Vì vậy đã bảo làm người cần phải cẩn trọng lời nói, nói xấu sau lưng người khác sớm muộn cũng gặp báo ứng, chỉ là Mã Tịnh Tịnh thực sự quá xui xẻo, quả báo lại đến nhanh như vậy.
Ngay cả cô cũng bị liên lụy mà cảm thấy xấu hổ, thầm nghĩ chết tiệt, đáng lẽ vừa rồi cô nên im lặng, làm càn cùng Mã Tịnh Tịnh làm gì cơ chứ.
Hai người ngoài cửa đứng với vẻ mặt u ám, người trước người sau cùng đi vào phòng, trên tay Chu Phỉ còn mang theo một cái túi.
Hai người đàn ông không cùng một hội, bọn họ chỉ là trùng hợp đỗ xe cùng lúc thôi.
Chu Phỉ mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng vẻ ngoài già dặn và gian xảo không khác gì cha mình là Chu Vân Lương. Hạ Minh Sầm cũng không phải cảnh sát có tính khí tốt đẹp gì, chỉ tiếp xúc mấy lần đã ý thức được người này không dễ đối phó, nói chuyện không hợp, nói được nửa câu đã bắt đầu ngờ vực lẫn nhau.
Vốn dĩ ngẫu nhiên gặp đối phương tâm trạng đã không mấy thoải mái gì, vừa rồi còn vô tình nghe thấy Mã Tịnh Tịnh và Dụ Ấu Tri không biết ngại lấy thân thể và khuynh hướng tình dục của bọn họ ra nói đùa, sắc mặt của họ đột nhiên u ám hơn.
“Nhìn thấy cô thì no rồi, còn ăn cái gì nữa!” Chu Phỉ nhướng mắt lạnh lùng nhìn Mã Tịnh Tịnh một cái, ác ý mỉa mai: “Đứng cao như vậy, sao cô không té chết đi?”
Mã Tịnh Tịnh vẫn đứng trên giường, hiện tại so với hai người đàn ông thì cao hơn, nếu là bình thường, cô ta chắc chắn sẽ bắt bẻ, nhưng tình hình bây giờ không tốt lắm, bởi vì cô ấy vừa mắng Chu Phỉ vì đã làm “bot” cho cảnh sát Hạ…
Thế là cô ta vội vã nhảy xuống giường, ngồi ngay ngắn với khuôn mặt ngoan ngoãn.
Có thể là bởi vì vừa rồi được khen ngợi về trí tuệ và năng lực, cho dù là trước mặt đàn ông, nhưng Hạ Minh Sầm không nói gì, chỉ cười nhạt liếc nhìn Mã Tịnh Tịnh, đồng thời liếc nhìn ai đó đã chĩa mũi dùi vào anh.
“Hôm nay sao kiểm sát Dụ cũng đến đây vậy?”
Ngữ khí Chu Phỉ đối với Dụ Ấu Tri vẫn tính là khách sáo, mặc dù Dụ Ấu Tri lợi dụng anh ta để chọc tức Mã Tịnh Tịnh, nhưng bởi vì cô là kiểm sát viên nên tạm thời không tính toán với cô.
Dụ Ấu Tri lập tức điều chỉnh biểu hiện, sắc mặt bình tĩnh, dường như người cùng Mã Tịnh Tịnh tranh cãi lúc nãy không phải cô vậy.
“Tôi vừa đến thăm cô ấy, vụ án của cha anh tuần sau là được xét xử rồi, anh Chu nhận được thông báo chưa?”
Chu Phỉ môi hơi cong lên, gật đầu: “Nếu có thời gian tôi sẽ đến đó.”
Dụ Ấu Tri cũng gật gật đầu, do dự nhìn Mã Tịnh Tịnh vẫn trưng ra bộ mặt ngoan ngoãn, hỏi: “Vậy Mã Tịnh Tịnh…”
“Cô ta đương nhiên phải đi, suy cho cùng cha của tôi ở trong đó vẫn luôn nghĩ đến đứa con trong bụng kia, vừa hay có thể để ông ấy nhìn một chút.”
Kết quả Mã Tịnh Tịnh không thể kìm nén nổi nữa, lập tức nói: “Ai nói tôi phải đi chứ? Tôi không đi đó.”
Chu Phỉ không thèm nhìn cô ta: “Cô có quyền sao?”
Mã Tịnh Tịnh: “Anh!”
Cô ta dừng lại, làm bộ làm tịch xoa bụng nói: “Chạy xa như vậy không tốt cho thai kỳ của tôi, đến lúc đó cơ thể tôi có vấn đề gì, để tôi xem anh giải thích làm sao với cha của anh.”
Chu Phỉ cười lạnh nhạt, đúng lúc đang muốn nói gì lại bị Hạ Minh Sầm đột ngột cắt ngang.
“Cứ cho là nhân vật chính của phiên xét xử này không phải cô, cô có thể không đi, vậy phiên xét xử tiếp theo cô là nghi phạm đầu tiên, cô cảm thấy vẫn có thể không đi sao?”
Mã Tịnh Tịnh cau mày: “Cái gì phiên tiếp theo?”
“Mã Tịnh Tịnh, có phải vì khoảng thời gian này sống ở đây quá thoải mái nên cô quên rằng trước đây đã làm những gì chứ?” Hạ Minh Sầm nhếch môi, ngữ khí rất nhẹ: "Việc lúc trước cô ở quán bar giúp nhóm người kia bán ma túy cô quên rồi sao?”
Anh đến tìm cô ta là vì nói với cô ta chuyện này, đến lúc đó anh sẽ chịu trách nhiệm đưa cô ta đến đó.
Mã Tịnh Tịnh sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa thì quên rằng bản thân cô ta cũng là kẻ xấu, vẫn còn vụ án liên quan đến cô.
Thời gian xét xử hai vụ án có cần sát nhau như vậy không?
Vốn dĩ Dụ Ấu Tri dự định đợi sau khi phiên tòa đầu tiên của Chu Vân Lương kết thúc sẽ đưa Mã Tịnh Tịnh đi phẫu thuật, nhưng bây giờ thời gian không dễ thu xếp nữa, tại ngoại chờ xét xử không có nghĩa là thực sự tự do, phiên tòa bắt đầu xét xử, nghi phạm bắt buộc phải đến.
Dụ Ấu Tri mím môi, vốn dĩ không muốn cùng Hạ Minh Sầm nói chuyện lại chỉ có thể cắn răng chịu đựng nói: “Cảnh sát Hạ, anh ra ngoài một lát, tôi có chuyện nói với anh.”
Cô gọi Hạ Minh Sầm ra ngoài, giữ chân Chu Phỉ và Mã Tịnh Tịnh ở bên trong.
Hai vị nhân viên công chức tạm thời rời đi, Chu Phỉ lập tức ném ánh mắt u ám lên khuôn mặt của Mã Tịnh Tịnh.
Kết thúc rồi, đây là muốn tìm cô ta tính sổ rồi.
Mã Tịnh Tịnh vội vã thu người lại, co rúm người lại vẫn chưa đủ, cô ta còn kéo chăn quấn chặt lấy mình, chỉ thò đầu ra cảnh giác nhìn anh ta.
“Kiểm sát Dụ và cảnh sát Hạ đang ở bên ngoài, chỉ cần có một động tĩnh nhỏ thôi thì họ sẽ đến giúp tôi, anh, anh không thể làm bất cứ hành vi bạo lực nào với tôi đâu.”
Cô ta liều mạng co rúm người xuống giường, Chu Phỉ đặt túi trên tay xuống, từ từ tiến gần, ngồi xuống bên giường, nhếch môi giễu cợt nhìn cô.
“Sao? Thấy bọn họ thường xuyên đến thăm cô thì đã tưởng mình trở thành người tốt rồi sao?” Anh ta lạnh lùng nói: “Nếu không phải cảnh sát Hạ nhắc nhở tôi, suýt nữa tôi cũng quên mất rằng tôi là người đã từ trại tạm giam vớt cô về đó chứ.”
Khóe miệng của Mã Tịnh Tịnh cứng đờ, không phục nói: “Tôi cầu xin anh vớt tôi ra sao? Tôi ở trại tạm giam rất tốt, là do anh và cha anh, nếu không phải cần cái bụng của tôi thì sao phải cưỡng ép tôi đến đây!”
Chu Phỉ lập tức vặn lại: “Vậy là tôi bắt cô quyến rũ cha tôi và mang thai con của ông ta sao?”
Mã Tịnh Tịnh nghèn nghẹn, nói: “Vậy anh phải khiến tôi biến mất luôn đi chứ! Không còn tôi chẳng phải sẽ không ảnh hưởng gì tới anh nữa à?”
“ Không ảnh hưởng gì tới tôi nữa?” Chu Phỉ cười lạnh: "Cha tôi vì muốn chừa đường lui cho bản thân mà ở trong đó cũng không chịu an phận, lén lút sau lưng tôi lập văn bản phân chia tài sản, thậm chí còn nhờ luật sư thay đổi di chúc.”
Mã Tịnh Tịnh sững người, hỏi anh ta: “Vậy không phải anh càng nên khiến tôi biến mất sao?”
Nếu cô ta thực sự sinh ra đứa bé, Chu Phỉ sẽ có thêm một người em trai cùng anh ta giành tài sản, lỗ nhiều hơn lãi.
“Cô nghĩ rằng tôi muốn giữ lại thứ trong bụng của cô sao?”
Chu Phỉ dùng ánh mắt căm ghét nhìn vào bụng cô ta, đáng tiếc bị chăn che lại, anh ta lại đem ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô ta.
Anh ta nói một cách mỉa mai: “Cô biết không? Vì bảo vệ thứ đang ở trong bụng cô mà cha tôi đã phí sức chuẩn bị rất nhiều, vạch ra hai bản phân chia tài sản và di chúc không giống nhau, có đứa trẻ này, thì tôi có một phần, nếu như không có nó, tôi không có gì cả.”
Chu Phỉ mặc dù lạnh lùng, nhưng lời nói lại rất dễ hiểu, Mã Tịnh Tịnh cuối cùng cũng hiểu rồi, vì sao Chu Phỉ rõ ràng hận cô và đứa con trong bụng nhưng vẫn muốn tìm bệnh viện tốt nhất cho cô ta để dưỡng thai.
Hai cha con Chu Vân Lương và Chu Phỉ này rạn nứt quá lớn, Chu Phỉ đối với người cha này không chút tình cảm, một lòng chỉ quan tâm đến tài sản của ông ta, còn Chu Vân Lương cũng biết con trai mình là một con sói máu lạnh, thế là đã lợi dụng tài sản để uy hiếp, nếu như Chu Phỉ không động đến đứa con trong bụng Mã Tịnh Tịnh, giữ lại hậu thế cho ông ta, vậy thì anh ta vẫn có một phần tài sản, nếu như anh ta động tay đến cô ta, vậy thì một cắc anh ta cũng đừng hòng nghĩ đến.
“Khoảng thời gian sơ thẩm này cô hãy thành thật cho tôi, đợi khi vụ án của cha tôi kết thúc hoàn toàn rồi, đến lúc đó không cần cô nói, tôi cũng sẽ đưa cô lên bàn phẫu thuật.”
Mục tiêu của anh ta chỉ có một, đó là toàn bộ tài sản của Chu Vân Lương.
Bởi vì bây giờ cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng, vì vậy mới cung cấp đồ ăn, thức uống cho cô ta, đợi đến khi hết giá trị lợi dụng, lập tức một chân đá cô ta đi.
Cô ta quấn chặt chăn, lo lắng hỏi: “Vậy nếu như tuần sau sơ thẩm cha của anh không đồng ý kết quả xét xử, quyết định kháng cáo, lại thêm một phiên xét xử nữa thì sao? Nếu trở thành hai phiên xét xử, tôi phải chờ đến bao giờ mới có thể phá bỏ đứa trẻ này?”
Chu Phỉ thấy cô kích động thì nhướng mày, đột nhiên nở nụ cười: “Vậy thì đợi đến ngày ông ta không còn kháng cáo nữa.”
Mã Tịnh Tịnh ngừng nói, cả người run lên, cảm thấy người đàn ông trước mắt thật đáng sợ.
Làm sao cô lại chui vào một gia đình biến thái không giống con người như vậy chứ, cha biến thái, mẹ biến thái, con trai lại càng biến thái.
Cô ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, rất muốn kiểm sát Dụ và cảnh sát Hạ ở ngoài kia nhanh chóng trở lại, đuổi tên biến thái này đi.
Vốn dĩ khuôn mặt nhỏ vừa nãy còn cao ngạo lập tức tái nhợt, cái miệng nhỏ nhắn lanh lợi lúc này cũng câm lặng, nép vào góc giường hai tay ôm đầu gối, bộ dạng rất đáng thương.
Chu Phỉ hứng thú nhìn, đột nhiên chìa tay ra véo cằm cô ta, ép cô ta ngẩng đầu lên.
“Sợ rồi?” Anh ta tiến gần thêm chút, dùng đầu ngón tay véo khuôn mặt trẻ trung thanh tú của cô ta, cảm giác thật tuyệt.
Khi đầu ngón tay chạm đến miệng, lần trước vị trí này còn thoa son môi, rực rỡ màu sắc, nhưng lần này chỉ còn lại một màu trắng bệch không chút máu.
Lại nghĩ đến dáng vẻ lần trước của cô ta ở câu lạc bộ, cô gái trẻ trung biết cách ăn mặc, nói chính xác là rất đẹp, tươi tắn, linh động, tính khí nóng nảy, còn rất biết cách khoe mẽ, hành động cũng khá thú vị, bây giờ bị anh ta đe dọa thì tức khắc biến thành một phong cách khác.
Thảo nào, trong rất nhiều tình nhân được cha anh ta bao nuôi, Mã Tịnh Tịnh là người vơ vét được nhiều nhất.
“Mới vậy đã sợ rồi sao?” Chu Phỉ ánh mắt tối sầm lại, ngữ khí uy nghiêm đến đáng sợ hỏi cô ta: “Bây giờ có còn muốn làm Chu phu nhân, mẹ kế của đứa con riêng này không? MẸ, NHỎ, CỦA TÔI?”
Bởi vì những từ này bị anh ta cố tình phát âm rõ ràng, khuôn mặt tái nhợt của Mã Tịnh Tịnh đột nhiên hồng hào trở lại.
“Đúng rồi, bây giờ cô đang mang thai, về phương diện đó không tiện giải quyết.” Chu Phỉ cười khinh bỉ, xoay lưng cầm lấy chiếc túi lúc nãy đặt xuống trước mặt cô ta: " “Đồ chơi” của cô tôi đã kêu người thay cô mua rồi.”
Mã Tịnh Tịnh liếc nhìn chiếc túi một cái, máu khắp người lập tức dồn từ dưới chân lên đỉnh đầu, gần như đốt cháy cả lý trí của cô.
Một túi “đồ chơi”!
Anh ta đang sỉ nhục cô vì những chuyện trước đó.
Chết tiệt, cảnh sát Hạ lần trước đáng lẽ phải bắt anh ta! Phán anh ta án tử hình, tống anh ta vào tù!
Mã Tịnh Tịnh tức giận đến run người, hàm răng nghiến lại như sắp gãy.
“Chơi đồ chơi thì không có thú vị, nếu tôi cần chơi thì phải chơi cùng đàn ông!”
Sau đó, cô ta tung chăn ra ném lên đầu anh ta, Chu Phỉ còn chưa kịp phản ứng lại, cô ta đã ấn người anh ta xuống giường, dùng chiếc cốc hung hãn đánh vào đầu anh ta, ra tay đánh người ngay tại đó.
Chút sức mọn đó của cô ta đâu thể làm gì được Chu Phỉ, chưa được mấy giây người đàn ông đã thoát ra khỏi đó, kẹp ngược lại cô ta, ánh mắt u ám hận không thể nuốt sống người đàn bà này.
“Mã Tịnh Tịnh cô chán sống rồi phải không?”
“Tôi có chết cũng phải kéo anh chết theo cùng!”
Mã Tịnh Tịnh bị anh ta kẹp chặt vẫn không bỏ cuộc, lại dùng chân đá anh ta. Tính kiên nhẫn của Chu Phỉ đối với phụ nữ không được tính là tốt, đặc biệt là người phụ nữ của cha anh ta, nhưng cô ta lại đang mang thai, thế là chỉ có thể khống chế và phòng thủ, vừa đẩy vừa kéo, cái túi từ trên giường rơi xuống mặt đất, tiếng va chạm phát ra từ thứ đồ trong túi kia.
Hai người ngoài cửa sửng sốt, vốn dĩ động tĩnh bên trong hai người ngoài cửa đang nói chuyện đều có thể nghe thấy, vì vậy vội vã bước vào xem xét tình hình.
Dụ Ấu Tri nhìn thấy túi đồ rơi bên giường, lại còn thấy cả Mã Tịnh Tịnh và Chu Phỉ quấn lấy nhau trên giường, đóng băng tại chỗ.
Hạ Minh Sầm cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, chỉ là mức độ anh có thể tiếp nhận sự việc vẫn cao hơn Dụ Ấu Tri một chút, còn có thể nói chuyện được.
Thế nên anh gắt giọng: “Hai người đang làm cái gì vậy?”
Mã Tịnh Tịnh lập tức từ trên người Chu Phỉ bò xuống, dùng chăn quấn người lại, bộ dạng trông như muốn khóc, lã chã nước mắt: “Cảnh sát Hạ, anh ta ức hiếp tôi!”
Kẻ động thủ trước lại ở đây phản công, khiến cho Chu Phỉ tức đến nỗi huyệt thái dương giật thình thịch, ngay cả việc phản bác lại cũng cảm thấy lười.
Anh ta lười giải thích còn vì một nguyên nhân, là vì hai người một là cảnh sát, một là kiểm sát, bọn họ sẽ biết phân biệt đúng sai, nếu như hai người họ tin điều đó, về sau đừng hòng anh ta nộp thêm một xu tiền thuế nào để trả lương cho những công chức vô dụng.
Bọn họ đương nhiên là không tin, trừ khi Chu Phỉ điên rồi mới làm loại việc này trước mắt họ.
Dụ Ấu Tri chỉ cảm thấy đau đầu, cô cùng Hạ Minh Sầm đi ra ngoài nói chuyện, vì sao tình hình lại thành ra như vậy.
Cô bất đắc dĩ nói: “Anh Chu, Mã Tịnh Tịnh nói gì đi nữa thì cũng đang mang thai, cho dù hai người có mâu thuẫn gì đi nữa thì không nên động tay chân, nếu đứa con trong bụng cô ấy có vấn đề gì, tôi nghĩ anh không muốn nhìn thấy điều đó chứ?”
“Kiểm sát Dụ, trước khi phân rõ trách nhiệm, cô nên điều tra cho rõ ai là người ra tay trước.”
Trong lòng Dụ Ấu Tri nghĩ cần phải làm rõ nữa sao, rõ ràng Mã Tịnh Tịnh là người ra tay trước, nếu như Chu Phỉ thật sự ra tay, Mã Tịnh Tịnh đã sớm về Tây Thiên rồi.
Sau đó, Chu Phỉ đứng dậy chỉnh trang Tây phục, nhìn chằm chằm Mã Tịnh Tịnh hỏi: “Cô tự nói đi, lúc nãy tôi có đụng vào bụng cô không?”
Vừa nãy chiến đấu kịch liệt, nhưng Chu Phỉ tuyệt đối tránh xa bụng của cô ta.
Mã Tịnh Tịnh cắn môi, không muốn thuận theo ý anh ta nói, thế là lẩm bẩm: “Không có, nhưng anh đã chạm vào ngực tôi, đồ biến thái! Yêu râu xanh!”
Chu Phỉ tái mặt: “…”
Hạ Minh Sầm nghe không nổi nữa, chỉ nói: “Anh Chu, sao anh không về trước đi, chúng tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Chu Phỉ ừ một tiếng, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Mã Tịnh Tịnh, nhưng Mã Tịnh Tịnh không những không sợ mà còn há to miệng, cố ý gọi anh ta là đồ biến thái.
Mặc dù rất tức giận nhưng không rõ vì sao anh ta lại hứng thú cười một tiếng, trước khi rời đi từ chỗ Mã Tịnh Tịnh, anh ta cúi đầu ghé sát bên tai cô ta, dùng âm thanh xấu xa mà chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: “Tôi không những đã chạm qua, lần trước tôi còn nếm qua nữa, quên rồi sao?”
Mã Tịnh Tịnh lập tức trợn tròn mắt, nhưng Chu Phỉ đã trở lại dáng vẻ uy nghiêm thường ngày, cài lại cúc áo vest, quay đầu bước ra khỏi đó.
Đợi Chu Phỉ đi rồi, Mã Tịnh Tịnh chỉ về cảnh cứa không có ai, xấu hổ nói: “Anh ta, anh ta…”
“Đã đi cả rồi, bình tĩnh lại chút!” Dụ Ấu Tri vỗ lưng an ủi cô ta: "Tôi và cảnh sát Hạ đã bàn bạc cả rồi, đợi tuần sau có kết quả phiên sơ thẩm đầu tiên sẽ đưa cô đi phẫu thuật, cô và anh ta không có liên quan gì nữa.”
Được an ủi bằng những lời dễ nghe, Mã Tịnh Tịnh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Dụ Ấu Tri hỏi cô ta: “Ổn hơn chút nào chưa?”
Mã Tịnh Tịnh ừ một tiếng, đột nhiên nhìn cô nói: “ Tôi quyết định rồi, tôi muốn đợi đến khi nào Chu Phỉ đưa tôi đi, tôi khi đó mới đi phá.”
“Cái gì?” Dụ Ấu Tri lập tức từ chối: "Chuyện phá thai này không chờ được, ngày tháng càng lâu càng có hại.”
“Lần trước tôi đã nghe từ anh ta được một thứ, anh ta và cha anh ta như nhau cả, đều là gian thương, dựa vào đâu mà cha anh ta đã ngồi tù rồi mà anh ta không liên quan chút nào?” Mã Tịnh Tịnh giữ chặt chăn hung hãn nói: "Tôi nhất định phải tận dụng thời gian này để tìm chứng cứ, tống anh ta vào tù mới được.”
Dụ Ấu Tri không có cách nào hiểu được: “Cô có thể đừng có ngốc vậy không, vì tống anh ta vào tù mà lấy bản thân mình ra đánh cược? Không thể được, tôi không đồng ý.”
Cô sợ Mã Tịnh Tịnh bướng bỉnh, vì vậy nói luôn: “Đi, bây giờ tôi đưa cô đi phá thai.”
Mã Tịnh Tịnh không nhúc nhích, ánh mắt nghiêm túc: “Dù sao cô cũng đang điều tra Chu Phỉ không phải sao? Nếu có tôi ở bên cạnh anh ta làm nội ứng cho cô, với việc điều tra vụ án của cô hoàn toàn là có lợi.”
“Tôi cần tra án, tôi sẽ tự nghĩ cách!” Dụ Ấu Tri nghiêm túc đó nói: “Tôi không thể để cô mạo hiểm.”
Mã Tịnh Tịnh nửa ngày trời không nói gì, khi mở miệng lại đột nhiên cười: “Được, cứ dựa vào câu nói này của cô, tôi sẽ làm công việc bí mật này đến cùng.”
Dụ Ấu Tri cau mày: “Cái gì?”
“Loại người đáng sợ như Chu Phỉ, vì để đạt được mục đích của anh ta thì thứ gì anh ta cũng có thể lợi dụng, tôi mới không muốn anh ta sống thoải mái, ung dung ngoài vòng pháp luật, nếu như bụng của tôi có lợi cho việc tra án của cô, vậy tôi sẽ giữ nó lại.”
Mã Tịnh Tịnh ngữ khí kiên định nói: “Kiểm sát Dụ, tôi không giữ lại đứa bé này vì để lập công giảm án, tôi là vì để bù đắp lại lỗi lầm đã phạm phải trước đây, và cả vì cô nữa. Bởi vì cô là người tốt, tôi tin rằng việc cô làm nhất định là đúng, vì vậy tôi giúp cô.”
Thực ra Mã Tịnh Tịnh ban đầu đã không muốn giữ lại cái bụng, nếu như có thể, cô ta hận không thể phá thai ngay lập tức.
Tuy nhiên người khác thì luôn rất khó xử không biết nên phá bỏ đứa bé này hay không, trong đầu luôn nghĩ tới giá trị lợi dụng của đứa bé này, chỉ có Dụ Ấu Tri là thật sự xem Mã Tịnh Tịnh như một người mẹ, một phụ nữ mang thai, chỉ có bản thân người phụ nữ mới có tư cách quyết định nên giữ đứa bé hay không, bởi vì Mã Tịnh Tịnh không muốn giữ lại, Dụ Ấu Tri mới vì cô ta bôn ba, vì cô ta tìm bệnh viện để làm phẫu thuật.
Mã Tịnh Tịnh nói xong câu này lại cảm thấy bầu không khí quá nghiêm túc, không phù hợp với cô ta, thế là thuận tiện nằm xuống giường, ngữ khí thư giãn nói: “Được rồi, tôi muốn tiếp tục ở lại đây để Chu Phỉ cung phụng sơn hào hải vị cho tôi.”
Dụ Ấu Tri lưỡng lự: “Cô thật sự nghĩ kĩ rồi? Tạm thời không phá thai nữa?”
“Ừ, không phá nữa.”
Dụ Ấu Tri thở dài, Mã Tịnh Tịnh đã nói không phá nữa rồi, cô cũng không thể ép cô ta lên bàn mổ.
Hết cách rồi chỉ có thể gác lại thôi, cô ngồi xổm xuống thay Mã Tịnh Tịnh nhặt những thứ đồ trên mặt đất, nhét lại vào túi.
Hạ Minh Sầm đứng kế bên vẻ mặt trầm tư, không có ý định giúp đỡ, vả lại những thứ này cô cũng không muốn anh nhặt giúp, thế là chỉ đành một mình nhặt lấy.
Nhét đầy một túi, Mã Tịnh Tịnh không được bình thường, Chu Phỉ nhất định cũng có bệnh.
Mặc dù nói những thứ này là Chu Phỉ mang đến, nhưng cô không thể chắc chắn rằng Mã Tịnh Tịnh có cần những thứ này hay không, thế nên hỏi một câu: “Những thứ này cô có cần giữ lại không?”
Mã Tịnh Tịnh lập tức vung tay: “Mang đi, mang đi đi, kiểm sát viên, nếu cô muốn thì tôi tặng cô đó, dù sao cũng là đồ mới.”
Dụ Ấu Tri trừng mắt. lập tức phủ nhận: “Tôi mới không cần!”
Cô phản ứng quá mạnh, khiến Mã Tịnh Tịnh giật mình, rụt vai lại nói: “Không cần thì không cần, hung dữ như vậy làm gì chứ?”
Dụ Ấu Tri cắn môi, nói: “Đúng lúc tôi định đi rồi, tôi thuận tiện vứt đi luôn.”
Dụ Ấu Tri xoay lưng rời đi, Hạ Minh Sầm cố ý chậm lại mấy bước, quay đầu hỏi Mã Tịnh Tịnh: “Cô có biết vì sao cô ấy muốn điều tra Chu Phỉ không?”
“Không biết, cô ấy không nói.” Mã Tịnh Tịnh lắc đầu.
Hạ Minh Sầm nheo nheo mắt, lúc này Mã Tịnh Tịnh lại nói: “Anh cảnh sát không phải cũng đang điều tra anh ta sao? Nếu không lần trước sao cũng có mặt anh ở đó.”
Hạ Minh Sầm không trả lời, chỉ dặn cô ta: “Tôi ở đâu có liên quan đến cô sao? Có cơ hội cô hỏi cô ấy đi.”
“Tại sao anh không tự hỏi cô ấy đi chứ? Anh và cô ấy dù gì vẫn là đồng nghiệp của nhau mà, anh hỏi cô ấy không phải càng tiện hơn sao?”
Hạ Minh Sầm không trả lời.
Mã Tịnh Tịnh đã quen với thái độ này của anh, trong cuộc nói chuyện của cô ta và cảnh sát Hạ, thường thì anh là người duy nhất thẩm vấn cô ta, cô ta lấy tư cách gì để chất vấn anh chứ.
“Rõ ràng là anh cũng điều tra Chu Phỉ, nhưng lại không cùng cô ấy trao đổi thông tin, mà lại nghe ngóng tin từ tôi." Anh không trả lời, Mã Tịnh Tịnh bèn tự mình phân tích tới lui: "Anh cảnh sát, khi anh thẩm vấn người rất dứt khoát mà, tại sao khi gặp kiểm sát Dụ lại cứ vòng vo vậy?”
Càng phân tích, ánh mắt cô ta nhìn Hạ Minh Sầm càng thâm sâu.
Hạ Minh Sầm vẫn phớt lờ cô ta, nói thẳng: “Cô nghỉ ngơi đi, trước khi diễn ra phiên tòa tiếp theo tôi sẽ đón cô."
“Anh cảnh sát, lẽ nào cái góc tường này anh còn chưa cạy được sao?" Mã Tịnh Tịnh ở sau lưng anh cười cợt: "Anh là người mạnh mẽ số một trong lòng tôi đó, có thể ép được Chu Phỉ thành cái dạng kia, tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng nhé.”
Hạ Minh Sầm khóe môi giật giật, cuối cùng cũng phản ứng, xoay đầu lại cười lạnh lùng nói: “Chu Phỉ thì coi như bỏ đi, Mã tiểu thư giữ lấy nhé.”
Mã Tịnh Tịnh sắc mặt thay đổi: “Này! Ai cần anh ta chứ?”
-
Mang theo một túi “ đồ chơi”, vốn dĩ muốn tìm một thùng rác để ném vào, nhưng lại có một người đi tới, Dụ Ấu Tri như ăn trộm rút tay lại, sợ người khác nhìn thấy cô vứt đồ.
Lúc Hạ Minh Sầm ra khỏi phòng, cô vẫn đứng ở hành lang do dự.
Hạ Minh Sầm thấy cô vẫn xách chiếc túi kia, cau mày hỏi: “Sao vẫn còn chưa vứt đi?”
Dụ Ấu Tri lúc này không muốn thừa nhận mình nhát gan, thế là liền đưa chiếc túi cho anh: “Muốn thì anh giúp tôi vứt đi.”
Hạ Minh Sầm tay không nhấc lên, cao quý nói: “Không muốn, nếu em ngại thì mang về nhà mà vứt đi.”
Dụ Ấu Tri sửng sốt từ chối ngay tại chỗ: "Tôi không muốn!"
Sau đó lại cảm thấy bản thân phản ứng có chút thái quá, loại đồ vật này đối với người trưởng thành mà nói vốn cực kì bình thường, cô không có gì phải xấu hổ cả, đặc biệt là trước mặt Hạ Minh Sầm.
Thế là cô điềm tĩnh bổ sung một câu: “Tôi không dùng loại này.”
Hạ Minh Sầm nhìn cô một lúc rồi đột nhiên nhếch môi nói: “Xem ra mấy năm nay cơ thể Hạ Minh Lan đang hồi phục rất tốt nhỉ?”
Dụ Ấu Tri đầu tiên là sững người một lát, đợi đến sau khi lĩnh hội được ý nghĩa mà Hạ Minh Sầm nói mới vặn lại dữ dội: “ Này, anh đang nói xằng bậy gì vậy!”
Kết quả là sự phản ứng đầy kích động của cô lại khiến cho Hạ Minh Sầm sững người.
Anh nhìn chằm chằm một lát, ngữ khí do dự: “Em và Hạ Minh Lan…”
Không đợi anh nói hết câu thì thang máy đã đến, Dụ Ấu Tri vội vã tránh anh bước vào thang máy, còn cái “đồ chơi” này đợi đến khi ra bên ngoài mới rồi vứt đi vậy.
Cô ấy nhấn giữ nút đóng cửa, biểu hiện không cho Hạ Minh Sầm bước vào, nhưng phản hồi của thang máy làm sao nhanh bằng Hạ Minh Sầm.
Anh cũng không quan tâm người trong thang máy có muốn để anh vào không, cứ thế chặn cửa thang máy rồi bước vào.
Riêng lúc này trong thang máy lại không có người khác, vừa hay để Hạ Minh Sầm có cơ hội hỏi: “Anh hỏi em và Hạ Minh Lan...”
Dụ Ấu Tri không chịu được ngắt lời: “Chuyện riêng của tôi và anh ấy, anh không có quyền hỏi.”
Hạ Minh Sầm bất giác cười: “Anh không thể hỏi anh ta, vậy anh hỏi chuyện chúng ta nhé?”
“Cái gì?”
Hạ Minh Sầm nhìn cô thông qua tấm kính ở cửa thang máy, nhẹ nhàng nói: “Em biết rất rõ anh về phương diện đó như thế nào, lúc cô ta hỏi em về phương diện đó em tránh né cái gì, cứ trả lời thẳng cho cô ta không phải là được rồi sao.”
Dụ Ấu Tri cắn răng, không muốn chịu thua, thái độ bất cần nói: “Tôi không nhớ nữa.”
Sau đó, cửa thang máy mở, có vài người bước vào, làm công chức được vài năm, cách hành xử của cả hai người đều có sự thay đổi, phàm là ở trước mặt người ngoài đều thống nhất duy trì dáng vẻ nhẹ nhàng, nghiêm túc, thế là chủ đề này cũng đột ngột dừng lại.
Hai người đi đến cổng bệnh viện, Dụ Ấu Tri vội vã tìm thùng rác ném quách đi cái túi đồ vướng víu này.
Sau khi vứt túi đồ, cô nhìn lên bầu trời, đã tối mịt.
Trong lòng cô nghĩ vẫn còn may thời gian chưa muộn lắm, có thể ngồi tàu điện về nhà, Hạ Minh Sầm lúc này lại mở miệng nói: “Anh lái xe đưa em về nhà.”
“Tôi ngồi tàu điện là được rồi.”
“Từ đây đi bộ đến trạm tàu điện vẫn còn một đoạn.” Hạ Minh Sầm hỏi: "Bây giờ em có dám đi bộ một mình trên đường tối không?
Dụ Ấu Tri sững người.
Anh quả nhiên vẫn nhớ trời tối cô không dám đi bộ một mình.
Thực ra đường ban đêm không nguy hiểm như trong tưởng tượng, thời gian này cũng không tính là quá tối, nhưng Dụ Ấu Tri đã từng gặp nguy hiểm ở trong nước một lần, ngoài nước một lần, vì vậy trong lòng vẫn có bóng đen tâm lý, có thể không đi thì sẽ không đi.
Dụ Ấu Tri không muốn ép buộc bản thân làm gì, thế nên bèn nói: “Vậy anh lái xe đến đưa tôi đến trạm tàu điện là được rồi.”
Cô như vậy là vì bớt phiền phức cho anh, nhưng Hạ Minh Sầm không hề cảm kích, thẳng thắn cho cô hai lựa chọn: “Hoặc là anh đưa em về nhà, hoặc là em tự đi bộ, em chọn đi.”
Khi trong lòng Dụ Ấu Tri đang mắng thiếu gia hống hách vô lý thì điện thoại trong túi xách vang lên, cô thấy là Hạ Minh Lan gọi tới.
Chắc là hỏi cô khi nào về quê, hôm nay cô bận cả ngày nên vẫn chưa trả lời cụ thể cho anh ấy.
Dụ Ấu Tri thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đi đi, không phiền anh nữa, tôi gọi anh Minh Lan đến đón tôi được rồi.”
Nói xong, cô đang định nhấn nút trả lời thì bàn tay đang cầm điện thoại đã bị giữ lại.
Hạ Minh Sầm nhìn xuống cô, ngữ khí đe dọa: “Nếu em có bản lĩnh, cứ nghe điện thoại, nếu em nghe, anh sẽ gửi cho Hạ Minh Lan một tin nhắn nói rằng em đang ở bên cạnh anh."
Dụ Ấu Tri ngạc nhiên nhìn anh.
“Em chắc không muốn anh ta mỗi lần tìm em đều phát hiện em đang ở bên cạnh anh chứ?”
Sau khi hiểu ý của anh, Dụ Ấu Tri buồn cười, lại cảm thấy tiểu thiếu gia có chút vô lý.
Tuy nhiên, cô không thể không thừa nhận rằng lời đe dọa của Hạ Minh Sầm đã ảnh hưởng tới cô, không phải vì sợ Hạ Minh Lan biết, cô chỉ đơn giản không muốn ba người gặp nhau, điều này khiến cô giống như một kẻ cặn bã hai chân đạp hai thuyền vậy.
“Tôi không nghe máy nữa.” Dụ Ấu Tri buông điện thoại xuống: "Đừng gửi tin nhắn làm phiền anh ấy.”
Đợi đến khi về nhà rồi mới gọi lại cho Hạ Minh Lan vậy, dù sao cũng không gấp.
Hai người đi đến bên cạnh xe, Hạ Minh Sầm mở cửa xe cho cô, kết quả là cô ngồi vào ghế phụ lái rồi nhưng anh lại không vội vàng lên xe, một tay giữ tay lái, đứng ở cửa bên tài xế, tay kia cầm điện thoại, đầu ngón tay gõ trên màn hình điện thoại.
Dụ Ấu Tri cảnh giác hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
“Hửm?” Hạ Minh Sầm nhìn mắt cô, giọng điệu bình tĩnh nói: “Trả lời tin nhắn của đội trưởng Lý.”
Sau đó cúi đầu tiếp tục gõ, rồi nhấn gửi, gửi một tin nhắn ngắn gọn nhưng sâu sắc đến hộp thoại của Hạ Minh Lan.
[Tìm cô ấy có việc sao?]