Ta và Tiêu Tấn Thần cùng nhau đến Nam Dương Hầu Phủ một chuyến, mang hết di vật lúc trước của mẹ đi.
"Nếu như ta về Hầu phủ, là có lõi với nương của ta."
Hầu gia cũng không ngăn cản ta, chỉ căn dặn Thái tử phải đối xử với ta thật tốt.
Di vật đều thu thập xong, lúc ta chuẩn bị rời đi, Phương Tri Hạ đuổi tới.
Nàng ta giơ tay liền muốn đánh ta, thì bị Tiêu Tấn Thần ngăn cản.
"Hay lắm, thì ra cái tiểu tiện nhân nhà ngươi, ngay từ trong bụng mẹ đã được dạy cách cướp nam nhân của người khác. Mẹ ngươi cướp phu quân của mẫu thân ta, ngươi cướp phu quân của ta, đúng là cùng một giuộc!
"Ngươi còn nói cái gì mà có lỗi với nương ngươi, ta nhổ vào! Nếu không phải mẹ ngươi cản trở, phụ thân làm sao đến mức những năm này không để ý tới mẫu thân của ta.
"Nương hồ ly tinh hại người của người, c.h.ế.t sớm là đáng!."
Ta đưa tay đẩy Tiêu Tấn Thần ra, một bàn tay đánh mặt Phương Tri Hạ.
Tuy con đường nàng đi thật sự là do ta thiết kế, nhưng kẻ lựa chọn lại chính là nàng.
Nếu nàng có thể kiên định với phần tình cảm dành cho Tiêu Tấn Thần, liền sẽ không bị Thẩm Xác dụ hoặc, nếu nàng thực tâm thực ý đối đãi với Thẩm Xác, chắc chắn cũng sẽ không thỉnh thoảng muốn gây chú ý của Tiêu Tấn Thần.
Người đung đưa trái phải không kiên định người là nàng, người vì tư lợi mà liều lĩnh cũng là nàng.
Trước đây nàng làm náo loạn như thế nào, đều không liên quan gì đến ta.
Thế nhưng, nàng không xứng nhắc đến mẹ.
Ta rất khắc chế bản thân mới không đem chuyện mẫu thân nàng đuổi mẹ ra khỏi Hầu phủ năm đó liên luỵ lên đến nàng, vậy mà,, nàng cũng dám nhục nhã mẹ ta.
Một tát này lực đạo rất lớn, lớn đến mức Phương Tri Hạ trực tiếp té ngã trên đất.
"Bản cung nhớ kỹ, trước khi Tề vương c.h.ế.t cũng chưa có ly hôn cùng Vương phi.
"Bây giờ Thánh thượng cũng hậu táng Tề vương rồi, Vương phi làm quả phụ cũng nên làm gì đó đi. Từ nay về sau, Tề vương phi nên tự thân thủ mộ cho Tề Vương, sớm sớm chiều chiều bầu bạn bên cạnh tề Vương, thành toàn cho tình ý vừa gặp đã yêu năm đó."
Cả cái Hầu phủ này, ta sẽ không bước vào nửa bước.
39
Nửa năm sau, ta sinh hạ Hoàng trưởng tôn, nghe nói vị phu nhan một mực ăn chay niệm phật trong Nam Dương Hầu phủ kia, tự sát.
Trước khi c.h.ế.t bà ta sai người đưa cho ta một phong thư.
Nói mình những năm này tin Phật, hiểu rằng mọi thứ đều có nhân quả luân hồi.
【 Là do năm đó ta hại mẹ con các ngươi, gieo nên hạt giống ác, bây giờ nữ nhi của ta mới phải ăn quả ác.
【 Những năm này Hầu gia cũng đã trừng phạt ta rất nhiều rồi, bây giờ ta cam nguyện chịu chết, kết thúc ân oán cùng với mẹ ngươi. Chỉ cầu xin ngươi bỏ qua cho nữ nhi của ta một lần, nó vẫn còn trẻ, không nên bị lãng phí tuổi xuân như thế.】
A, ai lúc còn trẻ, không phải là tuổi xuân rực rỡ.
Ai lại đáng đời muốn đi cõng những thứ vô vọng cực khổ kia.
Ta đem thư ném vào bên trong than lửa, coi như tiếp thêm lửa để nướng một củ khoai cho mình.
Xuân đi thu đến, lại bắt đầu mùa đông.
Hoàng Thượng c.h.ế.t bệnh, Thái tử đăng cơ, ta được sắc phong làm hoàng hậu.
Quần thần quỳ lạy chúc mừng trong nháy mắt, ta tựa hồ thấy được rất nhiều người, nhưng một cái chớp mắt, cũng đều không có ai nữa.
Ta thu hồi nước mắt, cười nhìn về phía hai đứa con một nam một nữ của mình.
Chuyện cũ thoảng qua như mây khói, bắt không được giữ không được, không bằng ưỡn n.g.ự.c mà nhìn về phía tương lai thôi
( Hoàn toàn văn).