện chị tiểu Dụ có bạn trai.

Anh Đinh không khỏi liếc mắt xem thường, không ngờ quan sát một buổi chiều toàn là vô ích, đột nhiên có loại cảm giác đi ghép CP linh tinh kết quả đau đớn vì tự lấy đá đập chân mình.

Dụ Ấu Tri không biết nên phủ nhận thế nào, chỉ có thể cười gượng cam chịu.

Về quê bạn trai, hơn nữa ngay cả vé tàu cao tốc cũng mua xong rồi, mọi người đương nhiên không giữ lại nữa.

Mấy người hỏi bạn trai cô không đến đón sao, nếu tới đón thì còn có thể nhìn được mặt của cái vị lư sơn chân diện(*) này.

(*)ví với sự việc đã rõ ràng

Dụ Ấu Tri nói công việc anh bận rộn, hai người đã hẹn gặp nhau ở ga tàu.

Lại đứng ở cửa KTV nói mấy câu khách khí, Dụ Ấu Tri chuẩn bị đi.

Lão Thẩm vỗ vai cô nói: "Lần này không có cơ hội, lần sau khi liên hoan nhớ nhất định phải đưa bạn trai theo, à không đúng, là đưa chồng chưa cưới qua cho thầy nhìn thử."

Nghe thấy ba chữ chồng chưa cưới, Dụ Ấu Tri không hiểu sao có hơi ngượng.

Đặc biệt là ở trước mặt người nào đó.

Cô cứ cảm thấy hình như Hạ Minh Sầm đã phát hiện ra manh mối gì đó rồi, nhưng lại không dám xác nhận.

Mà lúc này Hạ Minh Sầm nãy giờ không nói chuyện đột nhiên mở miệng, giọng điệu bình tĩnh nói: "Chuyến tàu mấy giờ?"

Dụ Ấu Tri ngẩn ra, theo bản năng nói ra thời gian.

"Gấp như vậy?" Anh lại hỏi.

"Chắc là có thể..."

"Anh lái xe đưa em đi."

Dụ Ấu Tri còn chưa phản ứng kịp: "Hả?"

Hạ Minh Sầm đã nói với những người khác: "Tôi đưa kiểm sát Dụ tới ga tàu cao tốc, mọi người đi tới nhà hàng trước đi."

Cả nhóm người đều có hơi sửng sốt, đặc biệt là mấy người bên đội hình sự.

Cái vị tiểu thiếu gia lạnh lùng này chuyển hình tượng lúc nào thế, đổi thành đi theo định hướng gần gũi với mọi người rồi à? Sợ người ta không kịp chuyến tàu nên chủ động đề xuất đưa người ta ra ga tàu?

Hay là nói chỉ đối với kiểm sát Dụ như vậy?

Miêu Diệu và anh Đinh càng không hiểu ra sao, trong đầu rối như tơ vò.

Nhưng Dụ Ấu Tri ngồi tàu cao tốc để về quê với bạn trai, cho dù bọn họ có cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không tiện suy đoán bừa bãi.

Ngược lại lão Thẩm rất không khách khí, dù sao hai người này là bạn cùng trường, ông còn chỉ ước gì quan hệ hai người tốt lên, sau này khi có việc cần đội cảnh sát thì cũng tiện.

"Vậy phiền cảnh sát Hạ đưa tiểu Dụ của chúng tôi tới ga tàu, trước khi cậu quay về chúng tôi sẽ không động đũa đâu."

"Không cần." Hạ Minh Sầm nói: "Chú Thẩm với mọi người ăn trước đi, không cần đợi tôi."

Dụ Ấu Tri cả quá trình đều mù mờ, không hiểu được mục đích Hạ Minh Sầm đưa cô đi ga tàu là gì.

Lẽ nào là muốn đi tìm Hạ Minh Lan?

Thế là cô cứ mơ hồ ngồi lên xe Hạ Minh Sầm, mãi cho tới khi Hạ Minh Sầm nhắc cô thắt dây an toàn vào, cô mới hoàn hồn lại, vụng về cài dây.

Xe chạy vững vàng trên đường, Hạ Minh Sầm không nói chuyện, tới giao lộ dừng xe, anh cũng cúi đầu xem điện thoại, hoàn toàn không nói chuyện với cô.

Dụ Ấu Tri không biết nói gì, chuyện vừa nãy xảy ra ở KTV, nói thật khiến cô khá xấu hổ.

Cô cảnh cáo bản thân, nhất định không được mềm lòng với Hạ Minh Sầm, kết quả mấy ngày qua lại với anh, cô càng ngày càng cảm thấy lời nói của bản thân như nói láo vậy.

Dụ Ấu Tri nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, thở dài.

Về chuyện cô và Hạ Minh Lan phải về nhà cũ của ông cố, anh không hỏi cô, cô cũng không biết nói với anh thế nào.

Chuyện đính hôn với Hạ Minh Lan, ngay từ đầu căn bản cô không suy nghĩ đến Hạ Minh Sầm, lúc đó nghĩ là mặc kệ anh có phản ứng gì, cô đều phải điều tra cho rõ cái chết của cha mình rốt cuộc có liên quan tới chú Hạ hay không.

Thế là cứ rối rắm nghi hoặc như vậy, người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng.

"Em cùng Hạ Minh Lan về chỗ nhà cũ?"

Cuối cùng đã hỏi rồi, thật sự đủ giày vò mà, Dụ Ấu Tri gật đầu: "Ừ."

Hạ Minh Sầm mím môi, lại không nói chuyện.

Giống như mọi ngày, anh chắc chắn sẽ phải khó chịu một phen, hoặc ngăn không cho đi, nhưng phản ứng hôm nay thản nhiên như vậy lại khiến Dụ Ấu Tri hoài nghi, đây có phải đêm trước giông bão không.

Có phải anh thật sự đã cảm nhận được gì đó không?

Hay là anh đã nhìn thấu rồi?

Cứ rối rắm suy đoán như vậy, Dụ Ấu Tri đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nói: "Tôi phải về nhà thay quần áo."

Tay đặt trên vô lăng của Hạ Minh Sầm không động đậy, không định chuyển hướng, giọng điệu rất bình thản: "Bên chỗ nhà cũ có quần áo, không cần về lấy."

Cô nghiêng đầu nhìn anh, nhưng không hỏi ra, anh dường như cảm nhận được, chủ động giải thích: "Trước đây khi em tới cùng anh, anh đã chuẩn bị cho em rồi, không có vứt đi, để trong phòng anh."

Trước khi bọn họ đi Anh du học, Hạ Minh Sầm đưa cô về nhà cũ một chuyến, chẳng qua lúc đó làm ầm ĩ không mấy vui vẻ, hôm đó Hạ Minh Sầm đã đưa cô rời đi luôn, không ở lại qua đêm.

Thì ra khi ấy anh đã chuẩn bị đồ đạc để cô qua đêm ở đó rồi.

Dụ Ấu Tri á khẩu, trái tim lại bắt đầu thắt chặt.

Lúc này Hạ Minh Sầm đột nhiên hỏi cô: "Kích cỡ của em không thay đổi chứ."

Dụ Ấu Tri hơi sửng sốt, anh lại nhanh chóng liếc cô một cái, tầm mắt nhìn xuống dưới, không biết đang nhìn ở đâu, đột nhiên thu về.

"Xem ra không thay đổi." Giọng điệu anh thờ ơ: "Nếu đổi thì bây giờ anh đưa em đi mua."

"..."

Dụ Ấu Tri cắn răng: "Không đổi!"

Hạ Minh Sầm nhướng mày, còn muốn nói gì đó, lúc này màn hình carplay trên xe hiển thị có cuộc gọi tới, anh nhìn hiển thị cuộc gọi một cái, tỉnh bơ liếc về phía ghế phụ, Dụ Ấu Tri đang nhìn bên ngoài cửa sổ xe, lấy gáy đối diện với anh.

Anh hơi nhếch môi, đeo tai nghe bluetooth nhận điện thoại.

Dụ Ấu Tri tuy không nhìn anh, nhưng tai thì đang lắng nghe.

"Là cửa hàng đó, ừ, chỗ khu vực quản lý của các anh, chỗ cũ."

"Phiền các anh rồi, cuối tuần vẫn phải đi tuần một chuyến. Không cần, đều là việc tôi nên làm."

Hạ Minh Sầm nghe cuộc điện thoại này rất có kỹ năng, tận lực sơ lược trước sau, Dụ Ấu Tri không nghe được thông tin gì hữu dụng, chỉ biết khu vực nào đó hôm nay lại có cảnh sát tăng ca.

Dụ Ấu Tri nghẹn nửa ngày, nói: "Nếu anh bận thì không cần cất công đưa tôi đi đâu, để tôi trước cửa ga tàu là được rồi, tôi tự lên tàu."

Cô thật sự không biết vì sao anh phải đưa cô tới ga tàu, tiểu thiếu gia làm việc đều có suy nghĩ của riêng mình, vì vậy có lúc sẽ thể hiện rõ là làm theo ý mình, thật quá khó hiểu.

Quả nhiên anh bắt đầu bước đầu tiên khiến người ta đoán không ra, hỏi ngược lại cô: "Ai nói với em anh định đưa em đi?"

"Vừa nãy không phải ở trước cửa KTV anh nói đưa tôi đi ga tàu sao?"

"Đó là vừa nãy." Hạ Minh Sầm nhếch môi, thảnh thơi đáp: "Hôm nay anh cũng muốn về nhà cũ một chuyến."

Dụ Ấu Tri lúc này thật sự mù mịt rồi.

"Cái gì?" Cô không hiểu: "Anh cũng về nhà cũ, vậy buổi liên hoan phải làm sao?"

Hạ Minh Sầm: "Vừa nãy anh nhắn tin cho đồng nghiệp nói không đi rồi."

Cô lại ném ra một câu hỏi: "Anh nói anh về nhà cũ, vậy anh mua vé rồi sao?"

"Mua rồi, vừa mua." Hạ Minh Sầm một tay đặt trên vô lăng, tay kia cầm điện thoại hua trước mặt cô: "Có cần kiểm tra giúp anh một chút xem có mua nhầm vé hay không không?"

Dụ Ấu Tri: "..."

Cô lập tức giật điện thoại của anh định kiểm tra thật, nhưng mà hình điện thoại lại nhảy ra mật khẩu mở khóa.

Còn chưa hỏi, Hạ Minh Sầm đã nói với cô: "Sinh nhật của hai chúng ta."

Trái tim Dụ Ấu Tri run lên, hoảng hốt mở khóa, mở app mua vé ra, quả nhiên nhìn thấy thông tin mua vé chuyến tàu cao tốc đó cách đây không lâu.

Chẳng trách vừa nãy anh hỏi cô chuyến tàu mấy giờ.

Lúc này cô cũng không quan tâm đến việc xâm phạm quyền riêng tư gì đó của anh nữa, trực tiếp mở Wechat, lại thấy anh nói với mấy người ở trong nhóm đội hình sự tối nay có việc, không đi liên hoan.

Vừa nãy anh luôn lái xe không nói chuyện, vừa tới đèn xanh đèn đỏ thì cúi đầu bấm điện thoại, thì ra để làm những chuyện này.

"Anh biết rõ hôm nay tôi và Hạ Minh Lan phải về nhà cũ, anh còn mua vé về..." Cô ngừng lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong giọng điệu tràn đầy sự khó tin: "Lẽ nào anh muốn đi cùng chúng tôi?"

Vẻ mặt Hạ Minh Sầm bình tĩnh, hời hợt đáp: "Hôm nay Hạ Minh Lan đi tới chỗ đó, vậy bên nhà cũ khả năng không đi được rồi."

Dụ Ấu Tri đột nhiên im lặng, chợt ý thức được gì đó, hỏi anh: "Vừa nãy anh gọi điện cho ai?"

"Cảnh sát đang làm nhiệm vụ tại đồn cảnh sát trong khu vực quản lý."

Lúc này Dụ Ấu Tri mới hiểu rõ, giọng điệu run rẩy hỏi anh: "Anh điên rồi sao?"

"Điên là hai người." Vẻ mặt Hạ Minh Sầm lạnh lùng, nhếch môi châm biếm: "Trước đây anh đưa em tới chỗ đó gặp ông cố anh, giờ em lại đổi thành Hạ Minh Lan, Dụ Ấu Tri, em xem anh là gì?"

Dụ Ấu Tri khựng lại, phản bác: "Vậy anh cũng không thể vì khiến Hạ Minh Lan không tới nhà cũ được mà làm những chuyện đó."

"Em lo lắng cho anh ta?" Hạ Minh Sầm hừ lạnh một tiếng, không có thành ý an ủi một câu: "Yên tâm đi, cây ngay không sợ chết đứng, nếu Hạ Minh Lan không làm gì, vậy thì sẽ không có chuyện."

Dụ Ấu Tri thật sự cạn lời: "Anh thật sự, thật sự..."

Thế nhưng mắng cũng không biết mắng cái gì, cô chỉ có thể hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?"

"Anh muốn làm gì? Vậy em trả lời anh trước em muốn làm gì?" Hạ Minh Sầm hỏi ngược lại cô: "Rốt cuộc vì sao em đính hôn với Hạ Minh Lan? Đừng dùng cái lí do lưỡng tình tương duyệt của hai người ra lấy lệ với anh."

Anh quá nhạy cảm, cảm xúc của cô chỉ cần hơi lộ tẩy, anh lập tức có thể cảm nhận được.

Hạ Minh Sầm biết rõ dáng vẻ khi cô yêu một người là như thế nào.

Dụ Ấu Tỉ không nói chuyện, Hạ Minh Sầm cũng không ép cô, nói thẳng: "Không nói phải không, không nói vậy thì cùng về nhà cũ một chuyến đi, dù sao em đi cùng Hạ Minh Lan hay đi cùng anh đều như nhau."

Dụ Ấu Tri cắn môi dưới: "Tôi sắp đính hôn với anh ấy, cái này có thể giống nhau sao?"

Anh cười lạnh một tiếng, trên mặt không giữ nổi dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ như trước mặt người khác nữa, mắng: "Em đính hôn cái khỉ gì với anh ta."

Sau đó nhanh chóng đánh vô lăng, lái xe dừng một bên, kéo phanh tay, cởi đai an toàn kéo người ở ghế phụ qua, tay giữ chặt ót cô, mắt nhìn mắt mũi nhìn mũi với cô.

"So với Hạ Minh Lan, rõ ràng em để ý anh hơn, em đừng có phủ nhận với anh, dám nói láo có tin anh cắn đứt lưỡi em không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK