Ta cùng Thẩm Xác, ai cũng không mở miệng trước.
Thẳng đến khi bầu trời đêm bắt đầu có tuyết bay, hắn mới nói: "Ngày mai, ngươi thành hôn rồi. Những năm này, vì ta mà ngươi phải chịu nhiều uỷ khuất."
Ta liếc mắt nhìn hắn, nhịn không được cười rộ lên, nhưng trong lòng lại cực kỳ khó chịu.
Nhiều năm như vậy uỷ khuất cùng tâm ý của ta, hắn đều biết hết.
Nhưng hắn chẳng hề làm gì.
"Vương gia, sau khi mẹ qua đời, là vương gia thiện tâm cho Như Ý một miếng cơm ăn, Như Ý mới có thể sống đến bây giờ." Ta cười nhìn hắn, phảng phất những năm tháng trèo núi đao xuống biển lửa đều như một sợi khói nhẹ im ắng tiêu tán.
Những vết thương xuyên thấu xương thịt, những roi hình tra tấn thống khổ bên trong thuỷ lao, đều chưa từng phát sinh qua.
Ta cười rất bình tĩnh, rất lạnh nhạt.
Bình tĩnh đến mức Thẩm Xác có chút luống cuống.
Hắn lần lần đầu tiên đến gần ta như vậy, gần đến mức ta có thể nghe được tiếng hít thở của hắn.
"Như Ý, đại nghiệp của chúng ta sắp thành rồi. Chờ đến khi ngươi gả vào Đông cung, phối hợp với ta hạ bệ Thái tử thêm vài lần nữa, Thái tử mất Thánh tâm cùng dân tâm rồi, thiên hạ này liền của ta.
"Đến lúc đó, ta sẽ đem ngươi đón ra Đông cung, để ngươi một đời áo cơm không lo.
"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không bao giờ chê ngươi."
Thẩm Xác vừa nói vừa thề son sắt, nhưng trong lòng ta những vết thương nhỏ lít nhít bỗng nhiên vỡ oà ra
Đau đến nỗi khiến ta suýt nữa rơi lệ.
Ta coi là hắn không bỏ được ta nên tối nay mới tìm tới.
Thì ra sự thật là hắn sợ ta gả đến Đông cung sẽ bị phú quý mê mắt, mới chạy đến nhắc nhở ta.
Hắn còn dám mở miệng nói không chê ta nữa chứ.
Chê ta cái gì, chê ta lấy thân thể trải đường cho hắn sao?
Ta đột nhiên cảm thấy, mấy giọt nước mắt vô nghĩa này, như thế nào cũng không thể rơi xuống.
Không đáng.
"Vương gia yên tâm, Như Ý đã hiểu."
Ta quay người muốn rời đi, Thẩm Xác đứng ở sau lưng đột nhiên dặn dò: "Ăn nhiều thịt lên một chút, dạo này ngươi gầy quá."
Ta không đáp lời, thả người nhảy xuống khỏi nóc nhà.
Lần này, đổi lại là ngươi sẽ phải nhìn theo bóng lưng của ta rời đi.
19
Có lẽ là vì xả giận, hôn lễ của ta cùng Thái tử quy củ nghiên ngặt, lại phô trương hơn Tề Vương phủ rất nhiều.
Ánh trăng treo trên đầu cành, Tiêu Thấn Thần mang theo một thân nồng nặc mùi rượu mở cửa ra, hắn lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh ta, suy nghĩ một hồi lâu mới hạ quyết tâm mở miệng nói: "Như Ý, đêm nay Cô không thể......"
Không đợi hắn nói dứt lời, ta liền xốc khăn cô dâu cười nói: "Như Ý gả tới là cam tâm tình nguyện. Trước đây thiếu nợ điện hạ một ân tình, bây giờ xin trả lại sớm cho Ngài. Chờ Phương cô nương quay về rồi, điện hạ cũng đừng quên phải ban thưởng thật hậu hĩnh cho Như Ý đấy nhé."
Trong mắt Tiêu Tấn Thần có mấy phần áy náy, ôn nhu nói: "Ủy khuất cho ngươi rồi, ngoại trừ tình cảm ra, cô sẽ cho nàng tất cả những thứ quý giá nhất."
Ta là một cô nương trong sạch như hoa cúc, vì muốn ngăn chặn những triều thần dùng ngòi bút làm vũ khí tấn công hắn mà đồng ý gả đến Đông cung, mà hắn cũng bởi vì đã có người trong lòng mà không thể viên phòng cùng ta, hắn áy náy là đúng.
Nhất là ta lại khéo hiểu lòng người như thế, lấy ân tình làm lý do thay hắn coá tan sự xấu hổ, để hắn áy náy càng sâu hơn.
Chỉ muột phần áy náy này thôi, có thể giúp cho ta đạt được nhiều thứ hơn trong tương lai.
Thứ ta muốn, là cả một đời của Thẩm Xác, cuối cùng cũng sẽ không có được quyền lực cùng phú quý mà hắn hằng mong muốn.
20
Tiêu Tấn Thần nói được làm được, cho ta tất cả mọi thứ quý giá nhất.
Ngay cả mặt dây khảm hồng ngọc được Hoàng thượng ngự tứ, hoa quả vừa mới hái được quân lính ra roi thúc ngựa đưa về, hay một chiếc Thanh Tiêu Cầm thế gian chỉ có duy nhất một chiếc...... Tất cả những thứ đồ tốt quý, đều như nước chảy vào Đông cung.
Tiêu Tấn Thàn chỉ coi như là mình đang đền bù cho ta.
Lại không biết, những việc này truyền đến bên ngoài, ai nghe được cũng sẽ đều cảm thán một câu: "Thái tử điện hạ quả thật vô cùng yêu thương đích nữ công phủ."
Chỉ có một người vô cùng bất mãn với điều này.
Đó chính là Phương Tri Hạ.
Ta dù âm thầm quan sát nàng rất nhiều lần, nhưng lần đầu tiên trực tiếp đối mặt, vẫn là lễ đạp thanh đầu xuân.
Hoàng Thượng dù muốn chế ngự hai đứa con trai, nhưng cũng muốn nhìn cảnh một nhà hòa thuận, vì thế, Tề vương không thể không hẹn Thái tử cùng nhau du ngoạn ngắm cảnh.
Ta ngồi trên thuyền nhìn hai huynh đệ họ thả câu bên bờ, dù cả hai đang cười, nhưng nụ cười lại giả tạo vô cùng.
Quay người lại, một gương mặt còn giả tạo hơn đột nhiên xuất hiện.
Phương Tri Hạ cười nhẹ nhàng tới kéo ta: "Muội muội thật sự trông rất giống ta. Chỉ là, Thái tử không nên qua loa tắc trách với muội muội như vậy, người bên ngoài nhìn những lễ vật kia cứ tưởng là tâm ý, nhưng ta thật sự biết, những đồ vật này là Thái tử đã hứa cho ta trước kia. Bây giờ đã thành thân cùng muội muội rồi, thì phải bỏ chút công sức tìm những món đồ tốt hơn cho muội muội mới phải."