Ta cùng Tiêu Tấn Thần dù chưa viên phòng, nhưng cả ngày ở cùng với nhau, tình cảm cũng tiến triển lên rất nhiều.
Hắn sẽ bắt đầu để ý ta thích ăn cái gì, thích gì y phục có màu nào, sẽ quan tâm ta nói ta không nên ăn mặc mộc mạc đơn giản quá, cũng sẽ xụ mặt giáo huấn ta không cho phép ta kén ăn.
Cái này chính là nước chảy đá mòn.
"Điện hạ, ta kính trọng ngài, nhưng ngài cũng không thể lấy danh nghĩa Thái tử đến bức bách ta ăn cái gì được."
Ta nhìn thịt nướng chất thành núi trong chén mà phát sầu.
Tiêu Tấn Thần lại nhìn ta phàn nàn mà mắt điếc tai ngơ, chỉ tiếp tục gắp thức ăn cho ta: "Như Ý, nàng gầy quá, nàng cần phải ăn nhiều thêm. Khi ta còn bé mẫu hậu nói qua, ăn nhiều thịt thì sẽ mập lên. Nàng gầy như vậy, người bên ngoài sẽ cho rằng Đông cung chúng ta thiếu ăn thiếu mặc."
Ta kẹp lên một miếng thịt cắn một miếng, rất thơm, nhưng ta thật sự đã ăn no rồi.
Hình như khi còn bé, mẹ cũng đã nói như vậy để dỗ ta ăn thịt.
Đã thật lâu không có người để ý xem ta có ăn được nhiều hay ít, có phải là quá gầy hay không.
Thẩm Xác cũng đã từng một lần nhắc tới, nhưng hắn cũng không có mua một lạng thịt đến để cho ta ăn.
Chỉ nói suông, mồm miệng đỡ chân tay thì ai lại không biết làm.
Trong lòng lại suy nghĩ về mẹ, lần đầu tiên ta ăn hơn một bát thịt.
Tiêu Tấn Thần thật cao hứng, nói muốn thưởng ta: "Nói đi, nàng có tâm nguyện gì, Cô sẽ thực hiện cho nàng."
Ta nhắm mắt cầu nguyện: "Vậy nguyện thái tử điện hạ cùng Phương cô nương nối lại tiền duyên, kết thúc viên mãn."
Nhưng lúc ta mở mắt, Tiêu Tấn Thần cũng không vui vẻ như trước nữa.
Hắn trầm mặt đứng dậy rời đi.
Tận tới đêm khuya, mới phái người truyền ta đến Dụ Thái Lâu.
Tiêu Tấn Thần đứng trên mái Dụ Thái Lâu chờ ta đã lâu: "Như ý, cô có lễ vật tặng cho nàng."
Ta nhìn lại theo hướng hắn chỉ, đã thấy đèn Khổng Minh chầm chậm bay lên đầy trời.
Trên những chiếc đèn này viết: 【 Nguyện Như Ý mọi chuyện như ý.】
【 Nguyện Như Ý bình an khoẻ mạnh.】
【 Như Ý phải ăn nhiều để béo hơn một chút.】
【 Nguyện Như ý vĩnh viễn vui vẻ.】
......
Mỗi ngọn đèn đều lóe lên ánh sáng ấm áp, trôi về phía trời xa.
Tại Đại Chu, người dân chỉ có thể thắp đèn Khỏng Minh vào Tết Nguyên Tiêu và Tết Trung Thu mà thôi.
Khi còn bé mẹ cũng đã từng dạy ta thắp đèn, mẹ nói viết điều ước lên đèn Khổng Minh, thần tiên trên trời nhất định sẽ đọc được.
Tâm nguyện hàng năm của mẹ đều là đều là: 【 Nguyện Như Ý của ta lớn lên khỏe mạnh.】
Ta cho rằng những năm mình làm mật thám, tất cả những chiêu trò lừa gạt tình cảm bản thân đã xem đến chán ngấy rồi, tuyệt đối sẽ không vì mấy trò vặt này mà động tâm.
Nhưng nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra, khoé mắt vẫn không tự chủ được mà ướt nhoè
Thì ra, tấm chân tình xuất phát từ đáy lòng, thật sẽ để cho lòng người cảm động.
Thì ra, ta cũng xứng có được những tình cảm long trọng cỡ này.
27
Tiêu Tấn Thần từ trước đến nay luôn luôn trầm ổn, dù những năm trước cùng Phương Tri Hạ đính hôn, cũng chưa biểu đạt yêu thương công khai như vậy.
Trong vòng một đêm, ta thành đối tượng được toàn bộ nữ tử Đại Chu ghen tỵ.
Nương tựa theo phần “ ưu ái” này, ta đi gặp Nam Dương hầu.
Ngày đó sau khi Tiêu tấn thần kể cho ta nghe về câu chuyện "Thâm tình của lão Hầu gia", ta liền nghĩ đến mẹ.
Tìm cơ hội lẻn vào Hầu phủ, ta tìm được nơi ở lúc trước của vị nữ y kia.
Là một tòa tiểu viện tử u tĩnh, trong nội viện có mảnh đất, hiện tại vẫn đang trồng thảo dược, trong phòng hết thảy đều được bày biện đều rất sạch sẽ, xem ra là có người quét dọn mỗi ngày.
Tại ở chính giữa phòng ngủ, ta thấy được một bức họa.
Giống mẹ như đúc.
Ta rốt cuộc cũng hiểu, vì sao mẹ chưa bao giờ nhắc tới phụ thân ta lần nào.
Vì sao bà ấy một mực nói: "Kiếp này chúng ta cứ ở đất Tề là được, không bao giờ đến kinh thành nữa."
Khó trách ta cùng Phương Tri Hạ lại giống nhau như thế, thì ra chúng ta đích thực là tỷ muội cùng cha khác mẹ.
Chỉ là, có thể biết được toàn bộ sự thật cũng không làm ta có một chút tình cảm “ người nhà” nào với Hầu phủ.
Mẹ là bị ném lên núi vào mùa đông lạnh giá, dù bà ấy có liều mạng mang ta rời đi và sống sót, nhưng cũng để lại bệnh, mỗi lần bắt đầu mùa đông hai chân bà ấy đều sẽ đau đớn vô cùng.
Cái cây Hầu phủ này, ta vĩnh viễn sẽ không nhận.
Nhưng, ta cũng không ngại lợi dụng Hầu phủ để đối phó Thẩm Xác.
28
"Hôm nay bản cung liền có chuyện muốn nói thẳng, Hầu gia cũng biết, bản cung cũng không phải là nữ nhi ruột thịt của công phủ, mà từng là danh cầm sư.
"Những năm này, bản cung cũng không biết cha đẻ mình là ai, chỉ biết mẹ mình là một người không cha không mẹ cũng không có phu quân."
Khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của Nam Dương Hầu tước bắt đầu trở nên kích động.
"Cái mặt ngọc bội màu xanh có hình hoa sen tịnh đế này, Hầu gia nhìn có thấy quen mắt không?"
Nam Dương hầu đột nhiên đứng dậy: "Đây tín vật ta đưa cho Dao Ca, nàng lúc nào cũng đeo bên cạnh mình.
"Ngươi, ngươi là nữ nhi của ta?
"Ngươi còn sống? Ngươi còn sống!"
Ta không nói gì, lẳng lặng nhìn vị lão tướng quân chinh chiến sa trường chưa từng than mệt kêu khổ, vậy mà ở trước mặt ta nước mắt chảy ròng.
"Năm đó ta, là muốn lấy nàng làm vợ, nhưng gia thế nhà nàng......
"Về sau trong nhà nàng gặp nạn, rốt cục cũng nguyện ý gả cho ta. Tuy là thiếp thất, nhưng ta đối đãi nàng vô cùng tốt, vậy mà ta không nghĩ tới chính vì sự thiên vị của ta mà nàng gặp đại hoạ.
"Ta đã từng đi rất nhiều nơi để tìm hai mẹ con con, đều không có kết quả, những năm này trong lòng ta một mực không bỏ xuống được.
"Thế nào, mẹ con khoẻ chứ? Nàng ở đâu? Ta đi đón nàng về nhà, ta sẽ bù đắp tất cả những năm qua cho hai mẹ con."
Ta bưng một chén rượu, hất trên mặt đất: "Bà ấy c.h.ế.t rồi."
Gương mặt Nam Dương Hầu mới đây còn tràn đầy chờ mong, dần dần trở nên u ám.
"Bà ấy là bị người hại chết, ông có thể báo thù cho bà ấy. Người hại c.h.ế.t bà ấy cũng chính là con rể tốt của ông, Tề vương."